Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài: “Bản quan cũng không ngờ, chỉ có thể nói là núi còn có núi cao hơn, nếu không phải thần khí xi măng này hiện ra ở nhân thế thì chỉ sợ không thể lôi được bọn họ ra ngoài!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân đã nói, bản quan sẽ về chuẩn bị ngay!”
Cao Thiên Diệu vội vàng chạy về, rõ ràng là muốn điên cuồng cày điểm cống hiến để lọt vào mười hạng đầu.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương mà mừng thầm trong lòng.
Thật ra độ cống hiến của Cao gia đã xếp hạng tám rồi, có thể nói là vị trí khá cao.
Nhưng người biết chuyện này chỉ có mấy người và đều đã bị Lâm Bắc Phàm hạ lệnh cấm nói, không thể tiết lộ ra ngoài.
Cứ như vậy, không gian có thể hành động cũng lớn hơn!
Có thể thuận tay vớt tiền, còn có thể kiếm thêm chút vật tư, cớ sao lại không làm?
Lâm Bắc Phàm từ từ nếm trà, đang định về thư phòng tiếp tục hưởng thụ thì Đại Lực lại vào nói: “Thiếu gia, Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân đã tới, hắn ta nói có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, lại có tiền tặng tới cửa nữa rồi!
Sau lưng Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân thật ra cũng có bóng dáng của thế gia.
Có lẽ có thể nói trên cơ bản sau lưng các quan lớn quan trọng trong triều đều có bóng dáng của thế gia đại tộc.
Bằng không bọn họ cũng không thể dễ dàng bò lên vị trí cao được như vậy.
Thế gia đại tộc giúp bọn họ nắm giữ quyền lực to lớn, bây giờ đã đến lượt bọn họ báo đáp.
“Mau mời vào!”
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm bí mật tiếp đón rất nhiều người.
Bọn họ đều muốn nghe ngóng tình hình độ cống hiến từ chỗ hắn, thậm chí hy vọng hắn tiếp tục giúp bọn họ lấy được độc quyền buôn bán.
Lâm Bắc Phàm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhận hết toàn bộ viên đạn bọc đường này.
Độ cống hiến của các bên có thể nói ra để bọn họ đi cày điểm cống hiến tiếp, nhưng độc quyền buôn bán thì đừng hòng nghĩ đến.
Để giành được độc quyền buôn bán xi măng mà có người còn tới hai lần, thậm chí là ba lần, mỗi lần đều mang theo thành ý.
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm đã nhẹ nhàng vớt được năm trăm vạn lượng bạc rồi.
Mà các thương nhân lớn và thế gia có được thông tin về độ cống hiến từ chỗ Lâm Bắc Phàm, sau khi trở về lập tức chuẩn bị vật tư để cày điểm cống hiến, ngươi vừa hát xong thì ta lên sân, nối liền mãi không dứt!
Vì thế, vật tư được ủng hộ để xây thành trì mới càng ngày càng nhiều, nhưng nhiều đến mức độ nào?
Nhiều đến mức Lâm Bắc Phàm còn có thể quay sang chăm sóc cả triều đình luôn.
Toàn bộ lương thực đã bỏ ra cho đợt cứu trợ thiên tai trước đó vậy mà lại bổ sung về hết, còn hơi dư ra!
Về phần những vật tư khác lại càng dồi dào không ít.
Việc này cũng làm chấn động cả triều đường!
Tại buổi tảo triều, nữ đế kích động biểu dương Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, trẫm giao chuyện này cho ngươi làm thật sự quá đúng, ngươi không chỉ hoàn thành viên mãn công tác chuẩn bị vật tư mà còn khiến triều đình ta sung túc hơn! Giỏi, giỏi lắm! Công này tạm thời ghi nhớ, sau này sẽ gộp chung luận công ban thưởng!”
“Tạ bệ hạ!: Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, không chỉ triều đình giàu mà mình cũng giàu luôn!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy sau lưng lạnh toát giống như bị người nhìn chằm chằm vậy.
Đến tối, Lại bộ thượng thư lão Thiên Diệu chạy tới cửa khởi binh vấn tội, chỉ thấy hắn ta nổi giận đùng đùng nói: “Lâm đại nhân, nghe nói ngươi đã nói danh sách độ cống hiến cho Tiền đại nhân biết?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, Tiền đại nhân mang thành ý dày hơn tới cửa, bản quan cũng không thể đuổi hắn ta ra ngoài cửa được chứ? Cao đại nhân, ngươi cũng biết ta không thể từ chối được vàng bạc châu báu nhất mà!”
Cao Thiên Diệu lại tức giận hỏi: “Nhưng bản quan và hắn ta đã đối chiếu, tại sao lại nói khác nhau?”
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như cũ: “Chỉ có thể nói trước khác nay khác, độ cống hiến này vẫn đang trong trạng thái thay đổi cho nên hiển nhiên là khác nhau rồi, hy vọng Cao đại nhân hiểu cho!”
Cao Thiên Diệu càng tức tối hơn: “Vớ vẩn! Hai người bọn ta chỉ tới cách nhau một chén trà nhỏ mà đã thay đổi rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Lâm đại nhân, ngươi đừng hòng lừa bản quan! Cứ nói thẳng ra đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới dám nhường một suất độc quyền buôn bán xi măng cho Cao gia hả? Ra giá trực tiếp đi, đừng dài dòng nữa!” Cao Thiên Diệu mất kiên nhẫn nói.
Lâm Bắc Phàm dựng hai ngón tay: “Hai trăm vạn lượng!”
“Hai trăm vạn lượng, sao ngươi không đi chết luôn đi?” Cao Thiên Diệu tức phát điên.
Lâm Bắc Phàm lại đáp với vẻ oan ức: “Là ngươi kêu ta ra giá mà.”
Cao Thiên Diệu tức đến giãy nảy: “Ta kêu ngươi ra giá chứ không kêu ngươi dồn người vào chỗ chết! Hai trăm vạn cũng không biết có thể gom nổi không, ngươi có thể hợp lý một chút được không hả?”
“Vậy được rồi, một trăm vạn lượng nhé, chỉ cần tiền vào tài khoản vậy Cao gia chắc chắn sẽ có một suất trong mười suất độc quyền buôn bán!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ quằn quại, như thể mình đã tổn thấy một số tiền lớn vậy.