Lại cộng thêm hai bên vốn là vách núi, thì giờ chỗ này đã trở thành gò đất nhỏ cao chưa tới hai ba mươi mét.
Khe Hổ Nhảy khi xưa đã trở nên hữu danh vô thực từ lâu rồi.
Mai phục bọn họ ở chỗ đó, với lợi thế của ky binh bọn họ thì lại có thể dễ dàng lao lên gò đất rồi nhẹ nhàng tiêu diệt quân địch mai phục ở đó.
Dù gì sườn đất cũng không cao, chỉ cần không có đồ gì khác quấy rối thì vẫn làm được.
Chỗ như thế, thật sự không phải là nơi có điều kiện mại phục thuận lợi nhất.
Trừ chỗ đó ra, trên con đường đi thông từ thành Dương Phong đến thành Tĩnh Dương không còn bất kỳ chỗ nào thuận lợi để mai phục nữa.
Hắn ta không tin quân Con Cháu của Giang Siêu dám đánh trực diện với ky binh Nữ Chân của hăn ta ở nơi đồng bằng trống trải này.
Cho nên, bất kể Giang Siêu chọn mai phục ở khe Hổ Nhảy, hay là đánh trực diện với hắn ta ở nơi đồng bằng, kết cục cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng mà Tông Hán cũng không hề khinh địch.
Dù sao, uy danh của Giang Siêu và quân Con Cháu vẫn bày ra đó, hắn ta không dám coi thường.
"Đi đằng trước thì phái quân Triệu kia đi dò đường, quân đi sau cách xa bọn họ một chút, đừng đi quá gần…'
Tông Hán nói với tướng lĩnh bên cạnh.
Người này nghe xong thì gật đầu, sau đó lập tức lên trước truyền lệnh.
Lúc quân Đại Triệu ở đằng trước đi về phía trước, tất cả đều nơm nớp lo sợ, sau khi biết mãnh tướng Nữ Chân A Lỗ Bốc bị giết, hai nghìn ky binh không một ai còn sống, bọn họ liền sợ hãi.
Quân đội có thể đánh bại người Nữ Chân còn đang ở trong tối, bọn họ không sợ mà được sao!
Điều khiến bọn họ lo lắng nhất đó là người Nữ Chân hoàn toàn coi bọn họ là vật hi sinh, một khi gặp phải quân đội mạnh kia, những binh lính Đại Triệu như bọn họ e lại phải trở thành quân hi sinh.
Lúc đánh ở thành Dương Phong, bọn họ đã chết hơn hai vạn rồi, nhìn các đồng bào lần lượt chết trước mặt, bọn họ đã tuyệt vọng từ lâu rồi.
Nhưng khi đối mặt với người Nữ Chân, đến dũng khí phản kháng bọn họ cũng chẳng có, nhưng những người này lại có dũng khí giơ kiếm chĩa về phía đồng tộc người Hoa Hạ.
Cũng không biết phải nói bọn họ là những kẻ đáng thương, hay đáng buồn nữa!
Sau khi tên tướng lĩnh Nữ Chân đi truyền lệnh kia đi đến chỗ đội quân đi đằng trước, thông báo mệnh lệnh của Tông Hán xong, người này lạnh lùng nhìn mấy vị tướng lĩnh quân Đại Triệu mấy cái, ánh mắt tràn ngập coi thường và khinh thường.
Ánh mắt này khiến cho mấy tướng lĩnh Đại Triệu cảm thấy rất tức giận và không cam lòng, nhưng lại không dám có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.
Tên tướng lĩnh Nữ Chân này trào phúng nhìn mấy tướng lĩnh Đại Triệu vài cái, sau đó quay người cưỡi ngựa đi luôn.
Một tướng lĩnh Đại Triệu trong số này liếc mắt nhìn bóng lưng của người rời đi, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Lưu tướng quân, lẽ nào chúng ta thật sự phải làm quân hi sinh cho người Nữ Chân ư!
Những tên người Kim đó thật sự quá đáng hận, bọn hắn không coi chúng ta là con người…"
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tướng lĩnh Đại Triệu xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn tên chủ soái.
Hắn ta là chủ soái quân Đại Triệu đã đầu hàng lần này, tên là Lưu Thế Quang.
Kể ra, người này cũng có chút uy danh trong quân Đại Triệu, nhưng trong trận đánh với người Nữ Chân, sau khi nghe nói về sự dũng mãnh của người Nữ Chân, hắn ta lại không thèm chống trả, trực tiếp dẫn năm vạn người dưới quyền đi đầu hàng luôn.
Trong lòng hắn ta, Đại Triệu đã mất rồi, hắn ta còn trung thành vì ai nữa!
Chi bằng đầu hàng Nữ Chân, tiện tay kiếm một đời giàu sang.