Nửa tiếng trước.
Ngay khi Lưu Đức Kiên vừa đi khỏi thì điện thoại của Lạc Tú đổ chuông.
Lạc Tú thấy trên màn hình hiển thị số lạ, sau đó anh ấn nút nghe.
“Alo? Ai vậy?” Lạc Tú hỏi.
“Diệp Thánh Đào, đại ca của trường trung học phổ thông Uất Kim Hương. Không có chuyện gì khác, tôi chỉ muốn nói cho thầy biết một chuyện, là đừng có nhiều lời thì thầy sẽ được an toàn. Còn nếu thấy dám lắm mồm, hoặc gây ra phiền phức gì đó cho tôi thì tôi không ngại phế một chân của thầy đâu. Nếu thầy không phục thì cứ đến phòng lưu trữ hồ sơ xem thông tin của tôi là thầy sẽ hiểu.” Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.
Đối phương gọi điện đến để đe dọa, cũng là để cảnh cáo Lạc Tú.
Hơn nữa, cậu thanh niên này còn rất ngang ngược.
Lạc Tú đứng dậy, đi đến văn phòng của hiệu trưởng, vì anh có tất cả thông tin, lý lịch của học sinh trong lớp này, chỉ thiếu duy nhất thông tin của Diệp Thánh Đào.
“Thầy muốn lấy lý lịch của Diệp Thánh Đào ư?” Hiệu trưởng tỏ ra rất kinh ngạc, lại nói: “Thầy Lạc, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cậu học sinh Diệp Thánh Đào đó không phải người bình thường đâu, hay là cậu cứ mặc kệ đi, đừng quan tâm đến chuyện đó nữa.”
Dường như hiệu trưởng không muốn nhắc đến Diệp Thánh Đào, nhưng điều này lại khiến Lạc Tú càng thấy tò mò hơn.
“Thầy Lạc, hẳn là cậu có đã được nghe về nhà họ Diệp rồi chứ?” Hiệu trường cười, đầy vẻ bất lực.
“Cậu học sinh đó là người nhà họ Diệp, vì thế cũng có chút phiền phức.” Ông ta thở dài nói: “Thôi bỏ đi, cậu xem lý lịch của cậu ta là sẽ hiểu.”
Cuối cùng, hiệu trưởng vẫn đưa lý lịch của Diệp Thánh Đào cho Lạc Tú xem.
Diệp Thánh Đào, đại ca của lớp 12/3 trường trung học phổ thông Uất Kim Hương, ngày đầu tiên nhập học đã dẫn người đi đánh nhau một trận ở ngoài trường, ba người chết mười hai người bị thương.
Nhưng cậu ta lại thoát tội do gặp may.
Ngày thứ hai, Diệp Thánh Đào đẩy một giáo viên xuống cầu thang, khiến giáo viên đó bị gãy một chân. Sau sự việc ấy, giáo viên đó lại chủ động nói là mình không cẩn thận bị ngã, may mà có Diệp Thánh Đào kịp thời cứu giúp.
Tháng thứ hai sau khi nhập học, cậu ta “lỡ tay” đốt nhà vệ sinh, nhưng phía nhà trường lại không hề truy cứu trách nhiệm, hay có thể nói là không dám truy cứu.
Ngay sau đó, cậu ta lại cầm đầu gây nên một cuộc ẩu đả với trường trung học thực nghiệm số ba ở phía Nam thành phố Thông Châu khiến mười mấy học sinh của trường đó bị thương, phải nằm viện.
Sau khi cảnh sát bắt tay vào điều tra vụ việc thì “phát hiện” ra chuyện này không liên quan gì đến Diệp Thánh Đào, hơn nữa còn có người chứng minh cậu ta chỉ đi ngang qua.
Sau đó, cậu ta tỏ tình với một nữ sinh, bị cô gái đó từ chối, cậu ta liền đột nhập vào ký túc xá của nữ sinh, thậm chí còn đánh dì quản lý ký túc xá bị thương.
Sau khi sự việc xảy ra, hai bên đã hòa giải riêng tư, không truy cứu trách nhiệm nữa.
Những chuyện này chỉ diễn ra trong cùng một ngày.
Vào cuối tháng thứ hai, Diệp Thánh Đào xảy ra tranh chấp với người khác trong căng tin, đánh năm người bị thương. Sau đó, ngay trong ngày hôm ấy, cậu ta bỏ thuốc xổ vào đồ ăn trong ký túc xá khiến ít nhất là hơn ba trăm người bị đau bụng. Chuyện này bị phía nhà trường cố ý che giấu, không bị lộ ra ngoài.
Ngày đầu tiên của tháng thứ ba sau khi nhập học, Diệp Thánh Đào cãi vã với người khác dẫn đến xô xát, cuối cùng cậu ta còn đẩy học sinh đó từ trên sân thượng xuống. May mà đối phương ngã xuống lùm cây rồi rơi xuống, mặc dù không bị thương nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến cậu học sinh đó bị tàn tật, lập tức thôi học.
Nhưng sau cùng lại có hơn một trăm học sinh đứng ra chứng minh là bạn học sinh kia muốn nhảy lầu tự tử, còn Diệp Thánh Đào lại muốn cứu người ta.
Sau đó cậu ta còn cầm dao xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, đánh một giáo viên bị thương, cuối cùng hiệu trưởng vẫn không truy cứu việc đó.
Lạc Tú đoán, có lẽ là cậu ta đã uy hiếp hiệu trưởng, và sau cùng ông ta phải thỏa hiệp.
“Chiến tích” thứ hai của Diệp Thánh Đào là trốn học, có thể nói cậu ta là một học sinh mà ngay cả ngày khai giảng cậu ta cũng không thèm đến trường.
Ba năm qua, cậu ta đã liên tục trốn học từ lớp mười cho đến lớp mười hai và sắp tới là tốt nghiệp. Có thể nói là gần như không bao giờ thấy mặt cậu ta ở trường.
Nhìn những tài liệu về Diệp Thánh Đào, cuối cùng Lạc Tú cũng hiểu tại sao cậu ta trốn học nhiều như vậy mà phía nhà trường lại không có bất cứ động thái nào.
Vì cậu ta ở trong trường thật sự là một “tai họa”, hoặc có thể ví cậu ta như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Gần như không có chuyện xấu nào mà Diệp Thánh Đào không làm, nhưng lần nào cậu ta cũng không bị phạt hoặc khiến bản thân không bị dính líu đến.
“Thầy Lạc, tôi khuyên thầy tốt hơn hết là đừng can dự vào chuyện này, tôi làm vậy là muốn tốt cho thầy thôi, cũng là vì trường trung học Uất Kim Hương.” Hiệu trưởng lại lên tiếng khuyên can.
Không phải ông ta không muốn quản Diệp Thánh Đào, chỉ là Diệp Thánh Đào thực sự là người mà ông ta không thể chọc vào.
Thấy Lạc Tú muốn can thiệp vào chuyện này, hiệu trường cũng ra sức khuyên ngăn.
Nhưng Lạc Tú chỉ mỉm cười.
Dám gọi điện uy hiếp anh ư?
Lạc Tú không nói gì nhiều với hiệu trưởng mà chỉ đi thẳng ra khỏi văn phòng của ông ta, sau đó gọi điện cho Diệp Kính Bình.
Khoảng thời gian này Diệp Kính Bình đang tu dưỡng. Thấy Lạc Tú muốn tìm mình, ông ta thấy hơi ngạc nhiên, sau đó còn gọi cả con trai thứ ba của mình đến.
Một tiếng sau, Diệp Kính Bình và con trai thứ ba của ông ta, Diệp Quốc Uy đã đến.
“Lạc Gia!” Diệp Quốc Uy rất cung kính với Lạc Tú, ông ta tỏ ra rất kích động. Dù sao Lạc Tú cũng đã từng cứu mạng ông ta, hơn nữa Lạc Tú cũng được coi là cứu cả mạng ba ông ta, Diệp Kính Bình.
“Em chào thầy ạ.” Diệp Song Song ở bên cạnh gật đầu chào Lạc Tú.
“Lạc Gia, sao cậu lại có hứng thú đến trường Uất Kim Hương vậy?” Diệp Kính Bình rất tò mò.
“Tôi đang giúp người ta chút chuyện nhỏ, bảo vệ một người.” Lạc Tú đáp.
Diệp Kính Bình hiểu ý, vì kể ra thì người đó cũng là người mà ông ta móc nối trong lúc giới thiệu.
“Haha, Lạc Gia, con trai tôi cũng học ở trường đó, hi vọng thầy Lạc có thể quan tâm, dạy bảo.” Diệp Quốc Uy cười nói.
“Bây giờ tôi đang là giáo viên chủ nhiệm của con trai ông.” Lạc Tú nói rất thẳng thắn, không hề tỏ ra khách sáo.
“Ồ, vậy…”
“Là chuyện của Thánh Đào ư?” Diệp Kính Bình lập tức cắt ngang lời của Diệp Như Hồ, ông ta gần như ngay tức khắc hiểu ý của Lạc Tú.
“Phiền thầy Lạc quá, đã để thầy phải phiền lòng rồi, còn đích thân gọi điện kêu chúng tôi đến nữa.” Diệp Kính Bình bắt đầu tỏ ra áy náy.
Dù sao với kinh nghiệm sống của mình, đương nhiên là ông ta biết Lạc Tú gọi mình đến chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lạc Tú cũng không nói gì, chỉ gọi một cú điện thoại, sau đó bật loa ngoài cho ba người kia cũng nghe.
“Mẹ kiếp, thầy còn dám gọi điện cho tôi à? Tốt nhất là thầy đừng có mà lắm lời, ông đây đang nhắc nhở thầy một lần cuối cùng đấy. Nếu không, lần sau tôi sẽ cho thầy đẹp mặt. Nếu thầy không phục thì có thể đến quán net Thiên Vực tìm tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng tiếp thầy!” Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.
Diệp Quốc Uy đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Diệp Quốc Uy cũng được coi là một đại lão có máu mặt, có tiếng tăm ở Thông Châu. Chỉ riêng việc bá chủ thế giới ngầm của thành phố Thông Châu, Hồng Bưu là đàn em của ông ta đã có thể chứng minh tất cả. Nhưng, bây giờ ông ta lại bị dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Lạc Tú là ai chứ?
Người khác không biết, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết ư?
Đừng nói là con trai mình, ngay cả bản thân Diệp Quốc Uy cũng không dám nói năng như vậy với Lạc Tú, vì đối phương là Lạc Tú đó!
“Thằng súc sinh này!” Diệp Kính Bình vung tay lên định tát vào mặt Diệp Quốc Uy, nhưng lại bị Lạc Tú ngăn lại.1
“Ông Diệp, vết thương của ông vẫn chưa lành hẳn, đừng nóng giận.”
“Lạc Gia yên tâm, tôi sẽ lập tức xách thằng súc sinh đó đến trước mặt cậu. Tôi muốn xem xem rốt cuộc nó còn vô pháp vô thiên đến mức nào nữa.” Diệp Quốc Uy vội vàng nói, ông ta cảm thấy con trai ông ta đã gây ra đại họa cho mình, thậm chí còn là cho cả nhà họ Diệp.
Thế mà thằng nhãi đó lại dám uy hiếp Lạc Tú chứ, có khác nào tự tìm đường chết?
Diệp Quốc Uy thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh thay cho Diệp Thánh Đào.
“Cảm ơn Lạc Gia đã cho nhà họ Diệp cơ hội này.” Diệp Kính Bình bình tĩnh lại, vì nếu Lạc Tú đã không tự mình ra tay mà lại gọi ông ta tới thì chứng tỏ, ít nhất Lạc Tú cũng đã cho bọn họ cơ hội.
Bằng không, nếu Lạc Tú thật sự ra tay thì e rằng bây giờ Diệp Thánh Đào đã chết rồi, hơn nữa nếu truy cứu đến cùng thì nhà họ Diệp cũng xui xẻo theo.
“Chúng ta cùng đi đi.” Lạc Tú cười nói, khiến mồ hôi lạnh của Diệp Quốc Uy lại túa ra.