“Nước! Nước ở kia kìa!”
“Nhiều nước quá, đủ cho ta uống rồi!”
“Ta khát quá, cho ta uống trước!”
“Để ta uống trước!”
Mọi người nhanh chóng ùa đến để uống.
Người đằng trước điên cuồng uống, người đằng sau điên cuồng chen chúc trên phía trước, mọi người ai cũng muốn giải khát.
Còn có người ở bên ngoài nghe nói bên trong có nước cũng nhanh chóng xông vào. Bọn họ dẹp chuyện đánh trận qua một bên, cứ uống cho đã rồi tính sau.
“Chỗ nước này… liệu có có vấn đề không?” Công Tôn tướng quân lo lắng.
Võ Tây vương lắc đầu, hắn ta cười: “Công Tôn tướng quân, ngươi cứ yên tâm, nước ở đây không có vấn đề gì!”
Công Tôn tướng quân không hiểu, hỏi: “Vương gia, sao vương gia chắc chắn vậy?”
“Bởi vì nước này được bọn họ đun lên để đối phó với chúng ta!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Giám quân triều đình Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra một kế sách rất hay để đối phó với chúng ta! Hắn cho người chuẩn bị rất nhiều vại nước, đổ đầy nước vào trong vại, còn bỏ thêm vài tấm gương đồng vào nữa! Như vậy, nước bên trong sẽ hút được nhiệt từ mặt trời và biến thành nước nóng, đúng là kì lạ!”
“Hóa ra là vậy!”
Công Tôn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra: “Lão phu cứ thắc mắc mãi bọn họ lấy đâu ra nhiều nước nóng như vậy, hóa ra là làm theo cách này, đúng là quá thần kì! Có thể nghĩ ra được một cách như vậy, Lâm Bắc Phàm này đúng là một kỳ tài!”
“Hắn đúng là một kỳ tài, thế nên bản vương mới yêu thích hắn!” Võ Tây vương nói.
Cứ nghĩ đến việc một kỳ tài như Lâm Bắc Phàm chuẩn bị đầu quân cho hắn ta là hắn ta lại thấy kích động!
“Vậy nên Công Tôn tướng quân à, nước này không có vấn đề gì đâu! Đến tối, nước đã nguội, tiện cho các tướng sĩ giải khát!” Võ Tây vương mỉm cười.
“Đa tạ vương gia đã chỉ điểm, lão phu yên tâm rồi!” Công Tôn tướng quân gật đầu và khẽ mỉm cười.
Do mọi người đều tranh nhau uống nước, tình hình có hơi tán loạn nên Võ Tây vương không thể không lên tiếng: “Hiện giờ thắng thua vẫn chưa rõ ràng, mọi người phải cẩn thận binh mã của triều đình! Mỗi một người uống hai ngụm nước, uống xong lập tức nhường cho người khác để còn tiếp tục chiến đấu!”
Vài vị sĩ quan đứng ra chỉ huy, mọi người bèn uống nước theo thứ tự. Sau khi uống xong, sức chiến đấu của bọn họ được giải phóng, bọn họ càng chiến càng hăng.
Binh mã của triều đình ngăn cản trong bất lực, bọn họ không ngừng rút lui, gần như sắp sửa phải từ bỏ cứ điểm.
Còn quân Võ Tây và Đại Nguyệt thì xông thẳng vào thành, dần chiếm thế thượng phong.
“Đại cục đã định! Đại cục đã định mà!” Võ Tây vương bật cười ha ha.
Thứ lớn nhất ngăn cản đại quân của hắn ta chính là cứ điểm Phượng Hoàng.
Mà nay cứ điểm Phượng Hoàng đã bị đánh tan, phía trước còn có gì có thể ngăn cản hắn ta được nữa!
Chỉ cần hắn ta muốn là hoàn toàn có thể tiến thẳng đến kinh thành! Ngày hắn ta khoác hoàng bào lên mình không còn xa nữa!
Công Tôn tướng quân cũng vô cùng vui mừng, hắn ta bật cười: “Đây chính là lúc để lão phu lập công, xây dựng đại nghiệp! Ha ha…”
Đây là lần viễn chinh đầu tiên của hắn ta, hơn nữa đối thủ còn là Đại Võ.
Trận chiến này không một ai có thể coi thường.
Cứ nghĩ đến việc có cơ hội đánh vào kinh thành Đại Võ, trở thành người đầu tiên từ khi Đại Nguyệt lập quốc đến nay là Công Tôn tướng quân lại kích động đến mức toàn thân run rẩy, mặt mày đỏ bừng.
“Võ Tây vương điện hạ, sau khi trận chiến này kết thúc, chúng ta tiến về phía đông, đánh vào kinh thành, ngươi thấy thế nào?” Công Tôn tướng quân đề nghị.
“Được được được! Bản vương cũng định vậy!” Võ Tây vương vui vẻ đồng ý.
Đúng lúc đó, trên tường bỗng sáng rực lửa, có rất nhiều binh sĩ của triều đình xuất hiện.
Chu tướng quân đứng trên cổng thành, nhìn từ trên cao xuống và nói: “Võ Tây vương, Công Tôn Vô Địch, các ngươi tưởng các ngươi thắng chắc rồi sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
Võ Tây vương chỉ đao vào Chu tướng quân, đắc ý nói: “Hiện giờ cứ điểm Phượng Hoàng đã bị bản vương đánh phá, con đường phía trước đã được khai thông, các ngươi làm sao ngăn được bản vương chứ?”
“Chu Tinh Vũ, ngươi không bảo vệ được cứ điểm Phượng Hoàng đúng là tắc trách một cách trầm trọng! Sau khi trở về, triều đình chắc chắn sẽ xử lý ngươi, giáng tội bãi chức quan của ngươi là cái chắc rồi, tiền đồ của ngươi coi như lụi tàn! Chi bằng hiện giờ ngươi đầu quân cho bản vương, theo bản vương đánh trận, giành giật Trung Nguyên! Ngày nào đó bản vương đăng cơ hoàng vị, bản vương sẽ phong ngươi làm đại tướng quân!”
“Đầu hàng đi, ngươi đã thua rồi!”
“Theo bản vương đánh trận ngươi còn được làm đại tướng quân!”
“Chỉ có đi theo bản vương thì ngươi mới có tương lai!”
“Thăng quan tiến chức, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý!”
Đại quân Võ Tây đã uống no nước gào lên, trông cực kỳ hoành tráng.
“Phi! Ngươi mà cũng xứng hả?”
Chu tướng quân lớn giọng mắng: “Ngươi là cái tên bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, ngươi có tư cách gì kêu lão phu phải làm việc cho ngươi? Vì dã tâm của mình mà ngươi cõng rắn cắn gà nhà, lòng lang dạ sói, đi theo ngươi chỉ có nước chết nhanh hơn thôi!”