Tuy rằng Đại Hạ không được cho lắm nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, không phải là người mà các nước nhỏ này có thể chọc vào.
Vừa mới xuất binh đã bị đại quân biên cương của Đại Hạ chặn lại, không xông vào được.
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Đại Võ với vẻ chờ mong.
Hy vọng Đại Võ có thể xuất binh nhanh nhất có thể, đánh hạ đường biên giới của đối phương, tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Lúc này, Đại Võ đưa ra một kiến nghị là các quốc gia liên hợp lại với nhau, binh lực cũng kết hợp lại, tổ chức thành đại quân liên minh phạt Hạ, cùng nhau thảo phạt Đại Hạ.
Sau khi đánh hạ lãnh thổ của Đại Hạ lại dựa theo tình hình các bên bỏ lực mà phân chia lãnh thổ. Bằng cách này, lợi ích mà mọi người có thể nhận được sẽ lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong.
Các quốc gia nghe mà vô cùng động lòng, tổ chức thành đại quân liên minh phạt Hạ quả thật có thể lấy được lợi cần phải ích lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong. Hơn nữa cách hợp tác thế nào, cách phối hợp ra sao, bạc kỹ hơn.
Vì thế, Đại Võ gửi lời mời chân thành, mời các quốc gia tới Đại Võ tiến hành thảo luận.
Các quốc gia đều hưởng ứng, phái đại diện đi.
Đại Hạ lại một lận nữa tức phát điên, lên án mạnh mẽ Đại Võ và các quốc gia khác. Nhưng không ai thèm để ý.
Trong vòng ba ngày, đại diện các nước đã nhanh chóng tới Hổ Lao Quan của Đại Võ để tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này.
Tham gia đại hội lần này bao gồm cả Đại Võ, tổng cộng có bảy quốc gia.
Thoạt nhìn có vẻ cũng không nhiều, nhưng mấy quốc gia này chủ yếu đều là quốc gia ở gần xung quanh Đại Võ, những quốc gia khác quá xa không có cách nào chạy tới, cũng không có cách nào tham gia được vào đại hội lần này.
Lúc này, mọi người tập trung trong phòng nhưng đều mang suy nghĩ riêng, cũng không nói nhiều, toàn bộ hội đường vô cùng yên tĩnh.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi bước vào trong nơi này như vào chỗ không người.
Các đại biểu có mặt ở đó nhìn thấy người trẻ tuổi này đều vô cùng ngạc nhiên.
Một người hỏi thành tiếng: “Ngươi chính là... thừa tướng, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm điện hạ?"
Người trẻ tuổi mỉm cười gật đầu: “Không sai, chính là bản vương!"
Người trẻ tuổi này chính là Lâm Bắc Phàm, là hắn đã đưa ra đại kế liên minh, hiển nhiên cũng do hắn đại diện cho Đại Võ tới tham gia hội nghị lần này. Lâm Bắc Phàm chính là nhân vật số hai ở Đại Võ, thân phận và địa vị cao hơn bọn họ nhiều!
Vì thế các đại biểu có mặt ở đó đều đứng dậy hành lễ, nói một cách cung kính và lớn tiếng: “Bái kiến thừa tướng, binh mã đại nguyên soái của Đại Võ, Trung Dũng vương điện hạ!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười phất tay, tươi cười rạng rỡ nói: “Các vị đại nhân không cần đa lễ! Chào mừng các vị đã tới tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này, hội nghị lần này sẽ do bản vương chủ trì!"
“Nên là như thế!” Mọi người đều gật đầu.
“Mời các vị ngồi!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Cùng với một tiếng ra lệnh của hắn, mọi người đều ngồi xuống.
“Đại Hạ vô đạo dẫn đến trong thành binh hoang mã loạn, xuất hiện nhiều thiên tai nhân họa khiến dân chúng lầm than! Hoàng đế Đại Hạ càng vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không để ý đến triều chính, tổn hại tính mạng của dân chúng cho nên mới bị ông trời lấy đi tính mạng, đây chính là thiên ý!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thế nhưng dân chúng Đại Hạ cũng không vì thế mà thoát khỏi biển khổ mà càng khó khăn hơn, cuộc sống bấp bênh! Bệ hạ lo sầu, đêm không ngủ được, cho nên đặc biệt lệnh cho bản vương mở đại hội liên minh phạt Hạ này để tập trung sức mạnh của mọi người thảo phạt Đại Hạ, giải cứu dân chúng Đại Hạ, trả lại một thế gian thái binh!"
“Hành động này của chúng ta chính là chiến tranh chính nghĩa, thay trời hành đạo, hy vọng các vị đại nhân ủng hộ nhiều hơn!"
Mọi người đều nhìn với con mắt khác hẳn.