Tuy Mộ Dung Minh Hiên chỉ mới hơn mười lăm tuổi, nhưng cách làm việc lại chẳng khác gì người trưởng thành.
Hắn ta của lúc này đã không còn dáng vẻ ăn chơi trác táng lúc mới gặp Giang Siêu nữa.
Nếu Mộ Dung Chỉ Tình thấy đệ đệ của mình hiện giờ có tiền đồ, có năng lực, không biết nàng sẽ có cảm giác thế nào nữa.
“Sư phụ, mọi thứ đều là ngươi cho ta, ta không dám kể công, dù cho tương lai ta thành vĩ nhân, thì ngươi cũng sẽ là một vị vĩ nhân đứng sau lưng vĩ nhân”
Mộ Dung Minh Hiên mặt mày kích động nói với Giang Siêu.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự biết ơn, và nhiều hơn nữa là sự kiêu ngạo, kiêu ngạo vì chính mình.
Hắn ta hy vọng Giang Siêu cũng có thể kiêu ngạo về hắn ta!
“Thằng nhóc này giỏi ăn nói từ khi nào vậy!”
Giang Siêu xoa nhẹ đầu Mộ Dung Minh Hiên, cười nói.
“Sau này các ngươi đều sẽ là vĩ nhân…"
Đúng lúc này, Đông Ly Nguyệt đứng cạnh tươi cười đầy mặt nói với Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên.
Nàng nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Nàng là người vui vẻ nhất khi Giang Siêu trở lại tộc Dạ Lang. Vậy nên dù nàng có bận rộn đến mức nào thì nàng cũng sẽ đi theo Giang Siêu.
Thấy Giang Siêu đang mày mò những thứ mới mẻ, nàng rất tò mò, nhưng nhiều hơn cả là chỉ muốn lẳng lặng mà nhìn Giang Siêu làm việc.
Giang Siêu của khi ấy là đẹp trai nhất.
Giang Siêu bật cười nhìn nàng, nắm nhẹ tay nàng. Hắn cực kì biết ơn Đông Ly Nguyệt. Nếu không có Đông Ly
Nguyệt thì tộc Dạ Lang sẽ không phát triển nhanh như hiện giờ.
Hắn rất yên tâm khi để Đông Ly Nguyệt thay hắn trông chừng tộc
Dạ Lang. Hơn nữa, nếu không có Đông Ly Nguyệt thì tộc Dạ Lang sẽ không làm việc cho hắn.
Đông Ly Nguyệt vẫn luôn âm thầm lặng lẽ trả giá cho Giang Siêu. Nàng chưa từng mong muốn điều gì xa vời từ Giang Siêu.
Nàng sẽ không làm Giang Siêu thất vọng, cũng sẽ không làm Giang Siêu khó xử. Nàng lúc nào cũng có thể làm được tốt nhất vì Giang Siêu.
“Cảm ơn nàng, dù sau này ta có thành vĩ nhân, thì ở đây cũng có phần công lao của nàng.”
Giang Siêu dịu dàng nói với Đông Ly Nguyệt.
Lời nói của hắn khiến mặt mày Đông Ly Nguyệt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Tuy rằng giữa hai người đã có quan hệ phu thê, nhưng mà Đông Ly Nguyệt cứ cảm thấy trong lòng Giang Siêu không có nhiều vị trí dành cho nàng. Bây giờ có những lời này của Giang Siêu là đủ lắm rồi.
Giang Siêu gật đầu với Đông Ly Nguyệt. Hắn sai người đốt lửa máy tiện hơi nước, rồi đặt một thanh sắt dạng ống lên trên máy tiện.
Thiết bị cố định rất thô sơ, còn thô sơ hơn cả phiên bản đầu tiên, nhưng mà hiệu quả cố định lại không tệ lắm.
Mũi khoan mới chế tạo không thể so sánh được với thép gió.
Nhưng qua vài lần tôi luyện, độ cứng và độ dẻo của nó cũng khá tốt.
Có điều, độ bền của nó lại không cao, kỹ thuật hiện giờ chỉ làm được tới đây thôi.
Cần phải có thêm rất nhiều thời gian mới có thể làm tốt hơn nữa.
Nhưng mũi khoan hiện giờ cũng đủ cho Giang Siêu dùng rồi.
Giang Siêu bắt đầu khoan thanh sắt.
Tạm thời chưa làm ra được súng trường, nhưng miễn cưỡng có thể làm ra được súng ngắn.
Có điều ở hiện đại, chỉ cần công cụ và tài liệu đầy đủ thì mất khoảng nửa ngày là chế tạo được một khẩu súng lục.
Nhưng ở cổ đại điều kiện đơn sơ, cần phải tốn mười ngày nửa tháng mới có thể chế tạo ra một khẩu súng lục, trong khi đã có máy tiện thô sơ.