“Cùng một lão già trăm tuổi ăn cơm, hay lắm sao?”
“Tôi đi, là nể mặt họ lắm rồi.”
Lan Kiều không nhìn ra Giang Hải đang có tâm tình gì, hơi cau mày, luôn có loại dự cảm không hay.
Nghe theo sắp xếp của Giang Hải, thật sự đúng sao? Nếu sai một li là sẽ đi một dặm. Chọc giận Diệp gia, không có ai cứu được Lan gia.
Nhưng, rất nhanh Lan Kiều đã cảm thấy thư thái.
“Người có thể tham gia mừng thọ của ông cụ Diệp, trừ các gia tộc lớn, còn lại chính là những nhân vật có năng lực rung trời chuyển đất.”
“Được tham gia, không có nghĩa là có thể nhìn thấy ông cụ Diệp.”
Giang Hải yên lặng không nói gì.
Lan Kiều nói: “Mừng thọ trăm tuổi, người tham dự cần phải có thiệp mời, nhưng đây chẳng qua là bước đầu tiên, những người tặng quà nằm trong số 200 món quà được chọn mới được cùng ăn một bữa cơm.”
“Cũng chỉ có những người xếp trong top mười mới có thể ngồi cùng bàn với ông cụ Diệp.”
“Còn 3 người đứng đầu, mới có thể ở lại Diệp gia thêm một đêm, chuyện trò cùng ông cụ Diệp thêm một chút.”
Giang Hải nói: “Cô là đang muốn nói với tôi, chớ có không biết trời cao đất rộng, chọc vào người không nên đắc tội.”
“Tôi muốn đi chết cũng là việc của tôi, không nên kéo Lan gia chết theo.”
“Phải không?”
Giang Hải cười ha ha, nhàn nhạt nói: “Tôi có một món quà, ông cụ Diệp không nhận cũng phải nhận.”
Giang Hải rất bình tĩnh, nhưng lời nói này lại ngang ngược khiến người ta sợ hãi.
Giang Hải lại nói: “Top hai trăm…”
“Không là gì cả.”
“Top mười, cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
” Không là gì cả.”
“Đã ngồi, thì phải ngồi vào vị trí tốt nhất.”
“Nhất định phải chừa lại đủ không gian, bên cạnh phải có vị trí để cho người ta dễ dàng quỳ xuống.”
Điên rồi, Giang Hải điên rồi. Chỉ bằng cái ý nghĩ điên cuồng này, tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn ở Diệp gia.
Hô hấp của Lan Kiều trở nên dồn dập, bắt đầu thấy lo lắng tại sao lại đi cùng Giang Hải chứ.
Vốn muốn nhân cơ hội lần này, tạo một chút quan hệ tốt với Diệp gia, đây là một cơ hội trời cho đối với Lan gia.
Nhưng, từ biểu hiện của Giang Hải xem ra đây không phải là cơ hội, mà là tai họa.
Tiến vào khu vực của thành phố Hải Hà, sau nửa giờ ngắn ngủi, đã đi vào địa phận của Diệp gia, còn cần thêm một tiếng lái xe nữa mới đến được nơi ở của Diệp gia.
Trước đây, lúc Giang Hải còn nhỏ, có nghe qua một số câu chuyện liên quan tới Diệp gia.
Chuyện kể rằng, có một gã ăn mày, trên đường đi qua Diệp gia, xin được bố thí một chén cơm.
Vừa đến trước cửa gã ăn mày đã bị bọn tay chân đánh ra khỏi cửa, đúng lúc bị người Diệp gia gặp phải.
Người đó nói: “Cho gã một chén cơm đi, Diệp gia không thiếu cái này. Cho dù ăn được một bát cơm của Diệp gia, thì đến lúc thải ra cũng ở trên đất Diệp gia thôi.”
Tuy là ăn mày nhưng cũng có chí khí, gã ăn mày này sinh lòng oán hận, thầm thề độc, cho dù chết vì nhịn, cũng không đi vệ sinh trên đất Diệp gia.
Đi một ngày, gã ăn mày hỏi người ven đường: “Ở đây là đất của ai?”
Người đi đường trả lời: “Diệp gia.”
Lại đi một ngày nữa, hỏi một chút thì đất vẫn là của Diệp gia.
Đến ngày thứ ba, gã ăn mày quả thực không nhịn nổi nữa, trong lòng thầm nghĩ, ba ngày rồi, khẳng định là đã ra khỏi phạm vi Diệp gia.
Sau khi giải quyết xong, gặp người đi đường lại hỏi.
Kết quả, đất vẫn là của Diệp gia.
Qua câu chuyện có thể thấy Diệp gia diện tích rộng đến thế nào, thế lực lớn đến thế nào, ở thành phố Hải Hà, chính là vua một cõi.
Xe lại chạy thêm một tiếng nữa, lúc này còn cách nơi ở Diệp gia khoảng bốn năm cây số.
Mà ở chỗ này, một tấm áp phích ngăn xe lại.
Người cản đường diễu võ dương oai: “Người tới là để tham gia mừng thọ của ông cụ Diệp phải không?”
Không tên không họ, ăn nói trống không, hoàn toàn là dáng vẻ của bọn tay sai.
Thất Hồn lạnh nhạt nói: “Ừm, thì như thế nào?”
“Đỗ xe ở bên kia.”
“Xuống xe!”
“Đi bộ!”
Sắc mặt Thất Hồn trầm xuống, một cái Diệp gia nho nhỏ, lại dám để cho Đế vương đi bộ xa như vậy, đây chính là muốn làm nhục đối với người tới chúc thọ mà.
Hơn nữa đối với Đế vương.
Đây chính là năm cây số.
Đang muốn xuống xe dùng nắm đấm để nói chuyện, Giang Hải nói: “Chủ muốn thế nào thì khách theo thế đó.”
Thất Hồn cũng không nói gì thêm nữa, chậm rãi lái xe đậu qua một bên.
Lan Kiều ở bên cạnh căng thẳng đến nỗi tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài, chỉ sợ Giang Hải phát cáu đánh người Diệp gia.
Ở Diệp gia xem ra, một con chó so với bọn họ còn đáng giá hơn, ở thành phố Hải Hà này, Diệp gia chính là vua một cõi, cao cao tại thượng.
Giang Hải xuống xe, chậm rãi tiến về phía trước.
Năm cây số, đối với Giang Hải mà nói không là cái gì, nhưng đối với Lan Kiều thì không hề dễ, mồ hôi đổ ra đầm đìa.
Mãi mới thấy một tòa nhà thật to xuất hiện ở cuối tầm mắt, đó chính là nơi ở của Diệp gia trong truyền thuyết.
Trên con đường đi tới đây, đụng phải không biết bao nhiêu cảnh vệ, an ninh, thậm chí còn có chó cảnh sát cùng súng đạn sẵn sàng, bảo vệ núp trong bóng tối.
An ninh cấp bậc cao đáng sợ như vậy, ở phương đông, cũng sợ là không mấy nhà có quy mô an ninh như thế này.
Trên người Giang Hải, lại dần dần lộ ra khí tức khó chịu.
Người Diệp gia, thật đúng là biết cách làm mưa làm gió ở đây.
Trước cửa, treo một tấm bảng lớn “trụ cột quốc gia.”
Bốn chữ này nhìn rất bình thường, lại bị bọn xu nịnh thổi phồng thành thư pháp đệ nhất thiên hạ.
Bởi vì bốn chữ này được truyền lại từ thời nhà Kim, có thể thấy địa vị của Diệp gia cao như thế nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà mọi người tranh nhau nịnh bợ.
Lại qua một chốt kiểm tra an ninh, cả người trên dưới đều bị sờ một lần.
Giang Hải đứng sừng sững bất động, mặc cho bọn tay chân lục soát người.
Tất cả vật phẩm mang trên người đều phải lấy ra để nghiêm túc kiểm tra một lần.
Giang Hải nheo mắt, quét nhìn những nhân viên kiểm tra an ninh này cùng với mấy tên an ninh đững cách đó không xa.
Những người này, không người nào là đơn giản, trên người ai cũng đều có mùi sát khí nhất định.
Trong lòng chợt giật mình, không kiềm được nghĩ đến một cái tên: Thiên Lương.
Lục soát khắp người xong, ba người Giang Hải lại bị ngăn lại không cho đi.
Một tên kiểm tra an ninh mặt mũi cổ quái nhìn chằm chằm Giang Hải, ánh mắt như suy nghĩ cái gì.
“Lục soát xong rồi chứ?” giọng Thất Hồn lạnh như băng.
“Xong rồi.” Kiểm tra an ninh cũng lạnh giọng trả lời giống vậy.
Thất Hồn mới vừa bước được một bước, lại bị gã kiểm tra an ninh đứng ở trước mặt ngăn lại: “Nhưng tôi không thể để cho anh đi vào.”
“Anh muốn làm cái gì nữa?” Giang Hải đột nhiên cười, ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng Lan Kiều lộp bộp một tiếng, mỗi khi Giang Hải lộ ra cái vẻ mặt này chính là trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Giang Hải khó chịu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, rất khó đoán trước.
Nơi này đã là cửa của Diệp gia, gây chuyện ở chỗ này, là ai cũng lập tức sẽ biến thành một cỗ thi thể.
“Nhìn đồ mà anh mặc cũng sang trọng, sao lại không hiểu quy tắc gì cả.”
Thất Hồn hỏi: “Quy tắc gì?”
“Quy tắc của Diệp gia sao?”
Gã kiểm tra an ninh giễu cợt: “Không sai, chính là quy tắc của Diệp gia.”
“Không theo quy tắc của Diệp gia làm việc, vậy thì nhân lúc còn sớm cút về đi.”
Thất Hồn tiến lên một bước, dường như không khí xung quanh thực chất đang cuốn từ bốn phía về phía anh ta.
“Chờ một chút.” Lan Kiều sợ hãi kêu lên.
Trái tim cô ta đập thình thịch, mặt lập tức đỏ ửng lên, lấy một thứ từ trong túi xách ra, thật nhanh nhét vào trong ngực của gã kiểm tra an ninh.
Nhưng, bàn tay duỗi ra được một nửa, lại bị Giang Hải kéo lại.
“Chuyện của tôi, tôi tự xử lý.”
Giang Hải không có thói quen để đàn bà ra mặt thay mình.
Bất kể người đàn bà này là ai.
Lấy ra một tấm thẻ màu đen, Giang Hải nói: “Không biết một tấm vé vào cửa Diệp gia bao nhiêu tiền?”
“Khốn kiếp, Diệp gia không phải là nơi vãn cảnh, cửa gì vé gì?” gã kiểm tra an ninh đột nhiên biến sắc, xoay người làm một động tác tay với mấy người khác.
Đám người chung quanh lập tức vây lại.
“Anh bạn trẻ, anh tới đây để gây sự sao?”
Giang Hải cười: “Là tôi nói sai, tôi là muốn mời các người anh em uống trà thôi, nhưng cũng không biết các anh thích uống trà gì.”
Giơ tấm thẻ màu đen lên: “Nếu mấy vị không thấy phiền, có thể tự mua trà uống được không?”
Ánh mắt mấy gã kiểm tra an ninh sáng lên, lóe lên ánh mắt tham lam, ngay sau đó ngạo nghễ nói: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Chúng tôi cũng không phải là đi xin cơm.”
Quay người lại: “À, ở đây nhiều anh em như vậy, có phải mỗi người đều được hai cân lá trà không?”
Mắt hổ của Thất Hồn trừng lên một cái, đám người này, quả là không biết trời cao đất rộng, tấm thẻ này, bao nhiêu người nhìn thấy đều phải quỳ xuống.
Giang Hải lại dửng dưng nói: “Đó là tất nhiên, thích bao nhiêu lấy đi bấy nhiêu.”
Người tới tham dự mừng thọ hàng năm cũng không ít.
Người ngu mà nhiều tiền cũng đã gặp qua không ít, Giang Hải lại như vậy, thật đúng cũng không thấy nhiều.
Kiểm tra an ninh nhận lấy tấm thẻ màu đen, cười khẩy nói: “Một trăm triệu!”
Lan Kiều giật mình hít sâu một hơi, chẳng qua chỉ là mấy gã kiểm tra an ninh, lại to gan đến mức này, lại dám trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy.
Một trăm triệu, anh ta tiêu hết nổi sao?
“Được chứ!” Sắc mặt Giang Hải vẫn không thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười.
Mấy tên kiểm tra an ninh ở xung quanh nhất thời hô hấp trở nên dồn dập, đây chính là một trăm triệu.
Cầm tấm thẻ màu đen trong tay, gã kiểm tra an ninh cảm giác lòng bàn tay của mình nặng trĩu, trong tấm thẻ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
“Thật sao?”
“Thật chứ!”
Rất nhanh, gã nhướng mày một cái, lòng tham nổi lên, cắn răng thầm nghĩ có phải là mình đòi ít quá rồi không?
Sao gã này mặt không đổi sắc, tim cũng không đập mạnh, dáng vẻ ung dung như thần tiên, nhìn quả thực rất đáng hận, thế là gã lập tức nói:
“Hai trăm triệu.”
Thất Hồn thêm lên một bước: “Các người…”
Giang Hải khoát tay: “Thì hai trăm triệu.”
Hô hấp của Lan Kiều cũng có chút gấp rút hơn, Giang Hải có bao nhiêu tiền.
Coi tiền bạc như bụi đất sao?
Không phải, ở trong mắt Giang Hải, tiền chẳng qua chỉ là một chuỗi con số. Nhìn tình huống trước mắt này thì ngay cả so với bụi đất cũng không đáng nhắc tới.
Trên mặt những gã kiểm tra an ninh này cuối cùng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, tỏ ra có chút nịnh hót.
Hai trăm triệu, bọn họ cả đời này cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Không phải, mấy đời cũng không kiếm được nhiều như vậy, cũng không thấy được nhiều tiền như vậy.
Vốn chỉ muốn hù dọa Giang Hải một chút, không ngờ gã ngốc này lại hào phóng như vậy.
Người có nhiều tiền như vậy, đáng tiếc, lại là người ngu.
Bớt đi hai trăm triệu, Giang Hải thu lại tấm thẻ màu đen, giơ giơ trên tay: “Tiền từ trong tấm thẻ này ra, mỗi một xu đều có ghi chép.”
Mặt gã kiểm tra an ninh lập tức biến sắc, lộ vẻ tức giận: “Anh nói cái gì?”
“Lại còn muốn uy hiếp tôi?”
“Không không.” Lan Kiều đứng ở trước người Giang Hải, run rẩy nói: “Bạn tôi chẳng qua là đùa giỡn chút thôi.”
Phía trước mấy trăm thước, một đám người đang vây ở một chỗ, nhốn nháo không ngừng.
Thất Hồn thấp giọng nói: “Anh Giang, bọn khốn kiếp kia, đúng là đang tự tìm chết mà.”
“Tôi là một người làm ăn.” Giang Hải lại nhẹ giọng nói.
Lan Kiều nghe cũng thây đau tim, nói: “chẳng qua chỉ là mấy gã kiểm tra an ninh thôi, làm khó chúng ta cũng là muốn kiếm chút ít thôi, tùy tiện cho một chút là được, anh làm sao phải… haizz.”
“Tôi nói rồi, tôi là người làm ăn.” Giang Hải sải bước đi về phía trước.
Quả nhiên là cửa lớn của nhà giàu, chỗ này cũng không biết có mấy cái cửa, mỗi chỗ kiểm tra an ninh đều phải lót tay thế này quả thực khiến cho người ta phiền lòng.
Chỗ trước mặt này, chính là đang kiểm tra quà tặng.
Muốn tặng quà chúc cho ông cụ Diệp, đều phải qua một loạt chuyện chướng mắt này mới có thể thông qua được.
Người tới chúc thọ ông cụ Diệp, người nào cũng đều có thân phận cao quý, nhưng ở chỗ này tất cả đều phải xếp hàng.
Năm sáu gã chuyên gia cẩn thận nghiêm túc nhìn mỗi một món đồ, sau đó tụ lại một chỗ bình luận.
Những chuyên gia này đều là những người từng trải, bất kỳ người nào trong đó đều là các chuyên gia đồ cổ được mọi người ngưỡng mộ.
Trước cửa Diệp gia lúc này, như một cái của hàng đang kiểm hàng nhập kho.
Lại có một đội nữa lăng xăng đi tới, một gã trung niên hơi mập cùng với một cô gái mặc quần áo trắng đi ở phía trước, cầm theo một cái hộp màu đỏ dài, buộc đầy những dây màu đỏ, trong số đó có một cây sâm núi già với những củ nhỏ mọc chằng chịt.
Tuổi tác ông cụ Diệp đã cao, tuy thân thể cường tráng nhưng chung quy thì cũng đã đến lúc gần đất xa trời.
Đối với ông cụ Diệp mà nói, lúc này cái gì có giá trị nhất, đó chính là thời gian!
Nói chính xác hơn là sinh mệnh.
Cây sâm này, có thể kéo dài tuổi thọ. Cho dù có mắc phải bệnh nặng, cũng có thể kéo dài được mạng sống, không sợ Diêm vương vội vã gọi đi.
Cây sâm này, chắc cũng phải nghìn năm tuổi rồi, hôm nay chính là bảo vật vô giá.