Nhất là quân Bình Nhạc của Trịnh An.
Nếu triều đình cũng nhúng tay thì quân Con Cháu của Giang Siêu làm sao có thể chống chọi được với nhiều kẻ địch như vậy?
Thậm chí còn rất có khả năng là triều đình và các quân đoàn khác hợp tác với nhau để giải quyết quân Con Cháu của Giang Siêu trước rồi mới đi giải quyết ân oán cá nhân của bọn họ.
Chắc chắn là sẽ có loại khả năng này.
Rốt cuộc thì sau lưng quân Bình Nhạc là Trịnh An, mà Trịnh An là người mà hoàng đế tin tưởng nhất hiện nay, còn Giang Siêu thì là kẻ địch mạnh của hai người bọn họ.
Có khi Mộ Dung Cung còn sẽ bị phái đi giết Giang Siêu.
Đến khi ấy, rốt cuộc thì Mộ Dung Cung có ra tay với Giang Siêu hay không?
Nếu không ra tay thì sẽ liên lụy tới người nhà.
Còn nếu ra tay thì phải trơ mắt nhìn Giang Siêu chết trước mặt mình.
Chắc là con gái ông ta sẽ hận ông ta suốt đời.
Giang Siêu tiếp chỉ, chỉ là thuận thế mà làm, tạm thời giải quyết nguy cơ có khả năng bị bao vây.
Có điều, khi tiếp chỉ xong rồi, hắn trở thành người của triều đình, sẽ bị hạn chế về mọi mặt.
Nghĩ đến đây, mặt mày Mộ Dung Cung tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Hiền tế có biết hậu quả tiếp chỉ là gì không? Sau khi tiếp chỉ, quân Con Cháu sẽ trở thành vật hi sinh, ngay cả ngươi…"
Nói đến lời cuối cùng, Mộ Dung Cung không biết nên nói như thế nào nữa.
Thật ra không cần ông ta nói hết lời thì Giang Siêu cũng biết ông ta muốn nói gì.
Giang Siêu mỉm cười nói với Mộ Dung Cung: “Bá phụ, tướng lãnh ở xa có thể không nghe theo quân lệnh.
Lại nói, quân Con Cháu là của ta, ta sẽ tự quyết định đánh trận như thế nào.”
Giang Siêu vừa dứt lời, Mộ Dung Cung lập tức nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Đúng vậy, quân Con Cháu nằm trong tay Giang Siêu, Giang Siêu có thể tự quyết định nên làm như thế nào.
Nếu Giang Siêu không muốn tấn công thì ai có thể buộc Giang Siêu tấn công?
Hơn nữa, Giang Siêu muốn hoàng đế thừa nhận tên tuổi của quân Con Cháu, tương đương với việc cho quân Con Cháu một danh hiệu, coi như là trở thành quân đội của triều đình.
Ít nhất, triều đình sẽ không ra tay với quân Con Cháu, đồng thời Giang Siêu có thể nhân cơ hội xin triều đình quân phí, và quân Con Cháu có thể công khai mà xuất hiện trước mặt mọi người, không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.
Đối với quân Con Cháu mà nói, đây xem như là một chuyện tốt.
“Nhãi ranh ngươi linh hoạt thật đấy! Nếu vậy thì ta sẽ sai người đi trả lời công công truyền chỉ.
Có điều, ngươi nhớ tìm cách giải quyết vấn đề, khi mà hoàng đế và Trịnh An muốn quân Con Cháu của ngươi đi chỉ viện biên quan.”
“Bên biên quan khó ăn lắm. Trịnh Thế Dân khống chế biên quan, có thể thả quân Khiết Đan đi vào bất cứ lúc nào.
Chuyến đi lần này của ngươi rất có thể là có đi không có về.”
Nói đến lời cuối cùng, trong mắt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ lo lắng.
Tuy rằng Giang Siêu đã nói cho ông ta biết tính toán của mình, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo chắc gì nằm trong tâm kiểm soát của Giang Siêu.
Rốt cuộc thì Giang Siêu tạm thời không thể từ chối chuyến đi biên quan.
Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười nói với Mộ Dung Cung: “Bá phụ yên tâm, ta đã có tính toán hết rồi.”
Giang Siêu không hề lo lắng chuyến đi biên quan.
Theo sự hiểu biết của hắn với thế cục hiện nay, bên phía Trịnh An không cầm cự được lâu nữa.
Nếu thất bại tại huyện An Ninh và phủ Ninh Châu thì Trịnh Thế Dân tuyệt đối sẽ thả tộc Khiết Đan đi vào sớm hơn dự định.
Nếu không thì quân Bình Nhạc của Trịnh An có khả năng sẽ tan hết trong một buổi.
Hiện nay, hắn chỉ cần kéo dài tới lúc Trịnh Thế Dân thả tộc Khiết Đan đi vào Đại Triệu là được.
Khi ấy, hắn không cần phải đi biên quan nữa.
Về phần đám cướp huyện An Ninh và đám cướp ở các nơi khác, Giang Siêu không có hứng thú đi tiêu diệt bọn họ.