Mạc La lớn giọng nói: “Năm ấy Đa La thất bại, chính thừa tướng đại nhân đã đề xuất với triều đình miễn cho chúng ta không phải bồi thường! Bên cạnh đó thừa tướng còn thương thảo thành công hiệp ước giữa hai nước, cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp!"
Thanh Phong kinh ngạc: “Những chuyện này... đều do thừa tướng Lâm Bắc Phàm làm ư?"
“Đó là điều đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì?"
Thanh Phong bỗng nghiêm túc hơn, hắn ta chắp tay nói: “Đa tạ Lâm thừa tướng! Nhờ có sự giúp đỡ của thừa tướng mà quê hương ta mới tốt đẹp! Thay mặt cha mẹ người thân ở quê, ta xin được cảm ơn thừa tướng"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn khẽ mỉm cười.
“Trước đó ta đã từng nói với thừa tướng đại nhân là tất cả mọi trách nhiệm đều là của triều đình Đa La, không liên quan gì đến dân chúng chúng ta hết! Thừa tướng đại nhân tốt bụng nên đã thương xót bách tính, hứa chỉ cần tiêu diệt được triều đình ác ôn kia thì sẽ khôi phục thương nghiệp, sản xuất, giáo dục, khôi phục tất cả, cho chúng ta tiếp tục được sống ấm no hạnh phúc!"
“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong sáng rực lên. “Không chỉ có vậy thôi đâu!"
Mạc La kích động nói: “Tới khi ấy, Đa La chúng ta sẽ gia nhập Đại Võ, chúng ta đều là người Đại Võ, thứ chúng ta sắp nhận được còn nhiều hơn cơ! Đại Võ sẽ phái người tu sửa hệ thống thủy lợi, sửa đường sửa cầu, cung cấp giống lúa miễn phí cho chúng ta, còn giảm thuế... Tất cả những gì mà dân chúng Đại Võ có được thì chúng ta đều có!"
“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong càng sáng hơn nữa.
“Và những quan võ như chúng ta cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn! Chỉ cần về Đại Võ là chúng ta sẽ thành tướng quân của Đại Võ, có thể nhận bổng lộc hậu hĩnh, còn có cơ hội thăng quan tiến chức, trở thành trọng thần của hoàng triều! Bên cạnh đó chúng ta còn được đi đánh trận ở những nơi khác, tầm nhìn sẽ được rộng mở!"
“Thật sao?” Hai mắt Thanh Phong sáng chói.
“Đó là điều đương nhiên, ngươi là bạn cùng thôn của ta, ta lừa ngươi làm gì?"
Mạc La giơ hai ngón tay lên: “Thanh Phong, trước mắt có hai cơ hội lập công đấy!"
“Cơ hội gì?” Thanh Phong hỏi.
“Chỉ cần ngươi mở cổng thành, dẫn mọi người trong thành đầu hàng để binh mã Đại Võ tiến vào, như vậy Đại Võ có thể mở rộng biên cương, còn ngươi là lập được công lao rồi còn gì?” Mạc La mỉm cười.
“Đúng vậy, đây là công lao thứ nhất!” Thanh Phong hưng phấn vô cùng.
“Tiếp theo, ngươi cùng chúng ta đi đánh những tòa thành khác, cùng nhau đối phó triều đình Đa La, đây là công lao thứ hai!” Mạc La nói tiếp.
“Ngươi nói đúng lắm!” Thanh Phong hí hửng gật đầu.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bổ sung: “Những gì Mạc La tướng quân nói đều là ý của bản quan!
Chỉ cần các ngươi đầu hàng thì chúng ta không cần phải đánh trận nữa, mọi người đều được sống một cuộc sống tươi đẹp như trước kia! Còn Thanh Phong ngươi sẽ được làm tướng quân của Đại Võ ta, thăng quan tiến chức, tiền đồ tựa gấm!"
Thanh Phong còn đang do dự, song mọi người ở bên dưới thì không ngồi yên được nữa.
“Tướng quân, ngươi còn do dự gì nữa, mau đầu hàng đi!"
“Chỉ cần mở cổng thành và đầu hàng là chúng ta không cần phải đánh trận nữa, sẽ không có ai phải chết nữa!"
“Binh lính Đại Võ mạnh mẽ cường tráng, cao thủ nhiều như mây, chúng ta không thể đánh thắng được đâu, thế nên chúng ta cứ gia nhập với bọn họ đi!"
“Như vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục được sống êm ấm, đã thế cuộc sống còn tốt hơn nữa!"
“Tướng quân, ngươi cũng có tiền đồ rộng mở, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?"
Mọi người thi nhau khuyên bảo, cuối cùng Thanh Phong trầm giọng nói: “Mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"
“Mở cửa thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"
“Mở cửa thành, chào đón thừa tướng đại nhân vào thành!"
Những tiếng nói tràn đầy hưng phấn truyền khắp thành. Cánh cổng thành cũng được mở ra.
Thanh Phong dẫn binh lính và dân chúng trong thành ra, vui vẻ đón Lâm Bắc Phàm vào Bàn Thạch thành.
Các tướng sĩ Đại Võ tròn mắt nhìn Hay lắm, tòa thành thứ hai cũng bị thu phục một cách dễ dàng! Chẳng cần tốn một chút sức lực nào, cũng chẳng tổn thất người nào cả! Thừa tướng đại nhân đúng là tài giỏi, xin đại nhân nhận một lạy của ta! Triệu Khoát đi phía sau cũng kích động: “Lại như vậy nữa, không cần chiến mà vẫn thắng! Đúng là quá mạnh, khi nào thì ta mới dụng binh như thần giống thừa tướng đại nhân được đây?"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại nói một tràng khiến lòng mọi người chấn động, thu phục được rất nhiều người.
Sau đó hắn tính toán quân số, đoạn tiến về tòa thành thứ ba.
Lần này, quân đội của Lâm Bắc Phàm lại lớn mạnh thêm!
Quân số không phải là mười vạn binh mã, cũng không phải mười lăm vạn binh mã mà là hai mươi hai vạn binh mã! Mới một ngày thôi mà đã tăng lên gấp đôi!
Các tướng lĩnh của Đại Võ không khỏi lắc đầu cảm thán, thừa tướng đại nhân đúng là chẳng khác gì thần thánh Người ta càng đánh binh mã càng ít đi, còn thừa tướng đại nhân càng đánh binh mã lại càng nhiều thêm, đúng là khiến người ta phải khiếp sợ mà!
Sau khi kiểm quân số xong, Lâm Bắc Phàm cao giọng hô: “Chúng ta xuất phát tiến đến tòa thành tiếp theo!"
Đại quân hai mươi vạn người hùng hổ rời khỏi Bàn Thạch thành...