Vài tòa thành ở biên ải gần thảo nguyên đã bị bộ Bột Nhi Chi Kim đến từ thảo nguyên đánh hạ.
Dưới sự dẫn đầu của Tha Liệt, ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim đang có xu hướng diệt sạch người Nữ Chân.
Mà mục tiêu của bọn họ cũng không phải Nữ Chân mà chính là Trung Hoa xinh đẹp màu mỡ.
Lúc này, ở kinh thành Tây Kinh của Nữ Chân, hoàng đế triều Kim đang chau mày ngồi trên ngai vàng.
Bây giờ Đại Kim đã tràn ngập nguy hiểm rồi.
Giang sơn mà thái đổ hoàng đế đã vất vả có được, bây giờ đã mất đi hai phần ba.
Trừ bán đảo mà họ Lý chiếm một phần ba ra, Gia Luật Vân Yến cũng đã cướp mất một phần năm.
Bây giờ, bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên lại đến chiếm mất mấy cái thành, cộng lại cũng xấp xỉ một phần ba rồi.
Gần như toàn bộ Đại Kim đều đang cố kéo hơi tàn, ông ta rất hối hận vì trước đó đã tấn công Đại Triệu.
Nếu như lúc ấy ông ta không tham lam, không đi trêu chọc quân Con Cháu của Giang Siêu ở Trung Hoa thì bây giờ Đại Kim chắc chắn vẫn là quốc gia cường thịnh, dù sao cũng không bị địch vây bốn phía như hiện tại.
Bây giờ trên tay bọn họ gần như chỉ còn lại mười sáu châu Yên Vân mà bọn họ lấy được từ tộc Khiết Đan mà thôi.
Nếu như mất đi mười sáu châu Yên Vân này, Đại Kim cũng thật sự hoàn toàn diệt vong.
“Các vị ái khanh, bây giờ, chúng ta bị địch vây bốn phía, nên phá giải cục này ra sao... Mọi người có đề nghị gì hay không!”
Kim Hoàng nói với các tướng lĩnh và quan văn dưới trướng. Trong đó, hầu hết đều là người Hoa, quan văn người Nữ Chân cực ít. Trước đó có Hy Nhất rất đa mưu túc trí. Đáng tiếc, ông ta và Ngột Thuật đã chết trên tay Giang Siêu, bao gồm cả vị thần quân sự cũ của tộc Nữ Chân bọn họ là Hoàn Nhan Tông Hán.
“Hoàng thượng, theo thần, chúng ta có thể mặc kệ Gia Luật Vân Yến và Lý Thành Khuê, tập trung chống lại bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên.Hoặc chúng ta có thể nhân cơ hội này liên hợp với Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến để cùng chống lại bộ Bột Nhi Chỉ Kim. “
Một tên quan văn người Trung Hoa tiến lên một bước, nói với Kim Hoàng ở trước mắt:
“Trung Hoa chúng ta từng có điển tích môi hở răng lạnh, thần tin rằng chỉ cần truyền điển tích này đến cho Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý liên hợp. Dù sao, nếu chúng ta mất nước, tiếp theo sau chính là bọn họi”
“Thần cũng tán thành đề nghị của Tân Chân, dù sao lần này cũng không phải việc của riêng tộc ta.
Bộ Bột Nhi Chi Kim khí thế hung hăng, lại toàn là ky binh, tài bắn tên trên ngựa so với người Khiết Đan chúng ta còn mạnh hơn. Nếu như chúng ta thua, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.” Một tên quan văn người Trung Hoa khác vội vàng phụ họa.
“Hoàng thượng, nếu như chúng ta có thể đi sứ Trung Hoa, mời quân Con Cháu hỗ trợ, như vậy lúc đối kháng với bộ Bột Nhi Chi Kim cũng sẽ có nắm chắc hơn rồi." Lúc này, một tên quan văn đột nhiên nói.
Hắn ta vừa dứt lời đã bị mọi người xung quanh nhìn kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên kì lạ.
Ý tưởng của hắn ta cũng không tệ, nhưng dù sao quân Con Cháu của Trung Hoa gần như phá hủy nước Đại Kim bọn họ, bây giờ hai bên vẫn là quan hệ thù địch đây.
Hắn ta nói như vậy không sợ hoàng đế ngồi trên ngai vàng tức giận mà giết chết hắn ta sao.
Tuy nhiên, không đợi hoàng đế ở phía trên nổi giận, người này lại vội vàng nói: “Giữa hai nước không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần chúng ta có thể đưa ra đủ lợi ích, Giang Siêu chắc chắn sẽ đồng ý với chúng ta.”
Hắn ta vừa nói xong đã làm Kim Hoàng vốn định nổi điên lên cau mày lại, mắt hơi suy tư.
Dù ông ta chưa được tận mắt chứng kiến sức mạnh của quân Con Cháu nhưng hai đường đại quân mà ông ta phái ra đều bị tiêu diệt chính là chứng cứ rõ ràng.
Dù ông ta không biết nếu quân Con Cháu đối đầu với ky binh thảo nguyên thì có cơ hội chiến thắng hay không, nhưng nếu có thể tác động để quân Con Cháu chết thay cho bọn họ, như vậy ông ta sẽ rất sảng khoái.
Về cái gọi là lợi ích, ông ta có thể hứa hẹn suông, hoặc thật sự đưa một ít gì đó.
Đợi sau khi ông ta vượt qua được cửa ải này, ông ta sẽ lại nghĩ cách để chiếm lại từ tay Giang Siêu sau.
“Tốt, chuyện này liền giao cho ái khanh... Kim Hoàng nhẹ gật đầu, vội vàng nói với người đó.
Dưới sự dẫn đầu của Tha Liệt, ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim đang có xu hướng diệt sạch người Nữ Chân.
Mà mục tiêu của bọn họ cũng không phải Nữ Chân mà chính là Trung Hoa xinh đẹp màu mỡ.
Lúc này, ở kinh thành Tây Kinh của Nữ Chân, hoàng đế triều Kim đang chau mày ngồi trên ngai vàng.
Bây giờ Đại Kim đã tràn ngập nguy hiểm rồi.
Giang sơn mà thái đổ hoàng đế đã vất vả có được, bây giờ đã mất đi hai phần ba.
Trừ bán đảo mà họ Lý chiếm một phần ba ra, Gia Luật Vân Yến cũng đã cướp mất một phần năm.
Bây giờ, bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên lại đến chiếm mất mấy cái thành, cộng lại cũng xấp xỉ một phần ba rồi.
Gần như toàn bộ Đại Kim đều đang cố kéo hơi tàn, ông ta rất hối hận vì trước đó đã tấn công Đại Triệu.
Nếu như lúc ấy ông ta không tham lam, không đi trêu chọc quân Con Cháu của Giang Siêu ở Trung Hoa thì bây giờ Đại Kim chắc chắn vẫn là quốc gia cường thịnh, dù sao cũng không bị địch vây bốn phía như hiện tại.
Bây giờ trên tay bọn họ gần như chỉ còn lại mười sáu châu Yên Vân mà bọn họ lấy được từ tộc Khiết Đan mà thôi.
Nếu như mất đi mười sáu châu Yên Vân này, Đại Kim cũng thật sự hoàn toàn diệt vong.
“Các vị ái khanh, bây giờ, chúng ta bị địch vây bốn phía, nên phá giải cục này ra sao... Mọi người có đề nghị gì hay không!”
Kim Hoàng nói với các tướng lĩnh và quan văn dưới trướng. Trong đó, hầu hết đều là người Hoa, quan văn người Nữ Chân cực ít. Trước đó có Hy Nhất rất đa mưu túc trí. Đáng tiếc, ông ta và Ngột Thuật đã chết trên tay Giang Siêu, bao gồm cả vị thần quân sự cũ của tộc Nữ Chân bọn họ là Hoàn Nhan Tông Hán.
“Hoàng thượng, theo thần, chúng ta có thể mặc kệ Gia Luật Vân Yến và Lý Thành Khuê, tập trung chống lại bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên.Hoặc chúng ta có thể nhân cơ hội này liên hợp với Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến để cùng chống lại bộ Bột Nhi Chỉ Kim. “
Một tên quan văn người Trung Hoa tiến lên một bước, nói với Kim Hoàng ở trước mắt:
“Trung Hoa chúng ta từng có điển tích môi hở răng lạnh, thần tin rằng chỉ cần truyền điển tích này đến cho Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý liên hợp. Dù sao, nếu chúng ta mất nước, tiếp theo sau chính là bọn họi”
“Thần cũng tán thành đề nghị của Tân Chân, dù sao lần này cũng không phải việc của riêng tộc ta.
Bộ Bột Nhi Chi Kim khí thế hung hăng, lại toàn là ky binh, tài bắn tên trên ngựa so với người Khiết Đan chúng ta còn mạnh hơn. Nếu như chúng ta thua, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.” Một tên quan văn người Trung Hoa khác vội vàng phụ họa.
“Hoàng thượng, nếu như chúng ta có thể đi sứ Trung Hoa, mời quân Con Cháu hỗ trợ, như vậy lúc đối kháng với bộ Bột Nhi Chi Kim cũng sẽ có nắm chắc hơn rồi." Lúc này, một tên quan văn đột nhiên nói.
Hắn ta vừa dứt lời đã bị mọi người xung quanh nhìn kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên kì lạ.
Ý tưởng của hắn ta cũng không tệ, nhưng dù sao quân Con Cháu của Trung Hoa gần như phá hủy nước Đại Kim bọn họ, bây giờ hai bên vẫn là quan hệ thù địch đây.
Hắn ta nói như vậy không sợ hoàng đế ngồi trên ngai vàng tức giận mà giết chết hắn ta sao.
Tuy nhiên, không đợi hoàng đế ở phía trên nổi giận, người này lại vội vàng nói: “Giữa hai nước không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần chúng ta có thể đưa ra đủ lợi ích, Giang Siêu chắc chắn sẽ đồng ý với chúng ta.”
Hắn ta vừa nói xong đã làm Kim Hoàng vốn định nổi điên lên cau mày lại, mắt hơi suy tư.
Dù ông ta chưa được tận mắt chứng kiến sức mạnh của quân Con Cháu nhưng hai đường đại quân mà ông ta phái ra đều bị tiêu diệt chính là chứng cứ rõ ràng.
Dù ông ta không biết nếu quân Con Cháu đối đầu với ky binh thảo nguyên thì có cơ hội chiến thắng hay không, nhưng nếu có thể tác động để quân Con Cháu chết thay cho bọn họ, như vậy ông ta sẽ rất sảng khoái.
Về cái gọi là lợi ích, ông ta có thể hứa hẹn suông, hoặc thật sự đưa một ít gì đó.
Đợi sau khi ông ta vượt qua được cửa ải này, ông ta sẽ lại nghĩ cách để chiếm lại từ tay Giang Siêu sau.
“Tốt, chuyện này liền giao cho ái khanh... Kim Hoàng nhẹ gật đầu, vội vàng nói với người đó.