Trên tường thành, người được gọi là Hồ tướng quân là một vị tướng lĩnh trung niên, cũng là tướng lĩnh lúc trước thủ Đông Hình quan, sau khi Khiết Đan quân tới thì ông ta không hề chống cự, trực tiếp mở cửa đầu hàng.
Ông ta nhìn Giang Siêu và đoàn quân binh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện ra một tia hồi ức, nhưng đôi mắt ông ta rất nhanh sáng lên, nói:
“Hồi bẩm Tiêu tướng quân, vị này hẳn là Giang Siêu rất có tiếng tăm gần đây, những quân binh phía sau hẳn kia hẳn là quân binh của hắn”
Tiêu Sách nghe vậy, kinh ngạc nhìn Giang Siêu, gã không thể tưởng được,
Giang Siêu gần đây được truyền là dụng binh như thần, bách chiến bách thẳng lại là một thanh niên trẻ tuổi đến vậy.
Còn quân binh kia thì còn làm hắn thấy ghê hơn nữa, ngoại trừ quân phục kỳ dị ra thì chẳng có gì đặc biệt cả.
Thậm chí là ngay cả manh áo giáp cũng chẳng có, áo giáp hộ thân còn không có thì lúc chiến đấu chẳng phải là tử thương thảm trọng?!
Gã thật sự không rõ, nghe đồn lúc trước về chiến lực của đám quân binh kia rất kinh người là đến từ đâu.
Tuy Giang Siêu bên này chỉ có hai nghìn người, nhưng đều có thuẫn binh và bộ binh. Thậm chí đến cả thuẫn binh cũng trang bị thêm chiến đao.
Nếu những tên cung tiễn binh kia muốn tạo nên thương vong cho quân binh của hẳn, chỉ e không làm nổi. Có thuẫn binh ở đây, sức mạnh của cung tiễn binh sẽ giảm mạnh.
Nhưng đáng tiếc nhất là, quân binh bên này không có ky binh, tất cả hầu như đều kết hợp giữa thuẫn binh và bộ binh.
Hơn nữa ngoại trừ bộ binh có chiến đao ra thì cũng chỉ có trường thương, không còn những vũ khí khác nữa. Tiêu Sách kinh ngạc nhìn Giang Siêu ở bên dưới, tạm thời có chút không kịp phản ứng.
Gã vẫn không thể hiểu được, tiểu tử Giang Siêu trước mặt gã đây lấy dũng khí từ đâu ra, mà chỉ dẫn theo có hai nghìn quân binh tới trước Đông Hình Quan mà hẳn chiếm được đây để khiêu chiến.
Chỉ bằng những quân binh thế này mà cũng muốn đoạt quan của gã sao?
Thật là không biết tự lượng sức mình.
Gã không thể hiểu được, một tên tiểu tử như vậy, ngay cả chiến lược chiến thuật cơ bản nhất còn chẳng biết, rốt cuộc là
Vì sao mà Trịnh Thế Dân và Trịnh An không tiếc tương trợ cho. gã để diệt người này.
Cũng chẳng cần biết Giang Siêu thế nào, nếu Giang Siêu đã đưa mình cửa tới vậy thì Tiêu Sách tất nhiên sẽ không khách khí, gã ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười dài.
“Ha ha….. Nếu người này được các ngươi truyền ra có tài như thế, vậy hôm nay bổn tướng sẽ đi gặp hẳn…..” lở cửa thành, một ngàn ky binh theo bổn tướng ra thành diệt bọn chúng!”
Tiếng hô to vang tận chân mây, Tiêu Sách cầm trường thương của mình lên, xoay người đi xuống thành.
Dưới thành rất nhanh đã có một ngàn ky binh đứng chờ. Chuyến này, trong số tám nghìn binh mã mà Tiêu Sách dẫn thì có ba nghìn là ky binh, các loại binh chủng còn lại có khoảng năm nghìn.
Giang Siêu dưới thành mới chỉ có hai nghìn quân, hơn nữa chỉ có bộ – thuẫn hai loại binh chủng, gã chỉ cần phái một ngàn ky binh ra, chém giết một hồi là có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Ky binh của tộc Khiết Đan gã rất nổi tiếng, Đại Triệu quân đã từng ăn không ít mệt dưới gót của ky binh Khiết Đan.
Cho dù là Nữ Chân tộc mới quật khởi gần đây cũng vì ky binh của gã mà co đầu rụt cổ trốn trong núi rừng. Có thể thấy được ky binh tộc Khiết Đan của gã rất mạnh.
Trong khoảnh khắc cửa thành mở ra, Tiêu Sách dẫn theo ky binh ra khỏi cửa thành, một ngàn ky binh phóng về phía Giang Siêu.
Trong mắt của những tướng lĩnh của tộc Khiết Đan còn dư lại ở trên tường thành, lúc nhìn về phía Giang Siêu và quân binh của hän đều là khinh thường và châm chọc.
Bọn họ dường như đã thấy được dáng vẻ của Giang Siêu và đoàn quân binh của hắn chết dưới vó ngựa, hai nghìn quân binh, có lẽ ngay cả một đợt chém giết cũng không cầm cự. được.
Một đám tướng lĩnh đứng trên tường thành cổ vũ cho chủ tướng của mình, nếu không phải Tiêu Sách nhất quyết phải tự thân gã xuất kích, chỉ e những tướng lĩnh Khiết Đan đều muốn đoạt công lao này.
Trên tường thành, Hồ tướng quân lắc đầu, trào phúng nhìn Giang Siêu và hai nghìn quân binh ở trước quan.
Trong suy nghĩ của ông ta, quân binh chỉ e là phải chết chắc rồi. Bị nhóm ky binh đánh thì không ai có thể cứu được bọn họ.