Cậu có tin trên đời này có thần không?
Vệ Tử Thanh ngẩn ra.
Anh ta sống ở nông thôn, từ nhỏ đã được nghe kể rất nhiều truyền thuyết về thần tiên.
Bàn Cổ tạo ra thế giới, Nữ Oa tạo ra con người từ đất sét, Hậu Nghệ bắn mặt trời, v.v.
Thậm chí một số huyền thoại phương Tây kể như Chúa tạo ra tạo vật trong bảy ngày, A-đam và Ê-va đã ăn trái cấm.
Hoặc thần Zeus đã đánh bại các Titan và vân vân!
Nhưng bây giờ công nghệ ngày càng tân tiến, rất nhiều truyện thần thoại đều tự biến mất.
Copernicus Heliocentric từng nói, con người khám phá ra hệ mặt trời, sau đó con người nhìn lên bầu trời và khám phá ra nhiều nơi ở xa hơn.
Học thuyết vụ nổ lớn của vũ trụ, thuyết tiến hóa của Darwin cho rằng con người tiến hóa từ loài vượn, v.v.
Tất cả những điều này chứng minh rằng cái gọi là các vị thần tiên chỉ là tưởng tượng.
Thậm chí ngay cả huyết thanh thay đổi gen của con người cũng nói lên tất cả.
Thần? Trên đời này làm gì có thần!
“Không tin đúng không?” Lạc Tú nhìn Vệ Tử Thanh.
“Cậu đã từng nghe đến chiếc vạc khổng lồ bằng đồng ở Hồ Thanh Đông chưa?”
“Từng có một cánh cổng bằng đồng khổng lồ dưới đáy biển Thanh Đông, trên đó có tế đàn thái dương, vạn trứng rắn ở thành phố Lạc Dương và sự cố con rồng rơi ở Doanh Khẩu!”
Vệ Tử Thanh đã nghe nói về những sự kiện này, trên mạng đều đưa tin, tất cả đều nói chỉ là bịa đặt.
Nói tới bịa đặt, thực ra chỉ cần lên mạng tra một chút thì sẽ phát hiện ra những thứ đó không hề là bịa đặt.
Chỉ là sự thật đã bị che giấu.
Vệ Tử Thanh lúc này mới nhìn Lạc Tú, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Anh ta vừa định mở miệng cho Lạc Tú một câu trả lời khẳng định, đó là anh ta không tin.
Nhưng bầu trời đầy sao và ánh trăng ngày càng sáng.
Cho đến cuối cùng, anh ta đã nhìn thấy một điều mà anh ta không bao giờ có thể quên được trong đời.
Ánh sao tụ tập trên người Lạc Tú, Lạc Tú như khoác lên mình một bộ quần áo phát sáng.
“Trong vũ trụ bao la, con người thật sự quá nhỏ bé.” Lạc Tú nhàn nhạt thở dài.
“Trái đất như cát trên bờ biển, mỗi bờ biển có bao nhiêu hạt cát?”
“Trên trái đất này lại có bao nhiêu bờ biển?”
“Chúng ta sao có thể phủ nhận bất cứ điều gì?”
“Có thật là Nữ Oa đã tạo ra con người không? Thuyết tiến hóa của Darwin có thực sự hoàn mỹ không?”
“Tại sao chúng ta chưa bao giờ tìm thấy hóa thạch trong quá trình tiến hóa, chỉ có trước và sau tiến hóa?”
“Thế giới này lớn tới mức vượt xa sức tưởng tượng của cậu!” Lạc Tú ấn vào trán Vệ Tử Thanh.
“Uỳnh!”
Cảnh vật trước mắt Vệ Tử Thanh thay đổi, mưa bay mịt mù!
Khi nhìn rõ mới thấy những cây to ở đây sừng sững tận mây, những gốc cổ thụ tựa như những con rồng khổng lồ có sức sống mãnh liệt!
Có những ngọn núi lớn lơ lửng trên bầu trời, tựa như máy bay, trông hùng vĩ lạ thường.
“Vèo!”
Xa xa, một con chim lớn che trời vụt qua.
Con chim khổng lồ đó lớn hơn bất kỳ chiếc máy bay nào, đôi cánh của nó nằm ngang, gần như bao phủ cả bầu trời và trái đất, những chiếc lông ánh kim lạnh lẽo còn đang bốc cháy.
Xa xa, một con vượn khổng lồ cao như trời xanh đang chạy loạn để đuổi theo một con chim khổng lồ, con vượn khổng lồ phủ đầy tuyết đang ôm một ngọn núi lớn trong tay, mỗi bước đi của nó đều khiến mặt đất rung chuyển!
Như muốn dẫm nát cả trái đất rộng lớn.
Nhưng một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra, đột nhiên một con sư tử xuất hiện.
Tiếng gầm của sư tử khiến trời đất rung lên.
“Gàooo!” Một tiếng rống ập tới, sông núi vỡ tan, mặt đất sụp đổ, uy lực có thể so với bom nguyên tử!
Vệ Tử Thanh mê man trong chốc lát thì tỉnh lại, thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Giáo quan Lạc, vừa rồi, vừa rồi…”
“Vừa rồi đều là sự thật, cậu có thể hiểu đó là một thế giới song song, như vậy sẽ dễ hiểu hơn.” Lạc Tú cười nói.
“Được rồi, đã đến lúc phải dạy cậu phương pháp luyện tập.” Lạc Tú tin Vệ Tử Thanh đã hiểu được.
Thay vì giải thích rất nhiều chuyện với Vệ Tử Thanh và khiến Vệ Tử Thanh từ từ tiêu hóa, tốt nhất là nên trực tiếp làm.
“Ngồi khoanh chân, chú ý hơi thở!” Lạc Tú vừa làm mẫu vừa chỉ đạo.
Nếu là bình thường, việc Vệ Tử Thanh có thể vượt qua mấy người Huyết Sát trong nửa tháng là điều tuyệt đối không thể.
Nhưng Vệ Tử Thanh là thân thể Thanh Đế Trường Sinh, sau đó lại được một tiên tôn như Lạc Tú chỉ dạy, đây đều là những thứ người thường ao ước.
Đặc biệt là sự chỉ dạy của Lạc Tú, kiếp trước Lạc Tú đã dùng một chưởng để tiêu diệt một triều thần, một kiếm cắt đôi một tòa thành!
Vậy nên rất nhiều người mơ ước được anh chỉ dạy, chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ khiến người ta điên đảo rồi.
Lạc Tú còn sát sao chỉ dạy cho Vệ Tử Thanh, mà anh ta cũng vô cùng có thiên phú.
Vậy nên nếu sau nửa tháng mà anh ta không thể vượt qua mấy tên Huyết Sát kia thì sợ là Lạc Tú sẽ tức giận tới mức tát cho Vệ Tử Thanh một cái.
Những gì Lạc Tú truyền lại cho Vệ Tử Thanh đều là phương pháp tu luyện của tiên giới.
Lấy việc hấp thụ sức mạnh thái âm của ánh trăng làm cơ sở.
Vừa đẹp là cái này và thân thể Thanh Đế Trường Sinh có thể bổ sung lẫn nhau.
Sau khi tu luyện cả đêm, Vệ Tử Thanh không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn tràn đầy khí lực.
Điều này rất khác so với huấn luyện mà anh ta đã tưởng tượng.
Vốn tưởng rằng Lạc Tú sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
“Huấn luyện không nhất định phải mệt mỏi, đương nhiên hiện giờ cậu không cần cái gọi là huấn luyện kia nữa.” Lạc Tú vỗ vai Vệ Tử Thanh.
Trời đã rạng sáng, sau khi Lạc Tú rời đi, Vệ Tử Thanh vẫn tiếp tục luyện tập theo phương pháp do Lạc Tú chỉ dạy.
Anh ta không ngu ngốc, sau chuyện tối hôm qua, anh ta biết được Lạc Tú không phải là người thường, điều này khiến Vệ Tử Thanh thầm hạ quyết tâm nhất định phải ôm chặt lấy đùi Lạc Tú.
Sau khi huấn luyện một tuần, buổi tối Lạc Tú đưa Vệ Tử Thanh đi thiền luyện, ban ngày dẫn Vệ Tử Thanh đi dạo quanh vài cây lớn, hoa cỏ trong căn cứ.
Theo phương pháp của Lạc Tú, Vệ Tử Thanh đang hấp thụ tinh hoa của sự sống trong những bông hoa và cây cối này.
Trên thực tế đây cũng coi như là tu luyện.
Còn những người Huyết Sát ở đằng xa đang đổ mồ hôi tập luyện với tạ.
Từng người một đều mồ hôi nhễ nhại, mệt như chó, Vệ Tử Thanh thì nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng nằm trên bãi cỏ phơi mình dưới nắng, hoàn toàn là hai phong cách luyện tập khác nhau.
“Thằng nhóc Vệ Tử Thanh đó thật nhàn hạ, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì ngồi ngây ngốc trước mặt trăng, không có việc gì làm mà đi dạo à?”
“Haiz, nếu sớm biết như vậy thì tôi đã đi huấn luyện với giáo quan Lạc rồi, nhìn xem mấy ngày nay đội trưởng liều mạng tới mức nào.”
“Thôi đi, cậu xem mỗi ngày Lạc Tú đều đưa cậu ta đi ăn uống, dạo quanh khắp nơi, sao tôi cảm thấy giáo quan Lạc hình như đã từ bỏ việc thi đấu nhỉ?” Đao Ba cũng đi tới nói.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, bọn họ vẫn muốn cười, cách huấn luyện của Lạc Tú có chút buồn cười.
Đến lúc đó, có khi Vệ Tử Thanh ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.
“Mẹ kiếp mau đứng dậy tập trung rèn luyện cho tôi!” Huyết Hổ gầm lên.
Nhưng anh ta không nhịn được mà nhíu mày nhìn Lạc Tú và Vệ Tử Thanh.
Đây mà gọi là huấn luyện sao?
“Hừ, em thấy anh ta chẳng hiểu gì về huấn luyện cả!” Quan Tuyết Di nghe xong tin này thì hừ lạnh một tiếng rồi đi tìm Thường Chí Quốc.
“Chú Thường, giáo quan Lạc không đến lấy huyết thanh sao?”
“Hừ, cho dù anh ta có tới thì chú cũng không đưa cho anh ta!” Thường Chí Quốc cũng hừ lạnh.
Giáo quan mới này không nể mặt ông ta chút nào, cứ muốn đối đầu với ông ta.
Ban đầu ông ta còn đợi Lạc Tú đến lấy huyết thanh để làm khó, nhưng tới bây giờ anh đều không tới.
“Kệ đi, lần này anh ta hơi xui xẻo, cháu nghe cha nói tướng quân Tô và vài vị có thân phận ở Yên Kinh sẽ đến thị sát, thời gian đúng vào thời điểm anh ta hẹn thi đấu cùng nhóm người huyết sát.”
“Đến lúc đó, sau khi thua trước mặt tướng quân Tô và các vị đại lão thì xem anh ta còn huênh hoang kiểu gì.”