Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mễ Chúc lén lút nhìn mặt người đàn ông bên cạnh.

Bộ dạng của hắn mới nãy tuy có chút hùng hổ dọa người nhưng thật sự là rất đẹp trai. Có điều, cậu sợ người này là đang giận cậu chuyện không có nói với hắn về việc kia. Chuyện đó cậu thật sự là không nhớ đâu.

Không ngờ, ngài ấy lại biết rồi…

“Tiên sinh…”

Hạ Mễ Chúc cẩn thận gọi.

“Ừm?”

Lộ Nguyên Hầu lạnh nhạt đáp lại.

“Tiên sinh giận em sao?”

Cậu nhìn hắn.

Bộ dạng cẩn thận này trong mắt Lộ Nguyên Hầu có phần nhút nhát không khác lúc trước. Mà dù bây giờ hai người đã thật sự kết hôn rồi, Hạ Mễ Chúc vẫn rất sợ hắn. Sợ rất nhiều thứ.

“Tôi không giận em.”

Lộ Nguyên Hầu quay đầu qua nhìn cậu. Giọng nói của hắn không có chút gợn sóng, Hạ Mễ Chúc có phần không rõ. Thế nhưng trước nay Lộ Nguyên Hầu chưa từng thừa lời đối phó ai, hắn nói một là một, không có ba đường bảy ngã, cậu không tin cũng không được.

“Em có cảm giác tiên sinh rất không sợ họ.”

Hạ Mễ Chúc cẩn thận đổi đề tài.

Miễn không giận cậu là được rồi.

“Tôi đúng là không sợ họ. Hai người họ tuy có thân phận là con trai Quốc Vương, thế nhưng đế quốc coi trọng quan tước. Họ cùng lắm chỉ có một cái danh Tử Tước, còn là cái danh ảo, chẳng có công lao gì cho đế quốc. Còn tôi… Tôi là Hầu Tước! Cái thân phận này là tôi chinh chiến mà có. Sao tôi phải sợ họ?”

Lộ Nguyên Hầu bình thường chẳng mấy khi nói cái từ Hầu Tước này, chỉ việc hắn là Lộ tướng thôi. Dù không phải thượng tướng, đại tướng gì, chỉ là trung tướng, nhưng ở trong đế quốc này phía trên chỉ có một đại tướng, ở giữa có một thượng tướng, không còn ai áp hắn nổi. Chưa kể hắn còn không chỉ có cái thân phận này.

“Tiểu Beta, em nhớ kỹ. Cho dù người đứng trước mặt có là Quốc Vương của đế quốc này, miễn em một không phạm pháp, hai không phạm pháp, ba không phạm pháp, ai cũng không bắt tội em được, hiểu không?”

Lộ Nguyên Hầu nghiêm nghị nhìn cậu.

Hạ Mễ Chúc thấy hắn như vậy cũng bất giác thẳng lưng.

“Em đã biết, tiên sinh.”

Cậu nghiêm túc gật đầu.

“Sư phụ em kêu chúng ta qua đó.”

Lộ Nguyên Hầu nhìn vòng tay, nói với cậu.

Hai người lội đến nhà sư phụ cậu.

Mạc Thanh cũng vừa về tới, còn chưa kịp tắm.

“Sư phụ.”

Hạ Mễ Chúc cười gọi.

“Vào đi, ta chỉ nói chút kết quả đo lường lúc sáng thôi.”

Ông mở rộng cửa cho họ vào.”

“Dê Dê!”

Hạ Mễ Thụy thấy ông thì lập tức y nha. Nó vốn là muốn gọi “gia gia”, ngọng nghịu lại thành “dê dê”.

“A Thụy ngoan!”

Mạc Thanh nựng má nó, mặt già tươi như hoa.

“Ta nói sơ lược thôi. Tạm thời ta còn chưa có hoàn tất đo lường, nhưng trên cơ bản có thể khẳng định, pheromone của con thật có ảnh hưởng đến Lộ tướng. Thế nhưng nó có sức ảnh hưởng là không lớn, muốn đạt đến độ hoàn mỹ, cần trải qua quá trình mưa dằm thấm đất.”

Ông nghiêm túc nói.

“Thế nhưng ta đang kiểm tra một thứ, có lẽ sẽ tốn chút thời gian.”

“Ngài muốn làm gì nữa?”

Lộ Nguyên Hầu hỏi. Dù sao thì theo hắn nghĩ, chỉ cần kết quả như vậy thôi là đủ rồi. Cho dù không có thì cũng không ảnh hưởng đến việc hai người đã kết hôn.

“Chỉ là muốn chứng thực suy đoán. Ta muốn xem xem, Omega nếu có phần trăm độ xứng đôi cao với ngài có phải là quá trình hoàn thiện này sẽ nhanh hơn không.”

Mạc Thanh không chút nào để ý mà nói ra. Chẳng bận tâm Hạ Mễ Chúc đang ngồi ở đây sẽ nghĩ thế nào về việc này.

Thực chất Hạ Mễ Chúc nghe ông nói xong cũng có chút căng thẳng.

“Nếu có thì sao?”

Lộ Nguyên Hầu nhàn nhạt nhìn ông.

“Không có sao cả. Dù sao đây cũng là một công trình y học. Đến nay việc giới tính phân hóa như vậy vẫn còn là một bí ẩn, ta nghĩ việc này có tiền lệ rồi lỡ sau này lại có trường hợp tương tự thì cũng dễ làm hơn. Mọi căn nguyên nếu đều không rời khỏi mấy chữ pheromone này, vậy thì đều sẽ cách giải thích cho nó.”

“Sự thật đã chứng minh, không phải chỉ cần độ xứng đôi cao thì đều có thể tạo nên đời sau tốt hơn. Nếu một cặp có độ xứng đôi cao nhưng đời sống sinh hoạt thất bại thì đứa nhỏ có sinh ra cũng không đạt tới kỳ tích như ba mẹ chúng hy vọng.”

Mạc Thanh giải thích.

“Tùy ngài thôi.”

Lộ Nguyên Hầu không muốn nói nhiều. Chuyện hắn đã quyết định sẽ không bị bất cứ lý do nào làm ảnh hưởng.

“Đúng rồi, còn có chuyện này.”

Mạc Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Hai người nhìn ông.

“Dựa theo tính đặc thù của pheromone, khả năng a Chúc có thai nữa là rất cao. Ta định nói, nếu hai người chưa muốn lại có đứa nhỏ, nên làm nhiều biện pháp phòng tránh.”

Mạc Thanh đầy ẩn ý nhìn hai người.

Hạ Mễ Chúc đỏ mặt lúng túng.

“Phải làm sao?”

Lộ Nguyên Hầu đối với chuyện quan trọng chưa từng quan tâm nó có xấu hổ cỡ nào, hắn đều sẽ hỏi cho rõ ràng.

“Thật ra mà nói… Lộ tướng ngài không nên dùng biện pháp phòng tránh mới tốt cho bệnh của ngài. Vậy nên là… Nên do a Chúc đến phòng tránh.”

Ông trầm ngâm.

“Có ảnh hưởng gì tới em ấy không?”

Lộ Nguyên Hầu nhìn ông.

“Y học hiện tại, tây y sẽ có ảnh hưởng, nhưng đông y có thể bồi dưỡng. Chuyện đó ngài có thể yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để nó có chuyện. Dù sao nếu không phải do ta điều dưỡng nó, chưa chắc nó đã cho ngài Hạ Mễ Thụy đâu.”

Mạc Thanh tự tin nói.

“Vậy ngài xem mà làm. Còn có… Ngài nên làm liền luôn đi, nếu không khả năng em ấy sẽ có luôn rồi đó.”

Lộ Nguyên Hầu vừa nói xong Hạ Mễ Chúc mặt đã muốn nhỏ máu rồi.

Mạc Thanh giống như nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lộ Nguyên Hầu, ông quay qua quan sát Hạ Mễ Chúc. Hạ Mễ Chúc bị ông nhìn càng thêm lúng túng.

“Ầy… Ta cứ nghĩ ta nhắc còn kịp chứ.”.

Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể

Vừa nói ông vừa đứng dậy đi vào phòng mình. Một lúc sau đi ra đã cầm theo một cái lọ phong cách có vẻ cổ xưa.

“Uống một viên trước đã. Lỡ mà không kịp à… Ta cũng hết cách.”

Ông rót cho cậu ly nước, thở dài nói.

Hạ Mễ Chúc đầu cúi đến thấp, đến cổ cũng đỏ.

“Sau khi mây mưa nhớ uống một viên là được.”

Ông lại nói.

Lộ Nguyên Hầu nghiêm túc tiếp thu.

Hạ Mễ Chúc nằm thẳng cẳng trên giường, có chút không biết làm sao mà mơ màng ngẫm nghĩ: Lỡ cậu lại có thì làm sao?

Cậu thì đảm bảo là không bỏ đi rồi. Ảnh hưởng việc học là chắc chắn, nhưng cậu sẽ không hối hận, chỉ là có chút đáng tiếc vì phải tạm thời nghỉ học. Như vậy công sức huấn luyện lâu nay sẽ uổng phí à…

Lộ Nguyên Hầu từ phòng tắm đi ra thấy cậu mơ màng, biết cậu đang nghĩ chuyện lúc nãy.

“Không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện tới đâu hay tới đó đi.”

Hắn leo lên giường, ôm lấy cậu nói.

Hạ Mễ Chúc cứng đờ bị hắn ôm, một lúc sau mới thả lỏng thân hình, dựa vào trong ngực hắn gật đầu.

Cậu cũng không thể nghĩ gì hơn.

Một Beta như cậu, có thể sinh đứa nhỏ ngay trong lần đầu tiên lăn giường đã là kỳ tích, hiện tại lại có thể giống như Omega trong kỳ phát tình, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ra một Hạ Mễ Thụy khác… Thật là có chút thế sự khó lường.

Lộ Nguyên Hầu trải qua một lần, hắn cho rằng Mạc Thanh nói không sai, Hạ Mễ Chúc thật sự có cái khả năng này nên hắn mới tin tưởng lời ông nói không chút nghi ngờ. Ở trên người Hạ Mễ Chúc hắn còn thấy nhiều chuyện bất ngờ lắm, không có gì khó tiếp thu đâu.

………………………………………………………………….

Event thêm chương quen thuộc: 100like cho mỗi chương được đăng lên. Đạt đủ tg sẽ thêm chương mới ngay sau đó.

Này là phúc lợi cho những bạn đã theo tg từ lâu lắm rồi nhé. Tùy sức mà chơi, không cần câu nệ nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK