Mà Ba Lạc cũng có chút ngạc nhiên, nhớ tới cái hộp ở trên xe bị Lạc Tú gạt qua một bên, thậm chí còn vứt bừa trên lối đi nhỏ ở trong xe, nhưng khi đó ba Lạc cảm thấy chuyện đó không có gì quan trọng nên cũng không quá để tâm, nếu biết trong đó có một một trăm vạn tiền mặt thì chắc chắn ba Lạc đã cẩn thận hơn rồi.
Bây giờ thằng nhóc này thật quá hấp tấp, một trăm vạn tiền mặt mà cũng dám tuỳ tiện vứt như vậy, xem ra lát nữa phải dạy cho thằng nhóc này một bài học mới được.
Nhưng vào giờ phút này, ba Lạc lại cảm thấy hãnh diện vì con trai của ông đã cho ông mặt mũi lớn như thế.
“Mượn của các người bao nhiêu tiền?” Lạc Tú thờ ơ hỏi.
Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư nhìn Lạc Tú đầy mỉa mai, ngay cả Viên Bàn Tử cũng cười khẩy một tiếng.
“Năm mươi vạn, tính cả gốc lẫn lãi thì tổng cộng phải trả tám mươi vạn.”
Bọn họ cũng rõ, nếu mọi toan tính đã không thể thành công thì chi bằng nhân cơ hội này tống tiền ba Lạc một phen, cũng không phải không có khả năng.
Ba Lạc vừa nghe thấy mấy lời này đã biến sắc trong nháy mắt:
“Lúc đầu các người đâu có nói như vậy, không phải tiền lãi mỗi quý chỉ có năm vạn thôi sao?”
“Tôi nói ba mươi vạn là ba mươi vạn.” Lúc này Dương Nhị Cẩu lấy ra một con dao nhọn hoắc loé ra tia sáng lạnh lẽo với ánh mắt đầy hung ác nói.
Hiện tại đến cả ba Lạc cũng thấy hơi sợ rồi, dù sao con trai mình vẫn còn ở đây, mà Dương Nhị Cẩu lại là một tên tội phạm giết người đang bị truy nã, cũng không có ai dám chắc anh ta có dùng con dao đó giết người hay không?
Bản thân ông bị thương thì không sao, nhưng nếu liên luỵ đến Lạc Tú thì sẽ rất phiền phức.
Từ đầu đến cuối chỉ có Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh, thậm chí biểu cảm còn có chút mỉa mai.
“Chưa tới nửa tháng mà tiền lãi đã lên đến ba mươi vạn, mối làm ăn này đúng là không tệ nhỉ?” Lạc Tú cười cười.
“Em ba, hay cứ trả cho người ta đi, dù sao người ta đang cầm dao trong tay kia kìa.” Lạc Đại Phú kéo ba Lạc qua một bên nói nhỏ.
Ba Lạc nhìn về phía Lạc Tú sau đó nói: “Tiểu Lạc, nếu không thì…”
“Được thôi, tám mươi vạn thì tám mươi vạn.” Lạc Tú cũng không thèm so đo.
“Từ từ đã nào, còn phải trả thêm hai mươi vạn nữa.” Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Nhị Cẩu lại cười khẩy nói.
“Đúng vậy, bọn tôi đích thân đến đây lấy nên phải cộng thêm tiền.” Viên Bàn Tử đứng phía sau lên tiếng với giọng điệu đầy hung tợn, trong mắt cũng loé lên vẻ nguy hiểm.
“Các người đừng ép người quá đáng.” Ba Lạc bị mấy người này chọc giận, đã có chút bực bội.
“Bọn tôi ép người quá đáng đó thì sao nào?” Dương Nhị Cẩu lắc lắc con dao trong tay không ngừng cười khẩy, bày ra dáng vẻ ông đây thích chèn ép người khác như vậy đó, ông có thể làm gì bọn tôi?
“Được thôi, các người cầm tiền rồi đi đi.” Lạc Tú dửng dưng nói.
Còn ba Lạc chỉ biết thở dài một hơi, đành coi như của đi thay người, dù sao bọn họ cũng không dám chọc vào loại tội phạm giết người như Dương Nhị Cẩu.
Lần này coi như bản thân mình xui xẻo đi.
Dương Nhị Cẩu nghênh ngang cầm cái hộp trên mặt đất, sau đó cười khẩy một tiếng rồi bày ra biểu cảm trêu tức.
Còn Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư thì lén lút ở một bên cười hả hê khi thấy người khác gặp hoạ.
Ba Lạc thở dài một hơi, những người khác trong nhà cô hai đều chứng kiến hết thảy mọi chuyện với vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu tới cuối không hề nói một lời nào.
“Sau này nhớ mở to mắt một chút.” Dương Nhị Cẩu nói ra một câu đầy khinh thường, sau đó hăm hở xách cái hộp bước ra khỏi cửa.
Hai ba con Lạc Đại Phú mừng thầm trong lòng, tuy âm mưu của bọn họ không thực hiện được nhưng có thể kiếm được một trăm vạn cũng không tệ rồi.
Còn về phần nhà xưởng, sau này từ từ nghĩ cách cũng không muộn.
Ngay lúc hai ba con Lạc Đại Phú đang âm thầm ăn mừng, cũng là lúc Dương Nhị Cẩu cười khẩy đi ra khỏi nhà của Lạc Tú.
“Chờ đã, nợ của các người đã được giải quyết nhưng nợ của tôi vẫn chưa tính xong mà.” Đột nhiên Lạc Tú lên tiếng với giọng điệu hết sức lạnh lùng.
“Hửm?” Dương Nhị Cẩu chợt dừng bước, nụ cười khẩy trên mặt càng ngày càng sâu.
Từ khi còn trẻ tính cách của Dương Nhị Cẩu đã rất hung ác tàn nhẫn, nổi tiếng là gan lì dữ tợn bậc nhất Vĩnh Tế.
Ba năm trước anh ta đã đâm chết một người trên đường, mà nguyên nhân cái chết chỉ vì vài câu cãi cọ mà thôi, lúc đó Dương Nhị Cẩu đã trực tiếp bỏ trốn đến vùng khác, không ngờ anh ta lại trốn thoát đến tận ba năm.
Cho dù bây giờ đã trở về nhưng tính tình vẫn không hề thay đổi, vẫn gan lì, dữ tợn như cũ.
Nói chung sớm muộn gì anh ta cũng bị bắt, trước khi bị bắt có giết thêm vài người nữa anh ta cũng không ngại.
Cho nên mấy kẻ liều mạng thế này không ngán mấy chuyện giết người, vì mọi người đều biết rõ chuyện này nên càng không dám trêu chọc Dương Nhị Cẩu.
Tục ngữ có một câu nói rất hay, đi chân trần thì sợ gì người mang giày.1
Đó cũng là lí do sau khi nghe Lạc Tú nói xong, nụ cười khẩy trên mặt Dương Nhị Cẩu càng lúc càng sâu.
Ba Lạc nghe vậy lập tức luống cuống, ông sợ con trai mình sẽ rước thêm phiền phức lớn vào người.
Tuy con của mình có rất nhiều bạn bè nhưng những người bạn kia đều ở nơi khác, mà bây giờ chỉ có một mình Lạc Tú ở đây, còn bên đối phương lại có tới năm sáu người.
Hai ba con Lạc Đại Phú thấy vậy lại càng hả hê hơn, xem ra hôm nay Lạc Tú đã gây ra chuyện lớn rồi.
Bọn họ ước gì Lạc Tú gặp phải phiền phức càng lớn càng tốt, tốt nhất là Lạc Tú nên chọc giận Dương Nhị Cẩu sau đó bị Dương Nhị Cẩu đâm chết, như vậy mới tốt.
Vì thế hai ba con Lạc Đại Phú bày ra vẻ mặt khoái ý mà đứng đó xem kịch.
Về phần thực lực của đôi bên, mặc dù Lạc Tú là thanh niên trai tráng nhưng Dương Nhị Cẩu là một tên liều mạng, hơn nữa bên đối phương lại nhiều người hơn, chẳng lẽ không giải quyết được một mình Lạc Tú sao?
Mọi người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả bản thân Dương Nhị Cẩu.
“Mày thì có nợ nần gì cần tính chứ?” Dương Nhị Cẩu khinh thường quay đầu lại, ánh mắt khẽ liếc qua Lạc Tú như nhìn một tên đần.
“Phá hư cửa phòng của tôi đương nhiên phải đền tiền rồi.” Lạc Tú lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, thiếu chút nữa Lạc Đại Phú đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mọi người trong gia đình cô hai đều nhìn Lạc Tú với ánh mắt y như nhìn một tên đần.
Người ta đã bỏ qua cho anh rồi, thế mà anh lại cố tình muốn gây chuyện với người ta, há chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Đúng là thích chọc điên Dương Nhị Cẩu, người ta muốn đâm anh một dao mà anh còn ở đó nói lý lẽ cái gì?
Ba Lạc vừa nghe Lạc Tú nói vậy bèn theo bản năng ra hiệu với Lạc Tú, ý bảo Lạc Tú đừng nói nữa.
“Ồ? Mày muốn tao đền tiền à?” Dương Nhị Cẩu nở một nụ cười hết sức nguy hiểm.
“Nói đùa thôi, nó vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện ấy mà.” Lúc này ba Lạc mới lên tiếng.
“Nói đi, mày muốn bọn tao đền bao nhiêu?” Viên Bàn Tử đứng phía sau cũng bật cười với vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn.
“Năm trăm vạn.” Lạc Tú nói.
“Lạc Tú, cậu điên rồi hả?” Lạc Minh Thư đứng bên cạnh nói.
Thật ra anh ta cũng chẳng quan tâm gì tới Lạc Tú, đã vậy giọng điệu còn có chút mỉa mai.
“Ha ha ha, năm trăm vạn?” Dương Nhị Cẩu nghe vậy thì cười lớn.
“Được lắm nhóc con, tao đánh giá cao lá gan của mày.” Viên Bàn Tử đứng bên cạnh nói.
“Được thôi, mày muốn lấy năm trăm vạn đúng không?” Dương Nhị Cẩu bước từng bước về phía Lạc Tú, đó ánh sáng từ con dao cầm trong tay chợt loé lên.
Ba Lạc cảm thấy tình hình không ổn muốn đứng ra can ngăn, nhưng bỗng nhiên ông phát hiện bản thân không cách nào động đậy được, chỉ có thể vừa lo lắng vừa trơ mắt nhìn Dương Nhị Cẩu đi về phía Lạc Tú.
“Ông đây sẽ đưa mày năm trăm vạn, chờ sau khi mày chết chắc chắn sẽ đốt cho mày.” Dương Nhị Cẩu nói ra một câu đầy nham hiểm, sau đó trực tiếp giơ tay đâm một dao về phía Lạc Tú, lập tức khiến những người còn lại trong nhà Lạc Tú hoảng sợ hét lên một tiếng.