Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì người mà Mộ Dung Minh Ý vừa ý lại thầm thương trộm nhớ Giang Siêu.
Chính vì vậy nên Mộ Dung Minh Ý rất hận Giang Siêu.
"Đã như vậy, Hoa mỗ cũng nên ra sức một lần vì ngươi.
Tuy nhiên, đến lúc đó các ngươi cũng đừng làm mất danh tiếng của Quốc Tử Giám ta." Người đàn ông trung tuổi được gọi là Hoa tế tửu nhẹ gật đầu đồng ý.
"Như vậy xin cảm ơn Hoa tế tửu rồi. Xin kính chào ngài…"
Một tên tài tử trong đó nhìn về phía Hoa tế tửu, vội vàng nói.
Thấy hẳn ta cung kính như vậy, những người khác cũng vội vàng hành lễ với Hoa tế tửu.
Rất rõ ràng vị tài tử này là người đứng đầu mọi người.
Dù là Mộ Dung Minh Ý cũng hành lễ theo.
Bọn họ vốn là học sinh của Quốc Tử Giám.
Cho dù đã ngoài 20 vẫn tiếp tục học hành nghiên cứu ở Quốc Tử Giám.
Nhắc đến Quốc Tử Giám là nhắc đến trường học đứng đầu của một nước.
Mà những người học hành nghiên cứu như: bọn họ cũng giành được vị trí này qua thi cử vậy.
Nếu ngày nào đó bọn họ tốt nghiệp, có khả năng sẽ được ngồi ở vị trí cao.
Bát Đại Tài Tử, mỗi người đều có thân phận địa vị không đơn giản, bối cảnh cũng không tầm thường
Tuy nhiên dù bọn họ đều có bối cảnh không tầm thường nhưng lại thật sự có một chút tài năng và kiến thức, được chọn làm Bát Đại Tài Tử cũng không hề kém cỏi.
Thấy Hoa Tế Tửu đã đồng ý việc này, mấy người họ lại tiếp tục bàn bạc xem ngày mai phải làm như thế nào.
Cùng lúc ấy, đã có người đi lan truyền việc ngày mai Giang Siêu sẽ thi đấu với Bát Đại Tài Tử của Quốc Tử Giám đến khắp kinh đô.
Buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất ở kinh đô, rất nhanh tất cả mọi người đã biết đến tin tức này.
Ở trong nhà Đại Tư Tế Tô Văn của Quốc Tử Giám, con gái duy nhất của Tô Văn là Tô Yên Nhiên cũng nghe được tin tức này, vẻ mặt nàng rất vui mừng và để lộ vẻ ngóng trông.
"Tiểu Đào, ngươi nói xem, ngày mai Giang Siêu có thể thẳng được Bát Đại Tài Tử sao! Cũng không biết hắn lớn lên như thế nào! Nghe nói, hắn phong độ, anh tuấn… Ta…"
Nói đến đây, mặt Tô Yên Nhiên đỏ bừng.
Nha hoàn truyền tin tức đến đứng bên cạnh thấy cảnh này che miệng cười trộm nói: "Tiểu thư, không phải người vẫn luôn nói tài văn chương của Giang Siêu này hơn xa Bát Đại Tài Tử sao! Muốn thẳng Bát Đại Tài Tử chẳng phải quá dễ sao."
"Dù hắn lớn lên phong độ, anh tuấn… Nhưng tiểu thư cũng đâu có kém, ngư: đệ nhất mỹ nữ của kinh thành cơ mà, lại còn là đệ nhất tài nữ của kinh thành nữa, làm gì có công tử hay tài tử nhà nào không muốn theo đuổi người đâu."
"Tiểu thư xem trọng hắn là phúc của hắn rồi. Để em nói ấy, người thừa sức để phối với hẳn."
Giọng nói của tiểu nha đầu hơi trêu chọc, thấy cách nói chuyện buông thả ấy, xem ra, quan hệ của nàng ta với tiểu thư nhà nàng ta rất tốt.
Nếu không thì làm gì có nha đầu nào lại dám trêu chọc chủ tử như vậy chứ.
"Nha đầu thối này, lại dám trêu chọc chủ tử nhà ngươi, bản tiểu thư xé miệng ngươi ra bây giờ!"
Bị nha hoàn trêu chọc, Tô Yên Nhiên rất xấu hổ, giả vờ như muốn qua xé miệng của tiểu nha đầu.
“Tiểu thư, đừng mà… Em nói thật nha, gần đây không phải tiểu thư luôn nghĩ về việc muốn gặp Giang Siêu Giang công tử này sao!
Bao nhiêu công tử tài tử theo đuổi tiểu thư, người đều không để ý đến, với độ tuổi này thì người sắp trở thành một bà cô già rồi đó. Tiểu thư, người phải vì hạnh phúc của mình mà nằm chắc cơ hội đó."