“Ồ? Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai thế?” Lạc Tú nhướn một bên chân mày.
“Thế mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai?” Cậu Lưu đứng ra cười khẩy.
“Tao nhớ mày tên Lạc Tú đúng không?”
“Được lắm, cuồng lắm nhỉ!”
“Thế tao cho mày biết, đứng trước mặt mày là Từ Tứ, người đời gọi Từ Tứ là Tứ Gia!” Cậu Lưu cười liên tục rồi nhìn Lạc Tú, thậm chí trong mặt còn mang theo sự đáng thương.
Trong mắt anh ta, Lạc Tú hôm nay nói năng như thế thì đã đắc tội với Tứ Gia rồi, hôm nay chắc chắn không êm đẹp được.
Tứ Gia chắc chắn sẽ lấy Lạc Tú ra để thị uy, đến lúc đó kết cục của Lạc Tú có thể dự đoán được.
“Để tôi cho anh biết, vị này là tay máu mặt Tứ Gia của trung tâm thành phố.” Tiêu Đình Đình lúc này mới đứng ra nói.
Sau đó hơi khom lưng với Từ Tứ.
“Tứ Gia, lâu ngày không gặp.” Tiêu Đình Đình đã tưng gặp hắn, nhưng với dân thường như cô ta thì Từ Tứ nào nhớ được.
Vậy nên Từ Tứ chỉ gật đầu lịch sự với cô ta một cái, làm Tiêu Đình Đình vui nhảy cẫng lên.
Dù gì đi nữa tuy rằng nhà cô ta có tiền nhưng không tính là gì so với hàng đàn anh đàn chị như Tứ Gia này, người ta dắt theo một đám đàn em thì đó mới là thực lực đích thực.
“Hừ, đứng đầu luôn sao?” Khoé miệng Lạc Tú kéo lên một nét chế giễu.
“Lạc Tú, mày bớt giả vờ giả vịt lại đi, để hôm nay tao xem kết cục của mày ra sao?” Cậu Lưu thấy Lạc Tú không biết sợ bèn chế giễu anh.
Từ Tứ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt vô cùng ngạo mạn thì cười khẩy một tiếng.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, thấy mày cũng bình tĩnh đấy, sau lưng có ai chống cho mày à?” Từ Tứ chế giễu một mấy câu.
“Đúng là có vài người bạn thật!”
“Được, cùng không phải Tứ Gia đây hiếp đáp mày, có người gọi ra đi, thích gọi ai thì gọi ai, để tao xem hôm nay ai dám đến đối đầu với tao, tao cũng muốn xem xem ai dám đến cứu mày?” Từ Tứ thế mà lại cho Lạc Tú một cơ hội.
Đương nhiên đây là đang cố ý chê cười Lạc Tú.
Một người trẻ như anh thì có thể gọi được ai đến?
“Có thể gọi bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu người tới đi!” Từ Tứ cực kỳ khinh thường.
Cậu Lưu cũng mở miệng nói.
“Có bản lĩnh thì mày cứ việc kêu, tao cũng muốn xem xem ai dám hoành hành trên địa bàn của Tứ Gia?”
“Được thôi!” Lạc Tú lấy điện thoại ra.
Ba Lạc lo lắng nhìn Lạc Tú.
Vì ông nghĩ Lạc Tú mới đến Thông Châu thì có thể quen được ai có chức quyền chứ?
Mà chẳng lẽ ông không hiểu con của mình?
Chẳng lẽ Tiểu Lạc muốn ổn định chúng trước rồi báo cảnh sát?
Chẳng qua Lạc Tú không hề có ý định báo cảnh sát.
Lạc Tú bắt đầu gọi điện.
Trước hết là gọi một cuộc cho Diệp Kính Bình.
Sau đó là một cuộc cho Hồng Bưu.
Tiếp tục là Quảng Khôn,
Sau đó là Trần Hạo, kẻ đang nằm đầu phía tây!
…
Một lần gọi mười mấy cuộc.
Mấy tên máu mặt ở Thông Châu đều bị Lạc Tú gọi đi hết.
Không phải muốn gây sự à?
Không phải muốn làm lớn chuyện à?
Được, được thôi!
Thế thì cứ làm cho chuyện bung bét lên!
Xem thử đám hề này có dám đỡ lại cơn lửa giận của anh không!
Diệp Kính Bình nhận điện thoại xong thì lập tức sắp xếp đám Diệp Song Song và Diệp Quốc Uy đi triệu tập người.
Lạc Tú đích thân gọi đến thì lần này có người đắc tội Lạc Tú đến đỉnh điểm rồi.
Phải biết rằng ở tình huống thường thì Lạc Tú không cần gọi cho ông ta.
Nhà họ Diệp cứ tìm bừa là có ngay năm sáu nghìn người ra tay, cứ tuỳ ý mà lựa.
Hồng Bưu nhận điện thoại xong cũng ngây ra, nghe Lạc Tú nói gì mà Từ Tứ, Tứ Gia thì càng ngơ ngác hơn nữa.
Sau đó Hồng Bưu cười phá lên, ông ta là vua thế giới ngầm Thông Châu, những ông trùm lớn nhỏ của Thông Châu ông ta biết hết.
Nhưng Tứ Gia này thì chưa nghe bao giờ, thế thì chỉ có một khả năng mà thôi.
Đây chỉ là một tên đầu đường xó chợ không tên tuổi.
Cũng không biết là tên xui xẻo nào chọc cho Lạc Tú giận thế này.
Nhưng nếu Lạc Tú đã gọi thì nếu có thể làm chút chuyện cho Lạc Tú, Hồng Bưu cũng cầu được ước thấy ấy chứ.
Hồng Bưu phất tay một cái, hơn bốn nghìn người trang bị xuất phát!
Bên Quảng Khôn, Trần Hạo cũng vậy.
Những ông trùm lớn nhỏ của Thông Châu gần như đồng loạt xuất binh.
Trong chốc lát, mọi chuyện trở nên khó mà lường được.
Từng chiếc Benz, Audi, từng chiếc Cayenne, Land Rover gần như là nối đuôi nhau xuất phát.
Một hàng xe dài như rồng mất đầu.
Nhiều người đến trung tâm thành phố với quy mô lớn thế này làm sao mà không dấy lên sự chú ý được.
Rất nhanh điện thoại đã gọi đến chỗ Lưu Đức Kiên.
“Làm gì? Họ tính làm gì?” Lưu Đức Kiên sợ rơi mồ hôi lạnh.
Tất cả những ông trùm của Thông Châu đều mang theo người đến trung tâm thành phố, vừa nhìn là biết sắp gây sự!
Lưu Đức Kiên bình tĩnh lại một chút sau đó gọi ngay cho Lạc Tú.
Bởi vì ở Thông Châu mà có thể gây ra động tĩnh lớn thế này chỉ có Lạc Tú thôi.
Bây giờ nghe nói hàng vạn chiếc xe đang hướng về trung tâm Thông Châu.
E là cũng phải mười mấy nghìn người đã đến.
“Tôi bị một kẻ tên Tứ Gia dắt theo người chặn lại ở Hào Thái, bảo tôi gọi người đến nếu không hôm nay tôi sẽ mất một cái chân.” Lạc Tú tường thuật đúng sự thật.
Dập máy xong, Lưu Đức Kiên tức đến mức suýt thì chửi thề.
Sau đó gọi cho đội cảnh sát giao thông và cục công an thành phố.
“Chuyện tối nay của bên kia đừng nhúng tay vào, bất kể xảy ra gì cũng ém xuống cho tôi.”
“Mẹ nó, đứa chột mắt nào dám chọc tới tên sao sát này vậy?” Lưu Đức Kiên tức đến nghẹn ngào.
Hơn nữa ông ta cũng không thể đến đó, nếu ông ta có mặt ở đó, gặp chuyện lớn gì thì ông ta cũng xui xẻo theo.
“Sau hôm nay đi điều tra Hào Thái cho tôi, mặc kệ là của ai, có vấn đề thì phạt nghiêm cho tôi, mẹ kiếp, chọc ai không chọc lại chọc ngay vào tên họ Lạc đấy!” Lưu Đức Kiên vừa tức vừa sợ hãi.
Từng chiếc xe cảnh sát và xe cảnh sát giao thông cũng xuất kích, không phải của một chỗ mà là toàn bộ khu vực trên Thông Châu.
Lưu Đức Kiên chỉ cầu xin cho chuyện hôm nay đừng nháo nhào lớn quá, dù gì đó cũng là trung tâm thành phố, nếu mà chuyện bung bét quá thì ngày mai ông ta cũng không giữ được cái ghế mình đang ngồi nữa.
Đám lãnh đạo cấp thấp nhận được thông báo cũng mất hồn một phen.
Đùa gì thế, người có địa vị ở Thông Châu bây giờ nào có ai không biết đến Lạc Gia?
Hơn nữa còn không động vào Lạc Gia được, cũng không ai dám đụng vào.
Lưu Đức Kiên cuối cùng vẫn không yên tâm.
Dứt khoát gọi cho quân khu gần Thông Châu nhất.
Quân khu cũng lập tức bắt đầu vừa hành động, vừa báo lại cho cấp trên.
Sau đó báo thẳng lại cho phía Tô Bửu Điền ở Yên Kinh.
Tô Bửu Điền đang ăn với người ta, nghe xong thì làm rơi cả ly rượu ra sàn.
“Đệch bà nhà nó chứ.” Tô Bửu Điền lại không ngu.
Nếu Lạc Tú đã gọi hết ông trùm ở Thông Châu đến thì chắc chắn có người đã chọc tới cơn thịnh nộ của Lạc Tú.
Chọc Lạc Tú giận thì kết cục của kẻ đó, Tô Bửu Điền biết rõ hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Dứt khoát gọi thẳng cho Lạc Tú.
“Lạc Gia, chuyện lần này có phải anh làm hơi lố rồi không?” Tô Bửu Điền không dám trách thẳng Lạc Tú, chỉ có thể diễn đạt khéo léo đi.
“Có người kiếm chuyện với ba tôi, bắt nạt ba tôi, ông nói xem giải quyết thế nào?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Sau đó Lạc Tú dập máy thẳng, Tô Bửu Điền cười khổ một tiếng, cuối cùng thông báo với quân khu có thể vào thành phố nhưng không được hành động khinh suất!
Thông Châu lúc này xuất hiện vô số những chiếc xe xa xỉ, đếm không hết những chiếc xe cảnh sát, thậm chí cả xe bộ đội cũng đã có mặt.
Nhất thời, cả Thông Châu đều chấn động!
Mà bên trong khách sạn Hào Thái.
Từ Tứ và cậu Lưu vẫn nhìn Lạc Tú chế giễu, đợi rồi lại đợi, Quảng Khôn đã đến!
Người đầu tiên đến là Quảng Khôn: “Lạc Gia, là thứ có mắt không tròng nào dám chọc tới Lạc Gia vậy?”