“Ông Diệp, cây này nhìn thế nào cũng thấy giống cây cổ thụ đã mấy trăm năm tuổi rồi phải không?” Tô Bửu Điền chỉ vào một cây đại thụ cao chọc trời có phần rễ già cỗi mọc chồi lên mặt đất, nói.
Diệp Kính Bình cũng thầm tự hỏi, trước đây ông ta cũng đã từng tới Vịnh Bàn Long, sao bây giờ nơi đây lại có thay đổi lớn đến như vậy?
Hiện giờ nơi đây như có địa thế tựa núi gần sông, cây cỏ mọc khắp nơi, thậm chí hình như không khí cũng sạch sẽ, không có một chút tạp chất nào.
“Đây là một nơi thật tuyệt vời, ông Diệp nhìn kìa, đóa hoa kia nở trông mới đẹp làm sao. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã khiến tôi càng lúc càng mong chờ muốn được gặp người bạn mà ông nói.” Trên mặt Tô Bửu Điền hiện lên vẻ chờ mong.
Phi Long đứng ở bên cạnh nghe mà âm thầm tặc lưỡi. Vì ai cũng biết Tô Bửu Điền không chỉ là người có thân phận và địa vị cực kỳ cao, mà ông ta còn nổi tiếng là khó chiều, mắt nhìn cũng cao tựa núi, rất ít khi ông ta đánh giá người khác như vậy.
Sau khi bọn họ bước vào Vịnh Bàn Long, Lạc Tú đã bày một ấm trà cùng vài chiếc chén nhỏ trên thảm cỏ xanh dưới một gốc cây lớn, sau đó khoanh chân ngồi xuống tiếp đãi Tô Bửu Điền.
Thực ra vừa nãy khi hàn huyên tâm sự, Tô Bửu Điền đã âm thầm quan sát Lạc Tú. Mặc dù Diệp Kính Bình đã nói cho ông ta biết trước một số chuyện về anh, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tú ngoài đời thật, Tô Bửu Điền vẫn không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tô Bửu Điền đã chinh chiến một đời, cộng thêm địa vị khá cao nên ông ta cũng đã từng gặp không ít những nhân vật kỳ lạ.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp được một thanh niên có khí chất khác với người thường như Lạc Tú. Anh mang lại cho ông ta cảm giác như có một con thú hung dữ cổ xưa đang ẩn náu trong con người anh.
Vào năm ngoái, khi đến Bát Cực Môn, Tô Bửu Điền đã từng cảm nhận được cảm giác đó ở trên người Phong Thiên Lôi, chưởng môn của Bát Cực Môn. Ông ta không khỏi thầm kính nể Lạc Tú.
“Cậu Lạc thật biết hưởng thụ, tiếp đãi khách dưới bóng cây như này mang một phong vị rất riêng.” Tô Bửu Điền cũng không khách sáo mà cầm tách trà lên thưởng thức.
“Đã để ông phải chê cười rồi.” Lạc Tú gật đầu đáp.
“Cậu Lạc đừng hiểu nhầm. Nói thật, họ Tô tôi đây là người thô kệch, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng nông thôn, vì thế tôi có một tình yêu trời sinh đối với tự nhiên. Tôi thấy chốn bồng lai tiên cảnh này của cậu Lạc như được sống hòa mình giữa thiên nhiên, khiến tôi thích thú vô cùng.”
“Tôi nói cậu Lạc nghe này, trước đây tôi cũng đã từng đến Vịnh Bàn Long, nhưng sao bây giờ nơi đây lại thay đổi nhiều như vậy?” Diệp Kính Bình cũng cảm thấy bầu không khí nơi đây rất kỳ ảo. Hơn nữa, lúc này còn có vài con chim sơn sà xuống bên cạnh họ xin thức ăn, không hề sợ người chút nào khiến bọn họ thấy vô cùng kinh ngạc.
Mọi thứ ở đây đều quá tự nhiên, nếu không phải vì nhìn thấy những tòa nhà cao tầng thì tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đang thực sự ở giữa thiên nhiên, hoàn toàn không có dấu vết của bàn tay con người.
“Haha, cậu Lạc, căn hộ ở chỗ này của anh bao nhiêu tiền một mét vuông?” Tô Bửu Điền rất có hứng thú, nhưng ông ta cũng chỉ muốn hỏi chơi vậy thôi, không hề có ý định đến đây mua một căn.
“Một trăm nghìn nhân dân tệ!” Lạc Tú bình thản đáp.
“Một trăm nghìn?” Ngay cả Diệp Kính Bình cũng suýt chút nữa đã phun hết trà trong miệng ra.
Đến ông ta cũng thấy cái giá này quá đắt, hoặc có thể nói là bản thân cái giá đã không phù hợp.
Một món đồ có đắt hay không phụ thuộc vào giá trị của nó, nếu nó đáng giá thì không có khái niệm đắt ở đây. Còn nếu nó đã không đáng giá, vậy thì chỉ có thể là đội giá lên tận trời.
Cho dù nơi đây có được ví như chốn thần tiên ở trần gian đi chăng nữa thì cái giá một trăm nghìn tệ một mét vuông cũng là đắt, hơn nữa cũng không phải chỉ là đắt ở mức thông thường.
Dù sao đây cũng không phải là trung tâm thành phố, mặc dù môi trường xung quanh rất tốt, nhưng thực sự vẫn không xứng với cái giá đó.
“Tôi đưa mọi người đi tham quan một chút nhé?” Lạc Tú hỏi.
“Ồ? Chẳng lẽ ở đây có gì đặc biệt ư?” Tô Bửu Điền không khỏi có chút hiếu kỳ.
Ngay cả Diệp Kính Bình cũng rất tò mò, dù sao ông ta cũng thấy Lạc Tú không phải là loại người không có đầu óc. Anh đã dám đưa ra cái giá một trăm nghìn nhân dân tệ, chứng tỏ ở đây chắc chắn phải có gì đó.
Đương nhiên là phải có gì đó đặc biệt rồi.
Lạc Tú dẫn bọn họ đi về phía Bắc, phía Bắc và phía Nam có một sơ đồ Thái Cực Quyền lớn làm điểm phân ranh giới.
Lúc này phía Bắc tưởng chừng như không có gì đặc biệt, nhưng khi bước qua đường Thái Cực đó, tất cả mọi người đều hoàn toàn sửng sốt.
“Cái này, cái này, cái này rốt cuộc là gì vậy?” Tô Bửu Điền hỏi.
Diệp Kính Bình trợn tròn hai mắt, nhất thời câm nín.
Phi Long cũng vậy, vì cảnh tượng trước mắt bọn họ thực sự khiến người ta phải chấn động, hay có thể nói là giống như có bàn tay của thần tiên tạo nên.
“Tất cả những thứ này đều là thật ư?” Tô Bửu Điền vươn tay bắt được một bông tuyết, những tán cây bàng bạc trước mặt họ phủ đầy tuyết trắng, tuyết dày đến chân người, mọi thứ ở đây đều bị tuyết dày bao phủ.
Khi Tô Bửu Điền quay đầu lại, thậm chí cả phía Nam trước đó bị bao phủ bởi tuyết, cây đại thụ mà bọn họ vừa ngồi khi nãy cũng bị một lớp tuyết dày bao phủ.
“Đây rốt cuộc là gì vậy?” Diệp Kính Bình hô lên, đột nhiên có cảm giác cổ họng và miệng đều khô khốc.
“Haha, mọi người có thể hiểu đây là công nghệ cao, những thứ còn lại cũng không tiện tiết lộ thêm.” Ý của Lạc Tú rất rõ ràng, bọn họ có thể phỏng đoán theo các hướng khác, chẳng hạn như khoa học.
Nhưng mọi người đều hiểu rằng đây không phải là khoa học, đó là lĩnh vực mà họ không biết hoặc không thể chạm tới.
“Tôi luôn nghĩ rằng có những thứ chỉ có trong truyền thuyết, đến tận hôm nay tôi mới hiểu, là tầm hiểu biết của tôi quá nông cạn và hạn hẹp. Chuyến đi lần này rất đáng giá, cậu Lạc thật sự đã khiến tôi được mở mang tầm mắt.” Tô Bửu Điền cười nói.
“Tôi muốn mua hai căn, tôi sẽ lập tức sai người chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của cậu Lạc.” Diệp Kính Bình vô cùng kích động, lập tức muốn mua trước hai căn hộ ở đây.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, còn ai nói một mét vuông một trăm nghìn là đắt nữa chứ?
Hoàn toàn không đắt chút nào, thậm chí còn quá rẻ ấy chứ.
Bây giờ xem ra, nơi đây đúng là bảo vật vô giá!
Chỉ tính riêng việc bây giờ đang là mùa hè oi ả, nhưng ở đây lại có thể có tuyết rơi dày đặc thì căn hộ ở đây không thể chỉ dừng ở cái giá một trăm nghìn tệ một mét vuông được.
“Cậu Lạc, cậu chờ chút, để tôi gọi điện thoại vay tiền.” Tô Bửu Điền cũng bị kích thích. Ông ta vốn ở Yến Kinh, nhưng bây giờ cũng đã động tâm, muốn mua căn hộ ở đây.
“Không phải vừa nãy các người còn chê quá đắt sao?” Lạc Tú nhìn hai người họ, cười mà như không cười.
“Đắt? Như vậy mà còn đắt? Đắt ở đâu chứ? Vậy là quá rẻ rồi.” Hai người họ gần như đồng thanh đáp.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bàn đến chuyện chính đi.” Lạc Tú bật cười.
“Lần này chúng tôi vẫn muốn nhờ cậu Lạc ra tay.” Vẻ mặt Tô Bửu Điền liền trở nên nghiêm túc.
“…”
“Hóa ra ngọn nguồn của sự việc là như vậy.”
Một lúc lâu sau, Tô Bửu Điền mới thở dài một tiếng.
Vừa rồi Lạc Tú đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ông ta nghe.
“Thành thật mà nói, cậu Lạc à, cho dù tôi không đích thân tới đây gặp cậu, cũng không được nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc do cậu tạo nên thì chỉ riêng những chuyện mà ông Diệp nói với tôi thôi, trong lòng tôi cũng đã có một phỏng đoán về cậu.”
“Cũng chẳng trách, với thân phận của cậu Lạc mà không truy cứu bọn họ cũng đã được coi là người tốt tính rồi.” Những gì Tô Bửu Điền nói không phải là giả.
Vì ai cũng biết sức mạnh của Lạc Tú lớn đến mức nào, nhưng cách làm của Lưu Quyền lại như một tên ngốc. Lạc Tú không lập tức nổi giận đuổi giết Lưu Quyền đã là rất nể mặt anh ta rồi.
Người ta tài giỏi như thế mà còn dám hành xử như vậy, chắc chắn là đầu óc bị úng nước.
“Cậu Lạc, thành thật mà nói, vấn đề này cũng là do chúng tôi đã không xử lý ổn thỏa. Có chỗ nào xúc phạm đến cậu Lạc, họ Tô tôi đây thành thật xin lỗi cậu.” Tô Bửu Điền chắp tay nói, nếu Lạc Tú đã là người trong giang hồ, vậy thì ông ta cũng làm theo nghi thức và quy tắc trong giang hồ.