Thế nhưng khi trông thấy chữ trên giấy, bọn họ cũng trở nên giống như tam hoàng tử, há to miệng, hai mắt ngập tràn vẻ chấn kinh, hoang mang, đau đớn, hối hận và tiếc nuối…
Người bên phía Đại Võ thấy vậy thì vui như mở hội.
“Nét bút này quá xui xẻo, phá hỏng hết tất cả! Ha ha!”
“Ta còn tưởng mình thua, ai ngờ lại thay đổi thế cuộc, ha ha!”
“Đúng vậy đó, Lâm tế tửu chỉ bị hỏng một nét bút mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều đến tổng thể! Song tam hoàng tử thì hỏng hết tất cả!”
“Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Ông trời đang đứng về phía chúng ta!”
“Ha ha! Đại Võ chúng ta thắng rồi!”
Nữ đế đang ngồi trên long ỷ phía trên cao cũng không khỏi mỉm cười.
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử điện hạ ngây ngốc quay đầu và nhìn về phía các quan viên bên cạnh, hắn ta nở một nụ cười lấy lòng: “Bổn quan có thể viết lại không?”
Trọng tài vô cảm nói: “Tam hoàng tử điện hạ nói đùa rồi! Từ khi cuộc thi giữa hai nước được bắt đầu, chưa bao giờ có luật này cả! Nếu như ngươi được viết lại thì Lâm tế tửu cũng phải được viết lại chứ?”
“Chúng ta có thể thi đấu lại từ đầu!”
Tam hoàng tử nói với vẻ mong đợi, người bên Đại Viêm cũng vậy.
Thế nhưng trọng tài lại bảo: “Xin lỗi tam hoàng tử điện hạ, yêu cầu này của ngươi hơi quá rồi, thứ lỗi bản quan không thể đáp ứng!”
Mặc dù hắn ta là trọng tài song về bản chất hắn ta vẫn là quan viên của Đại Võ nên chắc chắn hắn ta phải đứng về phía đất nước mình.
Về mặt quy tắc thì chắc chắn phải thiên về phía Đại Võ.
Hiện giờ đã là ván quyết định thắng thua, tại sao còn phải thi đấu lại từ đầu? Hắn ta không dám đồng ý, nhỡ đâu xong chuyện bệ hạ lại xử lí hắn ta!
Ánh mắt mấy người tam hoàng tử lập tức trở nên ảm đạm.
Cuối cùng sau khi kiểm phiếu, chẳng hề bất ngờ, Lâm Bắc Phàm lại giành chiến thắng, đồng nghĩa với việc Đại Võ toàn thắng.
Tam hoàng tử điện hạ nhìn kết quả này bằng đôi mắt vô thần.
Hắn ta đã lâm vào cảnh táng gia bại sản chỉ vì mua chuộc tuyển thủ mạnh nhất của Đại Võ, mà người ta đã làm theo lời hắn ta nói rồi, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn phải nhận lấy thất bại?
Đã thế còn thua bởi chính mình!
Cái kết cục tàn khốc này khiến hắn ta không thể nào chấp nhận được! Tam hoàng tử xoa ngực, hắn ta đang thấy rét lạnh!
“Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ phấn chấn lên!”
“Chuyện này không thể trách điện hạ được, hôm nay thời tiết ảnh hưởng đến thi đấu, điện hạ nhìn xem Lâm Bắc Phàm cũng phạm sai lầm đó thôi!”
“Thua một ván thôi mà, về sau chúng ta thắng lại là được!”
“Điện hạ là trụ cột của chúng ta, điện hạ không thể gục ngã được!”
Được mọi người an ủi, cuối cùng trông tam hoàng tử cũng có tinh thần hơn một chút, hắn ta nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Đa tạ mọi người đã quan tâm, bản cung không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn!”
Hắn ta xoa lồng ngực và cảm thấy đỡ hơn nhiều!
Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại bật cười, nụ cười của hắn kiêu ngạo vô cùng: “Ha ha! Ta lại thắng rồi! Ta đã phạm sai lầm mà các ngươi vẫn không thể thắng nổi! Xem ra Đại Viêm các ngươi kém cỏi thật, quá kém!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Tiếp đó, cuộc thi lại được tiếp tục.
“Trận thứ tư, thi vẽ!”
“Mời hai bên cử người tài lên thi đấu hội họa! Người thắng ở lại, người thua bước xuống! Tới khi năm vị tài tử đều lên thì trận đấu kết thúc! Người ở lại cuối cùng sẽ là người chiến thắng!”
Trọng tài vừa dứt lời thì hai bên đã cử người đi thi xong. Phía Đại Viêm cho trạng nguyên Đường Dung thi trước.
Do đã thua liên tiếp năm ván nên tâm tình bên Đại Viêm tụt dốc không phanh, khí thế của bọn họ cũng giảm sút.
Bọn họ không thể không cử Đường Dung – người có năng lực phát huy ổn định nhất lên thi.
Còn phía Đại Võ cũng đã cử ra tài tử có sở trường về phương diện này.