Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng nàng chưa thể thuyết phục Nguyệt tỷ tỷ của nàng, tự dưng đi bảo đối phương dùng một loại dược liệu mà đối phương chưa từng gặp bao giờ, người ta tin mới lạ.

Chẳng qua, Giang Siêu cũng có vài phần hứng thú đối với vị Nguyệt tỷ tỷ của Đông Ly Thải.

Nếu có cơ hội thì hắn cũng muốn gặp người này một lần.

Nhìn từ thái độ của Đông Ly Thải để phán đoán, có lẽ vị này chính là vu y của tộc Dạ Lang.

Đông Ly Thải muốn vị Nguyệt tỷ tỷ này sử dụng thuốc của Giang Siêu để cứu được nhiều người hơn.

Bởi vì từ sau khi cha nàng uống thuốc của Giang Siêu, cơn sốt đã hạ xuống đáng kể.

Tuy hiện tại vẫn chưa có hiệu quả rõ ràng, nhưng tiểu nha đầu này rất tin tưởng hắn.

Dù sao, cảnh tượng Giang Siêu hút mủ cho cha nàng quả thật quá chấn động.

Nàng cảm thấy, một y giả có được phẩm hạnh như vậy, loại thuốc mà hắn kê nhất định là thuốc tốt.

“Thôi, mặc kệ tỷ ấy, Giang đại ca, chắc là ngươi chưa từng tham gia lửa trại của tộc Dạ Lang chúng ta đúng không? Vừa hay hôm nay là tiệc lửa trại mỗi tháng một lần, ngươi phải tranh thủ cơ hội đấy!”

Đông Ly Thải chỉ về hướng lửa trại trước mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, nói với Giang Siêu.

Lời nói của nàng khiến cho Giang Siêu khó hiểu.

Có điều, Đông Ly Thải nói xong, trên mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng.

Lúc này, có một thanh niên tộc Dạ Lang ngồi cách đó không xa cũng nhìn về phía này, sau khỉ nhìn thấy Đông Ly Thải thân thiết với Giang Siêu, trong mắt hắn ta dâng lên cảm xúc chán ghét mãnh liệt.

Không chỉ một mình người này, xung quanh hắn ta cũng có không ít thanh niên tộc Dạ Lang khác, trên mặt đầy vẻ địch ý nhìn về phía Giang Siêu.

Đối diện với ánh mắt của những người này, Giang Siêu đã biết được nguyên nhân tại sao.

Tuy Đông Ly Thải mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi thôi, nhưng đã là một mỹ nhân xinh

đẹp.

Khuôn mặt nàng mượt mà, đôi mắt to tròn lỉnh động, lông mỉ vừa dài vừa cong, lông mày lá liễu, hàm răng trắng đêu, trên người tràn ngập Vẻ thanh xuân đầy sức sống.

Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, có tên thanh niên ngây thơ nào lại không thích nàng cho được.

Mà Giang Siêu đứng bên cạnh nàng, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt những tên thanh niên đó.

Đúng lúc này, có một âm thanh du dương vang lên, âm thanh này phát ra từ một loại nhạc cụ vừa gỉống tiêu vừa giống sáo, sau đó lại có những nhạc cụ khác liên tiếp gia nhập.

Kiếp trước Giang Siêu đã từng học qua những loại nhạc cụ này, dù sao hắn cũng là đặc công toàn năng, cái gì cũng phải biết cũng phải học, bởi vì hắn cần phải sắm vai rất nhiều thân phận.

Hơn nữa, muốn sắm vai những thân phận này không chỉ thay đổi mỗi khuôn mặt, còn cần tài trí tương đương với thân phận.

Nghe thấy những nhạc cụ quen thuộc này vang lên, suy nghĩ của Giang Siêu hơi bay xa. Có

điều, Đông Ly Thải đột nhiên bắt lấy tay hắn, kéo hắn chạy vào trong đám người đang khiêu vũ.

Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang vây quanh đống lửa để nhảy múa, trên mặt mọi người đầy vẻ vui mừng.

Nhưng cũng có không ít thiếu nam không tham gia nhảy múa, bọn họ đứng ngoài nhìn Giang Siêu và Đông Ly Thải thân mật với nhau, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ ghen ghét.

Giang Siêu cũng bị bầu không khí xung quanh cảm nhiễm, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười. Lúc nhảy được hơn mười phút, âm nhạc bỗng ngừng lại.

Lúc này, có người đỉ tới giữa sân, trên tay hắn ta cầm một nhạc cụ giống như đàn bầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu.

Giang Siêu nhận ra người này, hắn ta là người có địch ý lớn nhất với hắn, ánh mắt của đối phương như muốn nuốt chửng hắn.

“Thải Nhỉ, ta muốn tặng ngươi một bài hát.” Hắn ta đố kỵ nhìn lướt qua Giang Siêu một cái, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Đông Ly Thải, trên mặt đầy ý cười.

Nói xong, hắn ta bắt đầu đánh đàn bầu, âm

nhạc du dương tuyệt đẹp, làn điệu cũng êm tai, sau khi hắn ta diễn tấu, những nhạc cụ khác cũng hòa âm theo.

“Tiểu muội ơỉ… Trong lòng ngươi có nhớ đến ca không… Lòng ca ca ngóng trông ngươi… Hy vọng ngươi có thể tiếp nhận ta…1′

Thanh niên dừng đánh đàn, các nhạc cụ khác vẫn tiếp tục đệm nhạc, hắn ta bắt đầu ca hát, giọng hát của hắn ta quả thật không tồi.

Giang Siêu nghe xong cũng không nhịn được mà tán thưởng, đúng là một hạt giống ca hát tốt.

Lúc này, những người xung quanh cũng im lặng lại, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Đông Ly Thải.

Phản ứng của mọi người khiến Giang Siêu cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng cảm giác được thanh niên này đang dùng tiếng hát để tỏ tình.

Có lẽ tiệc tối lửa trại được tổ chức để các thiếu nam thiếu nữ trong tộc Dạ Lang tỏ tình với nhau.

Chẳng qua, không biết tiếp theo Đông Ly Thải sẽ làm như thế nào.

Mà khi Giang Siêu nhìn về phía Đông Ly

Thải, lại thấy nàng không thèm để ý đến thanh niên kia, trái lại còn kéo tay hắn đi đến một hướng khác, kéo hắn ngồi xuống đống cỏ.

Những người chung quanh thấy vậy, dều tỏ vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn Giang Siêu cũng toát ra vài cảm xúc khác thường.

Sắc mặt của tên thanh niên đang ca hát cũng trở nên khó coi, đôi mắt nhìn Giang Siêu như sắp phun ra lửa.

Hắn ta dừng ca hát, đỉ vài bước đến trước mặt Giang Siêu và Đông Ly Thải, duỗi tay chỉ vào Giang Siêu, nói: “Người ngoại lai kia, Đông Ly Sơn ta muốn quyết đấu với ngươi!”

Hắn ta vừa thốt ra khỏi miệng, Giang Siêu có hơi kỉnh ngạc, hình như hắn chưa từng kết thù oán với đối phương, tại sao lại phải quyết đấu?

“Đông Ly Sơn, ngươi muốn làm gì? Lập tức cút đi cho ta… Nếu không, đừng trách tại sao ta không khách sáo.”

Không đợi Giang Siêu trả lời, Đông Ly Thải đã đứng bật dậy, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng trách móc thanh niên.

Thanh niên Đông Ly Sơn nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, hắn tức giận chỉ tay vào

Giang Siêu, nói:

‘Thải Nhi, cho dù ngươi muốn chọn hắn thì cũng phải để ta thua tâm phục khẩu phục chứ. Đông Ly Sơn ta có chỗ nào thua kém một tên vừa mới đì vào núi. Nếu như hắn không dám quyết đấu, vậy thì chỉ là hạng người hèn nhát, Đông Ly Sơn ta không phục hắn.”

Hắn ta nói như vậy làm Đông Ly Thải cũng xấu hổ không thôi, Đông Ly Thải chẳng qua chỉ không muốn để ý tới Đông Ly Sơn mà thôi, còn nói đến chuyện chọn Giang Siêu, vậy thì có hơi quá.

Chẳng qua, Đông Ly Thải há miệng muốn cãi lại, rồi đứng nửa ngày vẫn chưa biết nên giải thích thế nào.

Nếu nói nàng không chọn Giang Siêu, vậy chẳng phải làm mất mặt hắn hay sao.

Nhưng nếu phải chọn Giang Siêu, hiện tại nàng hoàn toàn không muốn chọn, rốt cuộc nàng và hắn mới ở chung được nửa ngày.

Cho dù trong lòng nàng đã nhìn Giang Siêu bằng con mắt khác, nhưng vẫn chưa đến nông nỗi muốn phó thác bản thân cho hắn.

Nhất thời, nàng nói cũng không được, không nói cũng không xong.

Nhìn thấy nàng có vẻ khó xử, Giang Siêu lắc đầu cười.

Hắn đứng dậy, mỉm cười nói chuyện với Đông Ly Sơn: “Nói đỉ, ngươi muốn quyết đấu thế nào?”

Hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng bất lực không biết phải làm sao của Đông Ly Thải, bởi vì nàng khiến hắn nhớ đến Tô Miên Miên.

Giang Siêu vừa nói xong, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ồ lên, bọn họ tỏ vẻ không thể tin nổi mà nhìn hắn.

Tên tiểu tử này, dưới tình huống chưa biết phải quyết đấu thế nào đã dám ứng chiến.

Hơn nữa, nhìn thân thể yếu đuối mong manh của Giang Siêu, lại so sánh với dáng người cường tráng của Đông Ly Sơn, quả thật một nắm đấm là có thể đánh bay hắn.

Tên tiếu tử này đúng là không biết sống chết mà!

Tất cả mọi người không khỏi xem thường Giang Siêu, nhưng cũng bị dũng khí của hắn thuyết phục.

ở các đó không xa, có một nữ tử đang đứng dưới bóng cây nhìn về phía này.

Không nhìn thấy rõ thân hình của nàng, cả khuôn mặt cũng không thể nhìn thấy được, nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời.

“Quyết đấu đương nhiên phải chọn đánh nhau là chính, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ không bao giờ dây dưa với Thải Nhi nữa. Ngươi có dám quyết đấu không? Ta nói trước, nếu trong trận chiêh mà bị chết hay bị thương cũng không có ai chịu trách nhiệm cho ngươi cả. Nếu hiện tại ngươi thâỳ sợ hãi thì còn cơ hôi hối hân đấv.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK