“Bản quan hiểu cho cái khó của các ngươi, nhưng Đại Võ ta cũng trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất cũng nghiêm trọng như thế. Cho nên chúng ta hy vọng có thể nhận được một ít đồ bổ sung nhanh nhất có thể để giảm thiểu vật tư khan hiếm trong nước! Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà bệ hạ chúng ta đưa ra, nếu các ngươi không đồng ý vậy chúng ta cũng không có cách nào khởi binh đâu!"
“Cái này.” Sứ thần Bạch Tượng chần chừ, vô cùng do dự.
“Vương đại nhân, chuyện này còn cần cân nhắc nữa sao?” Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Khi bạo dân bị trấn áp hết, những thứ vốn là của họ sẽ là của người khác, còn không phải do các ngươi quyết định hết hay sao? Đến lúc đó, các ngươi muốn thu thập cống phẩm còn không dễ hay sao?"
Sứ thần Bạch Tượng bị thuyết phục: “Ngược lại cũng đúng!"
Vì thế, hắn ta đã đồng ý với yêu cầu của triều đình Đại Võ, hơn nữa thỉnh cầu triều đình Đại Võ phái binh nhanh nhất có thể.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và sứ thần Bạch Tượng xuất phát trong đêm, một nắng hai sương, tốn khoảng một tuần cuối cùng cũng băng qua vùng Võ Tây, tiến vào nước Bạch Tượng.
Quốc chủ nước Bạch Tượng đích thân tới tiếp kiến Lâm Bắc Phàm.
Chỉ thấy đối phương mặc một bộ chiến giáp lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, nói với vẻ vô cùng nhiệt tình và khách sáo: “Không ngờ một chút chuyện nhỏ của nước Bạch Tượng lại làm phiền Lâm thừa tướng đại giá! Sớm biết Lâm thừa tướng tới đây, bản vương đã sớm đứng đợi ở cửa khẩu rồi! Không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong thứ tội!"
Bây giờ, cho dù là quyền lực hay là địa vị thì Lâm Bắc Phàm đều cao hơn quốc chủ nước Bạch Tượng nhiều. Thân là thừa tướng kiêm đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, thống lĩnh triều đường và binh mã toàn quốc, quyền lực chỉ dưới mỗi nữ đế.
Còn là Trung Dũng Vương do nữ đế ngự phong, có thể xưng là vương gia điện hạ, địa vị vô cùng tôn quý. Cho dù là quyền lực hay là thân phận thì đều là nhân vật số hai trong Đại Võ hoàng triều, có quyền cao chức trọng, vua của một nước nhỏ như quốc chủ nước Bạch Tượng gặp được hiển nhiên phải vô cùng khách sáo rồi. Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Quân chủ Bạch Tượng khách sáo rồi! Trước mắt nước Bạch Tượng nội loạn không ngừng, bạo loạn khắp nơi, quốc chủ bận rộn trăm việc, chúng ta có thể hiểu được! Bệ hạ chúng ta vô cùng coi trọng chuyện này cho nên đã phái bản quan tới giải quyết chuyện này!"
Quốc chủ Bạch Tượng giơ tay phải đặt lên trái tim, vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn thừa tướng đã hiểu, cảm ơn bệ hạ đã lượng thứ!"
Sau đó, hắn ta nhìn ra phía sau Lâm Bắc Phàm, vậy mà chỉ có mấy chục người, còn chưa đến một trăm người vì thế hoang mang hỏi: “Lâm thừa tướng, binh mã của Đại Võ các ngươi đây sao?"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người phía sau: “Không phải đều ở đây cả sao?"
Quốc chủ Bạch Tượng càng hoang mang hơn: “Đại Võ các ngươi... chỉ phái có tí binh mã này tới đây?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi!"
Quốc chủ Bạch Tượng mất bình tĩnh: “Lâm thừa tướng, chắc là ngươi nói đùa đúng không? Chỉ chút ít binh mã như vậy còn không gom nổi thành một đội nữa, làm sao mà trấn áp được bạo loạn ở nước ta? Phải biết rằng lần bạo loạn này ảnh hưởng đến toàn quốc, quy mô đạt đến hơn trăm vạn người, không có ba bốn mươi vạn binh mã thì không giải quyết được đâu!"
“Thế là đủ rồi, vì bản quan đã tới đây!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng tự tin: “Chỉ cần có bản quan ở đây, cho dù có bao nhiêu bạo dẫn tới thì bản quan đều có thể giải quyết dễ dàng, quốc chủ cứ việc yên tâm!"
Các tướng lĩnh phía sau Lâm Bắc Phàm đều lên tiếng nịnh nọt.
“Quốc chủ Bạch Tượng cứ việc yên tâm, nguyên soái của chúng ta chính là quân thần của Đại Võ, đánh sáu trận chiến lớn chưa một trận nào thua đâu!"
“Tuy chúng ta ít người nhưng một mình nguyên soái có thể địch lại thiên quân vạn mã!"
“Hắn đích thân ra trận có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề!"
“Ngươi cứ thả trái tim về bụng đi!"
Quốc chủ Bạch Tượng nghĩ đến chiến tích huy hoàng của Lâm Bắc Phàm.
Tuy người trẻ tuổi trước mặt này xuất thân là người đọc sách nhưng lại vô cùng am hiểu đánh trận.
Đặc biệt sở trường là lấy ít đánh nhiều, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa lần nào cũng tốc chiến tốc thắng, giành được thắng lợi lớn nhất chỉ với sự hy sinh nhỏ nhất, chưa bao giờ từng thua cả! Xưng là quân thần đương thời cũng không quá.
Dùng binh càng nhỏ thì thắng càng nhanh hơn, càng dễ hơn!
Lần này chắc hẳn cũng là như thế đi?
Quân chủ Bạch Tượng dâng lên vài phần tin tưởng trong lòng: “Vậy... làm phiền Lâm thừa tướng rồi!"
“Không có gì!"