“Lâm ti nghiệp, ngươi đừng vui mừng quá sớm!”
Tiền Viên Thâm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Những lời khó nghe luôn dành đề nói đầu, ngươi động đến tiền của quốc khố, quốc khố lại liên quan đến nền tảng lập quốc nên ngươi không được phép để xảy ra sai sót! Nếu ngươi đã tiêu một đống tiền mà vẫn không nghiên cứu ra được thứ gì thì đáng tội gì hả?”
‘Vậy thì giới hạn là ba tháng đì!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Nếu trong ba tháng bản quan không nghiên cứu ra được gì thì hai trăm vạn kia sẽ được trả lại cho quốc khố!”
“Được! Nói lời giữ lời! Mong hệ hạ và các quan cùng làm chứng!” Tiền Viên Thâm chắp tay nói.
Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lấy được hai trăm vạn từ quốc khố.
Mặc dù hơi ít nhưng méo mó có còn hơn không!
Hiện giờ hắn muốn nâng cấp cần phải có rất nhiều tiền, nên cũng chỉ đành không ngừng “kiếm chác” thôi.
Do trước kia đã nghiên cứu được thần khí
khí cầu lớn nên Lâm Bắc Phàm – người đã lấy được món kinh phí nghiên cứu mới rất được mọi người để mắt đến.
Bọn họ đang muốn xem xem hắn có thể nghiên cứu ra được thứ gì kinh thiên động địa hay không.
Thế nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là Lâm Bắc Phàm nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, hắn vẫn sống một cách vui vẻ, dường như chẳng hề để tâm đến chuyện này một chút nào cả.
Bên trong kinh thành cũng là cảnh ca hát nhảy múa thái bình.
Song ngoài kia lại là loạn lạc, xung đột nổ ra liên miên.
Trong đó, tại mảnh đất Giang Đông đã có một chuyện lớn xảy ra.
Một yêu giáo tên là Thiên Nhất Giáo bỗng nhiên xuất hiện làm mưa làm gió, mê hoặc mọi người. Trong một khoảng thời gian ngắn, bọn chúng đã quy tụ được hàng vạn dân chúng phất cờ khởi nghĩa. Các cuộc khởi nghĩa cứ mọc lên như nấm và uy hiếp đến chính quyền hoàng triều.
Trong buổi triều, nữ đế phẫn nộ vô cùng.
“Một yêu giáo không biết từ đâu chui ra mà cũng dám uy hiếp đến trẫm! Hiện giờ các vị hoàng thúc của trẫm còn đang đợi xem trò cười, nếu không dập tắt cuộc khởi nghĩa kịp thời thì chắc chắn cục diện chính trị sẽ mất ổn định! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
“Bệ hạ, với yêu giáo tầm này thì chỉ cần phái binh đi tiêu diệt là được!”
Một lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Xin bệ hạ cho thần đại quân mười vạn người, vỉ thần có thể san bằng Thiên Nhất Giáo và tóm tất cả bọn chúng về! Chỉ là một yêu giáo nhỏ nhoi mà thôi, không cần phải suy nghĩ nhiều!”
“Bệ hạ, kế này không được đâu!” Một vị quan nhỏ khác hoảng sợ lên tiếng.
Hắn tới từ Giang Đông, đặc biệt qua bấm báo chuyện này.
“Tại sao không được?” Nữ đế hỏi.
“Bởi vì giáo chủ của Thiên Nhất Giáo được xưng là Thiên Nhất Từ Bỉ Thánh Mẩu nương nương, lấy phổ độ chúng sinh làm gốc! Bọn chúng cố ý mê hoặc dân chúng, dẫn dụ dân chúng làm việc cho bọn chúng! Dân chúng mù quáng nên cứ để mặc cho chúng sai khiến!”
“Một khi xảy ra mâu thuẫn thì người bị
thương trước hết chính là dân chúng, chuyện này xảy ra đã không phải chỉ ngày một ngày hai rồi!”
Tiểu quan đó lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Nếu giờ phái binh đi trấn áp chắc chắn sẽ xảy ra xung đột đổ máu, thương vong nghiêm trọng! Hơn nữa bọn họ dều là cao thủ, chỉ cần phát hiện có gì bất thường là bọn chúng sẽ chuồn đi ngay!”
/zVậy nên thưa bệ hạ, kế này không thể dùng được!”
Mọi người kinh ngạc: “Hóa ra là vậy! Lòng dạ thật hiểm ác!”
Nữ đế cũng đau lòng vô cùng: “Các ái khanh còn có cách gì thỏa đáng không?”
Tuy nhiên tình thế này rất cam go, chẳng aỉ dám lên tiếng cả.
“Có thể phái cao thủ đi chém đầu người của Thiên Nhất Giáo không?” Một lão thần đề nghị.
“Đây cũng là một cách nhưng rất khó!” Người lên tiếng vẫn là tiểu quan kìa: “Bọn chúng có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên nên chúng ta phải điều hơn mười vị trên Tiên Thiên tới, hơn nữa còn phải tốc chiến tốc thắng! Bằng không,
một khi bọn chúng muốn chạy thì chúng ta không ngăn được đâu! Chỉ sợ bọn chúng sẽ lẩn vào dân chúng, chuyện này…”
Mọi người đều gật đầu với vẻ nặng nề.
Lực sát thương của một cao thủ Tiên Thiên quả thực vô cùng lớn!
Hắn ta chỉ cần phất nhẹ tay một cái thôi đã có thể chém chết cả chục, thậm chí là cả trăm sinh mạng!
Chiến thuật biển người chẳng có tác dụng gì đối với bọn họ cả!
Mọi người dều đang nghĩ đối sách để giải quyết, cả nữ đế cũng vậy.
Kết quả nhìn khắp văn võ bá quan, nữ đế phát hiện có một người đang nghiêng nghiêng ngả ngả chực ngủ gục, khiến nàng cực kỳ bực mình.
Hay lắm cái tên khốn khiếp kia!
Mọi người đều đang san sẻ cùng trẫm, lại chỉ có mình ngươi là ở đó trộm lười biếng!
Chẳng lẽ không có cơ hội ăn chặn tiền là ngươi không chịu san sẻ khó khăn với trẫm hả?
Ngươi đừng thực dụng như vậy có được không?
Thế là nữ đế bèn gọi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì hay không?”
Lâm Bắc Phàm lập tức tỉnh như sáo, thấy nữ đế và văn võ bá quan toàn triều đêu đang nhìn mình, lập tức chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, các vị đại nhân nói đêu có lý, vi thần cũng không có ý kiến gì cả!”
“Lâm ti nghiệp, có phải ngươi ngủ gật không đấy? Vừa rồi chúng ta cũng có nói gì đâu?” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy lạnh lùng châm biếm.
“Hóa ra là vậy!” Lâm Bắc Phàm chớp mắt, lại chắp tay thưa: “Khởi bẩm bệ hạ, tuy rằng các vị đại nhân không nói nhưng chắc chắn trong lòng có kế sách, vỉ thần ngu dốt, không dám múa rìu qua mắt thợ!”
Sau khỉ nói xong, hắn lùi lại một bước với vẻ vô cùng thành thật, khiến da mặt của mọi người đều giật như bị động kinh.
Mẹ nó chứ!
Nói kiểu gì cũng có lý thế chứ! Đồ ranh ma!