Đúng lúc ấy, những tiếng kêu đau vang lên liên tục, mọi người đều ôm bụng ngã xuống.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, môi tái xanh, mặt mày nhăn nhó… Có người không chịu được còn cởi quần giải quyết luôn.
Bỗng chốc, mùi thối bay khắp!
Thế nhưng Võ Tây vương lại thấy lòng mình lạnh như sắt, lạnh đến mức toàn thân hắn ta run rẩy.
Binh mã như thế này thì còn đánh đấm gì nữa?
Chẳng ai có thể đứng dậy, người nhũn như con chi chi. Như thế thì làm sao đánh trận đây?
Hắn ta không thể hiểu nổi, tại sao thế cục tốt đẹp ban đầu lại biến thành như thế này?
Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao hả?
Võ Tây vương liếc mắt nhìn toàn cảnh.
Cuối cùng ánh mắt của hắn ta dừng lại trên một người trẻ tuổi.
Đối phương mặc quan bào màu đỏ, đứng ở bên cạnh Chu tướng quân, trông trẻ măng, anh tuấn vô cùng. Hắn đang mỉm cười với hắn ta, nụ cười xán lạn vô cùng.
Người này chính là Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là con cờ hắn ta sắp đặt bên trong triều đình.
Mặc dù hắn rất tham tiền, song nhiệm vụ nào hắn cũng hoàn thành đâu vào đấy, năng lực xuất chúng, Võ Tây vương coi trọng hắn vô cùng.
Thế nên khi không thể đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn ta đã tìm tới con cờ này, hi vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ.
Quả nhiên, đối phương không phụ lòng tin của hắn ta. Hắn chỉ cho hắn ta điểm yếu của cứ điểm, để hắn ta đánh tan cứ điểm một cách thuận lợi, xông vào bên trong thành.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi khát nước mà thế cục hoàn toàn thay đổi.
Còn binh mã triều đình lại lui ra khỏi thành một cách thuận lợi, sau đó chặn bọn họ ở trong thành.
Tất cả những điều này rõ ràng là một cái bẫy! Một cái bẫy nhắm vào hắn ta!
Bỗng chốc, Võ Tây vương đã hiểu ra! Hắn ta đã hiểu được tất cả!
Tuy nhiên đã quá muộn rồi!
“Là ngươi! Là ngươi đã hại bản vương! Cái tên phản bội nhà ngươi!” Võ Tây vương chỉ đao vào Lâm Bắc Phàm, hắn ta phẫn nộ nói.
Lâm Bắc Phàm thấy không ổn, hắn tủi thân: “Võ Tây vương điện hạ, có phải ngươi bị điên rồi không? Hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao ngươi lại vu oan giá họa cho ta hả? Lại còn bảo ta hại ngươi… ta hại ngươi cái gì rồi?”
“Ngươi còn giả vờ giả vịt với bản vương nữa à? Đúng là một tên tiểu nhân gian xảo!”
Võ Tây vương tức giận, hắn ta cười lớn: “Cả đời này bản vương anh minh, duy chỉ thua trong tay một kẻ tiểu nhân như ngươi! Ha ha, đúng là quá nực cười! Chẳng lẽ đây chính là báo ứng cho những việc làm sai trái của bản vương sao?”
“Kì lạ thật!”
Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm, sau đó hắn nói với Chu tướng quân: “Chuyện không thể chậm trễ, ra tay đi!”
“Lâm đại nhân nói phải!”
Chu tướng quân phất tay: “Bắn tên!”
“Vụt vụt vụt…”
Mũi tên bắn ra như mưa.
Quân đội dưới tường thành đang nghiêng ngả, không còn sức mà tránh nên hi sinh.
Một màn mũi tên như vậy đã hạ gục được cả vạn người.
“Tiếp tục bắn tên!” Chu tướng quân tiếp tục hô.
“Vụt vụt vụt…”
Lại một lượt cung tên nữa được bắn ra.
Vô số kẻ địch hi sinh, nằm rạp trên mặt đất.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn binh lính của mình bị giết mà tức đến đỏ cả mắt, bọn họ nói: “Ngươi dám giết lính của bản vương (lão phu) sao?”
Tiếp đó, bọn họ chỉ huy các Tiên Thiên, tiến hành ngăn cản.
“Các Tiên Thiên xông lên, giải quyết bọn chúng!” Chu tướng quân hét lớn, sau đó cũng chỉ huy các Tiên Thiên xông lên.
Tiên Thiên hai bên đại chiến trong thành, đánh vô cùng ác liệt!
Trong trận chiến, binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt không có chỗ mà tránh thân, số người thương vong càng lớn hơn!
Đã thế trên thành còn không ngừng bắn tên, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt cứ thế hi sinh.
“Ngươi giết binh lính của bản vương, bản vương cũng phải giết binh lính của các ngươi!” Võ Tây vương phát điên lên rồi xông ra giết.
“Ngọc nát hương tan, cùng nhau chết chung đi!” Công Tôn tướng quân cũng có cùng suy nghĩ với Võ Tây vương.
Mà lúc này, các Tiên Thiên che mặt ở bên ngoài đã chặn đứng Công Tôn tướng quân, bọn họ hét lên với người của triều đình: “Cứ giao Công Tôn Vô Địch cho chúng ta, các ngươi giết những kẻ khác đi!”
Chu tướng quân mừng rỡ: “Đa tạ các vị nghĩa sĩ đã giúp đỡ!”
Trận chiến tiếp tục!
Tiên Thiên giết Tiên Thiên, binh lính giết binh lính!
Tất cả mọi người đều vô cùng hăng máu!
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt đã hy sinh rất nhiều.
Võ Tây vương nhìn đại quân mấy chục vạn người khó khăn lắm mới bồi dưỡng được bị chôn vùi tất thảy, hắn ta lập tức phát điên, nhanh chóng xông về phía Lâm Bắc Phàm: “Là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Bản vương nhất định phải giết chết ngươi, báo thù rửa hận cho binh lính của bản vương!”
“Lâm đại nhân cẩn thận!”
“Mau tránh đi!”
Mọi người đồng loạt hô lên.
Song lúc ấy, Võ Tây vương đã đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, dốc toàn bộ sức lực đánh một chưởng.
“Bản vương phải khiến ngươi bỏ mạng ở đây!”
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề sợ, ngược lại hắn còn nở một nụ cười quỷ dị.
Trên tay hắn có một thanh đao nhỏ xuất hiện, đâm thẳng vào đan điền của Võ Tây vương với tốc độ còn nhanh hơn cả đối phương.
Võ Tây vương không kịp phòng bị, thanh đao đã đâm trúng hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại dồn sức đẩy, đan điền của Võ Tây vương đã vỡ, toàn bộ võ công của hắn ta bị phế, hắn ta thổ huyết rồi lùi về phía sau, bàn tay run rẩy chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “A! Ngươi… ngươi không phải Lâm Bắc Phàm!”
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Ngươi nói đúng rồi đó, bản công tử đúng thật không phải Lâm Bắc Phàm!”
Đối phương xé mặt nạ, quần áo, đây chính là Dạ La Hương, kẻ cực kì giỏi cải trang.