Chu tướng quân vẫn không yên tâm. Khi Lâm Bắc Phàm lấy Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù ra thì hắn ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm liên lạc với Tử Nguyệt công chúa, đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa điện hạ, ngươi có muốn giành được càng nhiều lương thực hơn không?”
Tử Nguyệt công chúa gật đầu một cách không hề do dự: “Đương nhiên là muốn rồi! Hành quân đánh trận, lương thực luôn là càng nhiều càng tốt mà!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ngươi có muốn tóm hết quân Đại Nguyệt, một tên cũng không chừa không?”
Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu một cách đầy dứt khoát: “Đương nhiên là muốn rồi! Nằm mơ cũng muốn nữa là!”
“Cơ hội tới rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Đêm nay, chúng ta làm thế này… thế này, rồi làm thế này, không những có thể cướp được lương thực của Võ Tây và Đại Nguyệt mà còn có thể nhân cơ hội giữ lại binh mã của bọn họ!”
Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng rực: “Quân sư, thực sự có thể sao?”
“Có ta ra tay ngươi còn không yên tâm ư?” Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không vui.
“Ừm! Vậy thì xin nhờ quân sư, cảm ơn!” Tử Nguyệt công chúa hành lễ.
“Công chúa điện hạ, chúng ta cùng một thuyền mà, không cần khách sáo như vậy!”
Lâm Bắc Phàm đỡ công chúa dậy, hắn điên cuồng ám chỉ: “Công chúa điện hạ, ngươi xem ta đã giải quyết vấn đề binh mã Đại Nguyệt, còn giúp ngươi giành được lượng lớn lương thực, ngươi cũng nên bày tỏ thành ý chứ nhỉ?”
“Quân sư, bản cung yêu ngươi chết mất!” Tử Nguyệt công chúa bổ nhào đến ôm chặt lấy Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm không bình tĩnh nổi nữa: “Công chúa điện hạ, ta không cần thành ý như vậy! Ta là một người phàm tục, ngươi đưa ta tiền là được rồi!”
“Nhưng mà bản cung thích ngươi mà!” Tử Nguyệt công chúa làm nũng.
Bất tri bất giác đã đến buổi tối.
Bảy mươi vạn quân Võ Tây và Đại Nguyệt ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đầy đủ xong bắt đầu chiến đấu dưới sự chỉ huy của Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân.
“Các tướng sĩ, xông lên! Đánh vào trong thành là chúng ta sẽ có nước để uống!”
“Không những có nước uống, chúng ta còn có rượu, có thịt để ăn!”
“Lần này chắc chắn chúng ta sẽ giành chiến thắng!”
Lần này, Võ Tây vương xung phong dẫn đầu xông về phía trước, cực kì khí thế.
Tất nhiên, Chu tướng quân cũng sắp xếp người tiến hành chống cự.
“Đại quân của bọn họ lại tới rồi, mọi người chuẩn bị… Bắn tên! Ném đá!”
“Không được để bọn chúng trèo lên tường thành!”
“Cao thủ Tiên Thiên xông lên ngăn Võ Tây vương lại!”
Hai bên chiến đấu ác liệt tại cửa cứ điểm, số người thương vong nhanh chóng tăng lên.
Một mình Võ Tây vương đối đầu với ba vị Tiên Thiên, hắn ta kiêu ngạo nói: “Tới đi! Các ngươi lên hết đi! Hôm nay bản vương nhất định phải phá vỡ cổng thành, tiến vào Trung Nguyên, đánh thẳng đến kinh thành, ngồi lên vị trí hoàng đế!”
Các Tiên Thiên của triều đình phẫn nộ, đồng loạt ra tay.
“Võ Tây vương, ngươi đừng có mà mơ!”
“Để lão phu dạy dỗ ngươi!”
“Ngươi là một tên phản vương, ngươi không có tư cách ngồi lên hoàng vị!”
Mọi người chiến đấu vô cùng ác liệt!
Điều khiến mọi người bất ngờ là Võ Tây vương sử dụng đại chiêu rất nhiều lần, hắn ta không màng tất thảy, dốc toàn lực mà đánh, hơn nữa phần lớn những chiêu thức của hắn ta đều đổ dồn vào cùng một vị trí trên tường thành, gần như muốn đánh vỡ cứ điểm từ chỗ đó để tiến vào bên trong.
Có điều các Tiên Thiên Đại Võ lại không hề lo lắng.
Tường thành này được làm từ đá cực lớn, bên trong có sắt thép bê tông chống đỡ nên kiên cố vô cùng, không thể đánh đổ một cách dễ dàng được.
Nếu đổi lại là một Tông Sư thì còn có hy vọng.
Tiên Thiên thì tuyệt đối không thể.
Quả nhiên, sau khi Võ Tây vương đánh ra mấy chục chưởng, bức tường vẫn sừng sững.
Đúng lúc đó, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy chỗ Võ Tây vương ra tay bỗng vang lên những tiếng nổ ầm ầm, tường nghiêng ngả rồi sập xuống, xuất hiện một cái lỗ cực to.
Các tướng sĩ triều đình thấy vậy bèn kinh hãi!
Trong đầu bọn họ ù ù, cứ điểm Phượng Hoàng bị phá rồi! Không xong rồi!
Võ Tây vương mừng thầm trong lòng, thành bị phá rồi!
Quả đúng như người kia dự tính, bức tường thành cứ điểm này có chỗ yếu, chỉ cần dốc sức đánh vào đó vài lần là có cơ hội phá vỡ tường thành, tiến thằng vào bên trong!
Võ Tây vương cao giọng nói: “Thành đã được phá! Các tướng sĩ mau tiến vào trong! Phá vỡ cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên!”
“Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng loạt đáp lời, ý chí chiến đấu dâng cao.
Các cao thủ Tiên Thiên của Võ Tây và Đại Nguyệt cũng đồng loạt xông lên để bảo vệ lỗ hổng kia, cho đại quân của mình tiến vào.
Các binh mã quả nhiên không phụ lòng Võ Tây vương, bọn họ tranh nhau xông vào.
“Cuối cùng cũng phá được thành rồi, chúng ta có thể vào tìm nước uống rồi!”
“Khát chết mất, nhất định phải uống cho đã!”
“Giết, để ta vào trước!”
Ý chí chiến đấu của bọn họ dâng cao, khí thế ngút trời, binh mã của triều đình thì không thể ngăn cản.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn cảnh tượng này bèn mỉm cười. Việc đầu tiên các binh lính làm sau khi xông vào là đi tìm nước để uống.
Lúc này, bọn họ trông thấy bên trong bày rất nhiều vại nước, đều tăm tắp, bên trong đầy ắp nước.