Chẳng qua, bây giờ Giang Siêu cũng không có dự địch diệt Viên Triệu, hơn nữa tạm thời cũng không có sức lực để suy nghĩ chuyện này.
Hơn nữa, vốn dĩ hắn đối với Tống Yên cũng có hảo cảm, nói ra nàng cũng xem như là một người đáng thương.
Tuy có được sự sủng ái của phụ vương và huynh trưởng nhưng vì lợi ích, mà phụ vương và huynh trưởng vẫn không hề do dự bán đứng nàng.
"Vương gia trái lại có một màn tính toán hay, nhưng mà Viên Triệu có thể tồn tại không thì không phải là ta có thể nói được... Ông tự biết mà lo liệu đi!"
Lạnh lùng nhìn Nguyên vương Triệu Tín một cái, Giang Siêu đứng dậy quay người rời khỏi đình nghỉ mát.
Nguyên vương ở phía sau nhìn Giang Siêu rời đi, thần sắc trong ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Lúc này, Tống Chân xuất hiện ở sau lưng Nguyên vương, nhìn bóng lưng rời đi của Giang Siêu, hẳn ta hỏi phụ thân của mình: "Phụ vương, chúng ta cứ cho hắn rời đi như vậy sao! Có cần...?"
Nói đến đây, ánh mắt của hắn ta lộ ra vẻ thâm hiểm.
Tuy hắn ta rất bội phục Giang Siêu nhưng liên quan đến lợi ích là sự tồn vong của thế lực Viên Triệu thì hẳn ta vẫn biển hiện ra sự quả quyết của bản thân.
Tương lai Giang Siêu chắc chẳn sẽ trở thành mối nguy hiểm nhất của Viên Triệu, hoặc là bọn họ sẽ quy phục Giang Siêu, hoặc là chính là bị Giang Siêu tiêu diệt.
Dù sao bọn họ cũng là hoàng thất Đại Triệu, cứ như vậy quy phục Giang Siêu quả thật không cam lòng, nhưng hậu quả không quy phục, một khi Giang Siêu đặt sự chú ý đến thế lực Viên Triệu vậy thì chuyện bọn họ bị tiêu diệt là đương nhiên.
Vừa nãy Nguyên vương thăm dò ý của Giang Siêu chính là xem thử Giang Siêu có thể nể mặt với mối quan hệ của con gái mà cho dù tương lai có đoạt được thiên hạ cũng phong Viên Triệu bọn họ thành nước trong nước.
Nhưng rõ ràng Giang Siêu dường như không thích cách này, tuy Giang Siêu không nói rõ nhưng ý của hắn lại vô cùng ếẽo, nếu như ngày nào đó Viên Triệu của ông ta khiến Giang. Siêu không vừa lòng thì vẫn diệt Viên Triệu.
Nguyên vương nhìn bóng lưng vừa cao vừa lớn của Giang Siêu, hơi lắc đầu, trên mặt lộ ra sự đau khổ.
Ông ta không phải chưa từng nghĩ qua vì chuyện này là giữ lại Giang Siêu ở thành Kinh Dương.
Nhưng hậu quả làm như vật tuyệt đối sẽ khiến có thành Kinh Dương ít ngày nữa bị vỡ, ngay cả quân Tây Lộ của Nữ Chân đang càn quét Hoa Hạ đều có thể dễ dàng tiêu diệt quân Con Cháu.
Viên Triệu quân của ông ta sao lại có thể chống cự được?
Hơn nữa, ông ta lợi dụng con gái của bản thân lẽ nào lợi dụng không công như vậy sao!?
Hơn nữa, ông ta cũng không chắc chản giữ lại Giang Siêu ở lại phủ Nguyên vương và thành Kinh Dương, con trai của ông ta từng nói Tông Hán dũng mãnh như thế nào nhưng khi rơi vào tay Giang Siêu lại không kiên trì được mấy chiêu.
Tất cả cao thủ ở phủ của ông ta cộng lại, e là cũng không đủ giết Giang Siêu.
Càng không cần nói bên cạnh Giang Siêu còn có hai người phụ nữ võ công cao cường, cùng với hơn trăm hộ vệ dưới trướng hắn.
Giang Siêu muốn rời khỏi phủ Nguyên vương không ai ngăn cản nổi. Hơn nữa nếu như nhân dân ở trong thành Kinh Dương biết được ông ta muốn ra tay với Giang Siêu, không cần quân Con Cháu tấn công e là nhân dân cũng mở cửa thành đón tiếp quân Con Cháu vào rồi.
"Ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc, thế lực của hắn đã thành, chúng ta ra tay như thế nào đi nữa cũng là ngăn cản vô ích, chỉ hy vọng tương lại hắn có thể nể mặt của Yên Nhi, thủ hạ lưu tình với Viên Triệu!"
Nguyên vương thở dài một hơi, cả người dường như già đi không ít, ý chí mạnh mẽ trong mắt cũng biến mất, còn lại chỉ là sự mệt nhọc.
"Yên Nhi đâu!? Bây giờ con còn ổn..."
Lúc này, dường như Nguyên vương đã nhớ ra con gái của mình, nhanh chóng nhìn sang con trai ở bên cạnh.
'Tống Chân nghe thấy, trên mặt lộ ra chút đau xót: "Cảm xúc của muội muội có chút lạc lõng, tên tiểu tử Giang Siêu đó có thể đã nói những lời khiến muội ấy tổn thương. Hứ... Nếu như không phải phụ hoàng ngăn cản, con thật sự muốn giết chết tên tiểu tử đó, hắn thật sự không biết tán thưởng vậy mà ức hiếp Yên Nhi như vậy.. `
Nguyên vương không đợi con trai nói hết, thở dài nói: "Gần đây còn ở bên cạnh Yên Nhi đi, e là bây giờ con bé cũng không muốn gặp bổn vương..."
Hơn nữa, vốn dĩ hắn đối với Tống Yên cũng có hảo cảm, nói ra nàng cũng xem như là một người đáng thương.
Tuy có được sự sủng ái của phụ vương và huynh trưởng nhưng vì lợi ích, mà phụ vương và huynh trưởng vẫn không hề do dự bán đứng nàng.
"Vương gia trái lại có một màn tính toán hay, nhưng mà Viên Triệu có thể tồn tại không thì không phải là ta có thể nói được... Ông tự biết mà lo liệu đi!"
Lạnh lùng nhìn Nguyên vương Triệu Tín một cái, Giang Siêu đứng dậy quay người rời khỏi đình nghỉ mát.
Nguyên vương ở phía sau nhìn Giang Siêu rời đi, thần sắc trong ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Lúc này, Tống Chân xuất hiện ở sau lưng Nguyên vương, nhìn bóng lưng rời đi của Giang Siêu, hẳn ta hỏi phụ thân của mình: "Phụ vương, chúng ta cứ cho hắn rời đi như vậy sao! Có cần...?"
Nói đến đây, ánh mắt của hắn ta lộ ra vẻ thâm hiểm.
Tuy hắn ta rất bội phục Giang Siêu nhưng liên quan đến lợi ích là sự tồn vong của thế lực Viên Triệu thì hẳn ta vẫn biển hiện ra sự quả quyết của bản thân.
Tương lai Giang Siêu chắc chẳn sẽ trở thành mối nguy hiểm nhất của Viên Triệu, hoặc là bọn họ sẽ quy phục Giang Siêu, hoặc là chính là bị Giang Siêu tiêu diệt.
Dù sao bọn họ cũng là hoàng thất Đại Triệu, cứ như vậy quy phục Giang Siêu quả thật không cam lòng, nhưng hậu quả không quy phục, một khi Giang Siêu đặt sự chú ý đến thế lực Viên Triệu vậy thì chuyện bọn họ bị tiêu diệt là đương nhiên.
Vừa nãy Nguyên vương thăm dò ý của Giang Siêu chính là xem thử Giang Siêu có thể nể mặt với mối quan hệ của con gái mà cho dù tương lai có đoạt được thiên hạ cũng phong Viên Triệu bọn họ thành nước trong nước.
Nhưng rõ ràng Giang Siêu dường như không thích cách này, tuy Giang Siêu không nói rõ nhưng ý của hắn lại vô cùng ếẽo, nếu như ngày nào đó Viên Triệu của ông ta khiến Giang. Siêu không vừa lòng thì vẫn diệt Viên Triệu.
Nguyên vương nhìn bóng lưng vừa cao vừa lớn của Giang Siêu, hơi lắc đầu, trên mặt lộ ra sự đau khổ.
Ông ta không phải chưa từng nghĩ qua vì chuyện này là giữ lại Giang Siêu ở thành Kinh Dương.
Nhưng hậu quả làm như vật tuyệt đối sẽ khiến có thành Kinh Dương ít ngày nữa bị vỡ, ngay cả quân Tây Lộ của Nữ Chân đang càn quét Hoa Hạ đều có thể dễ dàng tiêu diệt quân Con Cháu.
Viên Triệu quân của ông ta sao lại có thể chống cự được?
Hơn nữa, ông ta lợi dụng con gái của bản thân lẽ nào lợi dụng không công như vậy sao!?
Hơn nữa, ông ta cũng không chắc chản giữ lại Giang Siêu ở lại phủ Nguyên vương và thành Kinh Dương, con trai của ông ta từng nói Tông Hán dũng mãnh như thế nào nhưng khi rơi vào tay Giang Siêu lại không kiên trì được mấy chiêu.
Tất cả cao thủ ở phủ của ông ta cộng lại, e là cũng không đủ giết Giang Siêu.
Càng không cần nói bên cạnh Giang Siêu còn có hai người phụ nữ võ công cao cường, cùng với hơn trăm hộ vệ dưới trướng hắn.
Giang Siêu muốn rời khỏi phủ Nguyên vương không ai ngăn cản nổi. Hơn nữa nếu như nhân dân ở trong thành Kinh Dương biết được ông ta muốn ra tay với Giang Siêu, không cần quân Con Cháu tấn công e là nhân dân cũng mở cửa thành đón tiếp quân Con Cháu vào rồi.
"Ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc, thế lực của hắn đã thành, chúng ta ra tay như thế nào đi nữa cũng là ngăn cản vô ích, chỉ hy vọng tương lại hắn có thể nể mặt của Yên Nhi, thủ hạ lưu tình với Viên Triệu!"
Nguyên vương thở dài một hơi, cả người dường như già đi không ít, ý chí mạnh mẽ trong mắt cũng biến mất, còn lại chỉ là sự mệt nhọc.
"Yên Nhi đâu!? Bây giờ con còn ổn..."
Lúc này, dường như Nguyên vương đã nhớ ra con gái của mình, nhanh chóng nhìn sang con trai ở bên cạnh.
'Tống Chân nghe thấy, trên mặt lộ ra chút đau xót: "Cảm xúc của muội muội có chút lạc lõng, tên tiểu tử Giang Siêu đó có thể đã nói những lời khiến muội ấy tổn thương. Hứ... Nếu như không phải phụ hoàng ngăn cản, con thật sự muốn giết chết tên tiểu tử đó, hắn thật sự không biết tán thưởng vậy mà ức hiếp Yên Nhi như vậy.. `
Nguyên vương không đợi con trai nói hết, thở dài nói: "Gần đây còn ở bên cạnh Yên Nhi đi, e là bây giờ con bé cũng không muốn gặp bổn vương..."