“Có điều dù khó khăn đến đâu ta vẫn sẽ dốc sức ngăn cản!”
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía trước với ánh mắt kiên định: “Ký Bắc vương ra vẻ đạo mạo nhưng thực chất lại là kẻ có dã tâm, một khi để hắn ta ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn thì chắc chắn thiên hạ sẽ loạn lạc, dân chúng lầm than! Đại trượng phu có việc nên làm cũng có việc không nên làm, vì thiên hạ, vì dân chúng, ta sẽ xả thân, dù có phải tan xương nát thịt ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng, khi nào chết mới thôi!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng: “Công tử, ta giúp ngươi! Mặc dù thiếp thân không có thực lực mạnh mẽ song chắc chắn sẽ đi theo bảo vệ ngươi, đến chết không rời! Nếu như công tử chết thì thiếp thân cũng sẽ không sống nữa, ta sẽ theo ngươi xuống hoàng tuyền!”
“Như Sương, cảm ơn ngươi!”
Lâm Bắc Phàm xoay người, ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh của Mạc Như Sương: “Đây là đêm trước trận chiến, giữa lúc sống chết có ngươi ở bên, ông trời quả không đối xử bạc bẽo với ta mà!”
Mạc Như Sương tựa đầu lên lồng ngực của Lâm Bắc Phàm, nàng hạnh phúc nói: “Công tử, thực chất đây cũng là niềm hạnh phúc của thiếp thân!”
Hai người tựa sát bên nhau, an ủi lẫn nhau, dịu dàng như dòng suối chảy.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái đạp cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng bên trong thì sững người. Hắn ta bèn thu chân lại, chầm chậm đóng cửa rồi cười ngại ngùng: “Thật ngại quá, hình như ta tới không được đúng lúc cho lắm, ta đi ra liền đây, hai người cứ tiếp tục đi!”
Lâm Bắc Phàm buông Mạc Như Sương đang xấu hổ ra, đoạn bảo: “Quay lại đây! Có chuyện gì thế?”
“Là thế này, công tử, Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tới tìm ngươi, hình như là có chuyện gấp gì đó!”
“Được, ta đi gặp hắn ta đã!”
Lâm Bắc Phàm gặp được Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tại phòng khách.
Hắn chắp tay, mỉm cười và nói: “Đêm hôm thế này, ngọn gió nào đưa Lý đại nhân đến thế?”
Lý Khai Quang chắp tay: “Hạ quan bái kiến Trung Dũng Công Lâm đại nhân!”
“Lý đại nhân khách sáo quá rồi, sao muộn thế này ngươi còn đến tìm bản quan, chắc chắn là có chuyện gấp đúng không? Chúng ta nói thẳng luôn đi!”
“Được, thế thì hạ quan không khách khí nữa!”
Hai người bèn ngồi xuống, Lý Khai Quang nhấp một ngụm trà rồi nói với vẻ bồn chồn: “Có điều trước khi vào việc, hạ quan vẫn phải càm ràm với Lâm đại nhân một câu rằng trận chiến này ngươi thực sự có thể giành được thắng lợi hay sao?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Chắc chắn! Dẫu sao thì ta cũng không lấy tiền đồ của mình ra để đùa đâu, đúng chứ?”
“Được, vậy thì hạ quan yên tâm rồi! Chuyện là thế này, Lâm đại nhân…”
Lý Khai Quang nói: “Sau khi đánh bại quân của triều đình, Ký Bắc vương đã bắt sống được một vài tướng lĩnh! Trong đó có cháu trai Lý Thiên Tỉnh của hạ quan, Lâm đại nhân có thể cứu hắn ta ra ngoài không? Hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm bất ngờ: “Lý Thiên Tỉnh? Cái tên lúc nào cũng áo quần là lượt này chạy tới quân đội từ lúc nào vậy?”
Trông vẻ mặt gượng gạo của Lý Khai Quang, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ra: “Lý đại nhân, có phải ngươi sắp xếp cho hắn ta không hả?”
Lý Khai Quang càng ngượng hơn, hắn ta cười khổ: “Lâm đại nhân, việc đã đến nước này, hạ quan cũng không giấu ngươi nữa. Đúng thật là hạ quan đã sắp xếp vị trí cho hắn ta! Ta tiến cử binh lính của Triệu Khoát, Triệu Khoát tiến cử cháu trai ta, giúp hắn ta có được chút công lao, tiện bề xây dựng con đường làm quan sau này!”
“Thế nhưng ai ngờ Triệu Khoát lại vô dụng đến thế, vừa mới đối đầu với Ký Bắc vương đã toi đời, không những khiến triều đình binh bại mà còn để Ký Bắc vương bắt sống được cháu trai ta, hạ quan thấy hối hận lắm!”
Lý Khai Quang ôm mặt, trông hắn ta ủ rũ và hối hận vô cùng…
“Nhưng mà dù sao thì cháu trai ta cũng là trưởng tử của huynh trưởng, và cũng là con cháu dòng chính của Lý gia ta nên ta không thể không quan tâm được! Thế nên chỉ đành tới nhờ vả Lâm Bắc Phàm ngươi, hi vọng ngươi có thể cứu hắn ta ra, hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Lý đại nhân, yêu cầu này làm khó người ta quá đấy? Ngươi bảo ta đánh bại Ký Bắc vương thì không thành vấn đề! Thế nhưng muốn cứu cháu trai ngươi từ tay hắn ta thì không còn đơn giản như vậy nữa…”
“Hạ quan cũng biết là làm khó ngươi, song hạ quan cũng hết cách mà, chẳng phải sao?”
Lý Khai Quang u sầu: “Ta đi nhờ khắp nơi cũng chỉ có thể nhờ Lâm đại nhân người mà thôi! Đây là chút tâm ý của ta, mong Lâm đại nhân đừng chê cười! Nếu như thành công, ta vẫn còn một đại lễ nữa, mong Lâm đại nhân đừng từ chối!”
Nói đoạn, hắn ta đẩy một cái hộp qua.
Lâm Bắc Phàm mở ra xem, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu, trị giá mười vạn lượng bạc. Lý Khai Quang biết làm việc thật đấy, hắn rất thích!
Lâm Bắc Phàm mở miệng nói: “Nếu như thành công, bản quan muốn năm mươi vạn!”
Lý Khai Quang: “Đậu má!”
Cái tên cẩu quan này, hắn vẫn tham lam chẳng khác gì ngày xưa!
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Khai Quang bèn nói với vẻ đau lòng: “Được được được, chỉ cần cứu được người, năm mươi vạn thì năm mươi vạn!”
“Vậy là đúng rồi!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi cất châu báu đi, đoạn bảo: “Ban đầu ngươi mà xì tiền ra luôn, bảo ta dẫn dắt cháu của ngươi đi đánh trận lấy công lao thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay?”
“Lâm đại nhân ngươi đừng nói nữa, hiện giờ ta đang hối hận lắm đây!” Lý Khai Quang ôm ngực, tim hắn ta đang âm ỉ đau.