Nói không chừng, còn có thể nhân cơ hội này xem có thể thu Giang Siêu về cho mình sử dụng hay không nữa. Ai mà ngờ Giang Siêu cũng không nói nữa.
Ông ta rất tự tin về nữ nhi của mình, lại thêm việc nữ nhi cũng đem lòng yêu mến Giang Siêu nên ông ta cũng thuận nước đẩy thuyền.
Câu trả lời của Giang Siêu chắc chắn cũng làm ông ta rất tiếc nuối.
Tuy nhiên, đáy mắt ông ta rất khác thường, vội vàng nâng ly lên nói với Giang Siêu: “Nếu Giang Công gia bận rộn chuyện lớn như vậy, tiểu vương cũng không ép ngươi ở lại. Ngày mai, bổn vương sẽ tự mình đi tiễn Giang Công gia.”
Giang Siêu nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã ở bên cạnh nghe thế cũng hài lòng nhìn Giang Siêu.
Tống Chân ở bên cạnh Nguyên Vương nhìn phụ thân của mình với sự lo lắng khó phát hiện.
Dù Tống Yên vẫn còn thất vọng nhưng vẫn dùng bình rượu của mình rót cho Giang Siêu, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã mấy ly.
Sau khi mời rượu xong, Tống Yên không đợi tiệc rượu kết thúc đã rời đi trước. Lúc đi, nàng thể hiện rõ sự mất mát của mình.
Tống Chân thấy dáng vẻ của muội muội cũng đuổi theo. Đối với loại nhạc đệm như thế này, Giang Siêu cũng không hề để ý mà lắc đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Giang Siêu được người đưa về nơi ở của mình, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cũng ở bên cạnh Giang Siêu, còn hộ vệ của Giang Siêu thì canh giữ bên ngoài viện của ba người.
Giang Siêu vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương, hắn cũng không hề để ý.
Hắn biết gia đình giàu có buổi tối đều thích dùng hương để tập trung suy nghĩ giúp ngủ ngon hơn. Bởi vậy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Đèn trong phòng hơi tối tăm, trong bóng tối căn phòng mơ hồ mang theo một thứ ánh sáng đỏ sậm làm căn phòng có cảm giác quỷ dị.
Giang Siêu đi đến trước giường và mở lều ra ngồi xuống.
Lúc này, ý thức của hắn cũng nặng nề hơn mấy phần, hơn nữa, cả người đều thấy khô nóng, máu nóng trong lòng cũng dâng lên.
Đến cả hơi thở cũng như bị dẫn dắt làm hẳn càng thêm mê mang, trong lòng cũng xuất hiện dục vọng nguyên thủy.
Đây là... Giang Siêu kinh ngạc, hắn muốn thúc dục nội lực đè xuống tình huống quỷ dị này, mùi hương trong phòng có vấn đề...
Hảẳn vô cùng tức giận, Nguyên Vương lại dám ra tay với hắn, thật sự là muốn chết...
Nhưng khi Giang Siêu chuẩn bị đứng dậy thì một thân thể mềm mại từ sau lưng ôm lấy eo Giang Siêu, một mùi cơ thể quen thuộc truyền vào mũi hẳn.
Sau đó, khuôn mặt của người phụ nữ cũng xuất hiện.
Khi Giang Siêu quay đầu nhìn khuôn mặt ấy thì rất kinh ngạc.
Tống Yến! Sao nàng lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, lúc này trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo choàng bó sát.
Dáng người quyến rũ ấy lại làm cho máu nóng trong người Giang Siêu càng thêm tuôn trào.
Ý thức của hắn cũng ngày càng mê mang hơn nữa.
Trong đầu của hắn chỉ còn lại bản năng, nhưng hẳn vẫn duy trì một sợi lý trí, nuốn đẩy Tống Yên ra.
Lão già Nguyên Vương này thật vô sỉ, vì lôi kéo Giang Siêu mà không tiếc đẩy nữ nhi của mình lên giường hẳn.
Mà lúc này trong mắt của Tống Yên cũng chỉ còn lại dục vọng, rõ ràng nàng cũng bị mê hương trong phòng ảnh hưởng nên đã mất đi ý thức.
Giang Siêu muốn gọi Tống Yên tỉnh lại, nhưng đối phương há miệng hôn trong nháy mắt, câu nói tiếp theo của Giang Siêu cũng bị chặn lại.
Mà ý thức mà hắn cố duy trì cũng bị dục vọng che lấp trong giây lát.
Không xa nơi ở của Giang Siêu, Nguyên Vương và con trai Tống Chân đang đứng chờ ở nơi này, hai người đều phức tạp nhìn về phía viện bên kia.
Ông ta rất tự tin về nữ nhi của mình, lại thêm việc nữ nhi cũng đem lòng yêu mến Giang Siêu nên ông ta cũng thuận nước đẩy thuyền.
Câu trả lời của Giang Siêu chắc chắn cũng làm ông ta rất tiếc nuối.
Tuy nhiên, đáy mắt ông ta rất khác thường, vội vàng nâng ly lên nói với Giang Siêu: “Nếu Giang Công gia bận rộn chuyện lớn như vậy, tiểu vương cũng không ép ngươi ở lại. Ngày mai, bổn vương sẽ tự mình đi tiễn Giang Công gia.”
Giang Siêu nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã ở bên cạnh nghe thế cũng hài lòng nhìn Giang Siêu.
Tống Chân ở bên cạnh Nguyên Vương nhìn phụ thân của mình với sự lo lắng khó phát hiện.
Dù Tống Yên vẫn còn thất vọng nhưng vẫn dùng bình rượu của mình rót cho Giang Siêu, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã mấy ly.
Sau khi mời rượu xong, Tống Yên không đợi tiệc rượu kết thúc đã rời đi trước. Lúc đi, nàng thể hiện rõ sự mất mát của mình.
Tống Chân thấy dáng vẻ của muội muội cũng đuổi theo. Đối với loại nhạc đệm như thế này, Giang Siêu cũng không hề để ý mà lắc đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Giang Siêu được người đưa về nơi ở của mình, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cũng ở bên cạnh Giang Siêu, còn hộ vệ của Giang Siêu thì canh giữ bên ngoài viện của ba người.
Giang Siêu vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương, hắn cũng không hề để ý.
Hắn biết gia đình giàu có buổi tối đều thích dùng hương để tập trung suy nghĩ giúp ngủ ngon hơn. Bởi vậy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Đèn trong phòng hơi tối tăm, trong bóng tối căn phòng mơ hồ mang theo một thứ ánh sáng đỏ sậm làm căn phòng có cảm giác quỷ dị.
Giang Siêu đi đến trước giường và mở lều ra ngồi xuống.
Lúc này, ý thức của hắn cũng nặng nề hơn mấy phần, hơn nữa, cả người đều thấy khô nóng, máu nóng trong lòng cũng dâng lên.
Đến cả hơi thở cũng như bị dẫn dắt làm hẳn càng thêm mê mang, trong lòng cũng xuất hiện dục vọng nguyên thủy.
Đây là... Giang Siêu kinh ngạc, hắn muốn thúc dục nội lực đè xuống tình huống quỷ dị này, mùi hương trong phòng có vấn đề...
Hảẳn vô cùng tức giận, Nguyên Vương lại dám ra tay với hắn, thật sự là muốn chết...
Nhưng khi Giang Siêu chuẩn bị đứng dậy thì một thân thể mềm mại từ sau lưng ôm lấy eo Giang Siêu, một mùi cơ thể quen thuộc truyền vào mũi hẳn.
Sau đó, khuôn mặt của người phụ nữ cũng xuất hiện.
Khi Giang Siêu quay đầu nhìn khuôn mặt ấy thì rất kinh ngạc.
Tống Yến! Sao nàng lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, lúc này trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo choàng bó sát.
Dáng người quyến rũ ấy lại làm cho máu nóng trong người Giang Siêu càng thêm tuôn trào.
Ý thức của hắn cũng ngày càng mê mang hơn nữa.
Trong đầu của hắn chỉ còn lại bản năng, nhưng hẳn vẫn duy trì một sợi lý trí, nuốn đẩy Tống Yên ra.
Lão già Nguyên Vương này thật vô sỉ, vì lôi kéo Giang Siêu mà không tiếc đẩy nữ nhi của mình lên giường hẳn.
Mà lúc này trong mắt của Tống Yên cũng chỉ còn lại dục vọng, rõ ràng nàng cũng bị mê hương trong phòng ảnh hưởng nên đã mất đi ý thức.
Giang Siêu muốn gọi Tống Yên tỉnh lại, nhưng đối phương há miệng hôn trong nháy mắt, câu nói tiếp theo của Giang Siêu cũng bị chặn lại.
Mà ý thức mà hắn cố duy trì cũng bị dục vọng che lấp trong giây lát.
Không xa nơi ở của Giang Siêu, Nguyên Vương và con trai Tống Chân đang đứng chờ ở nơi này, hai người đều phức tạp nhìn về phía viện bên kia.