Tin tức Húc Thiết sẽ đến thành phố Giang Tư rất nhanh được lan truyền.
Việc cái chết thảm của Du Chính Chí cũng đã trở thành câu chuyện giải trí trong các cuộc tụ tập của mọi người.
Chủ đề về Giang Hải giống như những câu chuyện về người nổi tiếng, chẳng mấy chốc đã lan truyền ra khắp nơi, nhiều người cũng đã hiểu hơn về con người của Giang Hải.
Có thời điểm, nhiều người còn đồn đoán về xuất thân của Giang Hải, phải như thế nào mới khiến anh trở nên kiêu ngạo như vậy.
Tin tức Húc Thiết sẽ đến thành phố Giang Tư được truyền ra, nhiều người ngay lập tức hiểu rằng, Giang Hải cũng chẳng có thân thế gì cả.
Ít nhất, nhà họ Triệu ở phía Bắc không thèm sợ thân thế của Giang Hải.
Thậm chí còn có tin đồn cho rằng Giang Hải cố ý làm ra vẻ vô cùng ngạo mạn, chỉ là để mọi người cảm thấy anh ta có liên quan gì đến Giang gia ở phía Bắc.
Bây giờ, Giang gia đã tỏ rõ thái độ, thậm chí còn nói không biết Giang Hải này là ai.
Cháy nhà mới ra mặt chuột, Giang Hải coi như xong đời rồi.
Chẳng mấy chốc, có người đã xem xét kỹ lại một lượt những mà người mà Giang Hải đã từng đắc tội, và bất ngờ phát hiện, những người mà Giang Hải đắc tội, đều có thân thế không hề nhỏ, bất kỳ một người trong số bọn họ đều có thể khiến Giang Hải sống đi chết lại cả trăm lần.
Mặc dù Giang Hải có chút thủ đoạn, và cũng rất giỏi.
Nhưng lần này, người mà anh ta phải đối mặt là Húc Thiết, một người rất nổi tiếng ở phía Bắc.
Giang Hải thật sự bước vào ngõ cụt rồi!
Ngay sau đó, Húc Thiết cũng bắt đầu có hành động.
Ông ta mang theo một thanh kiếm dài rồi trực tiếp đến thành phố Giang Tư.
Mọi người đều biết, lần này Húc Thiết tới thành phố Giang Tư là để giết Giang Hải, trả thù cho đồ đệ của ông ta và để ra oai với nhà họ Triệu.
Ai cũng biết, Húc Thiết chính là một võ giả, cho dù có phải đối diện với một cổ võ giả, ông ta cũng không dễ dàng bị đánh bại.
Ở phía Bắc, nơi tập trung nhiều cao thủ, Húc Thiết cũng là kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Những người như Nghiệp Gia, cho dù đã tu luyện qua cỗ võ tâm pháp, cuối cùng cũng phải chết dưới lưỡi kiếm của ông ta.
Hầu hết mọi người đều cho rằng, Giang Hải không đủ tư cách đứng trước mặt Húc Thiết, huống chi là chiến đấu với ông ta.
Trừ phi Giang Hải bị điên rồi, tự mình tìm đến cái chết.
Ước chừng không bao lâu nữa sẽ có tin tức nói, Giang Hải đang bí mật ẩn náu ở đâu đó.
Nếu như muốn sống sót, Giang Hải chỉ còn cách quỳ xuống dưới chân cầu xin sự thương xót, có lẽ, Húc Thiết có thể tha mạng cho anh ta một mạng.
Vào lúc này, thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như khẽ cau mày nhìn vào máy tính. “Chồng à, tại sao trong máy tính của em lại đột nhiên xuất hiện mấy cái này…”
Trên máy tính hiện ra hình ảnh Giang Hải quỳ trên mặt đất, một thanh kiếm xuyên qua cổ Giang Hải.
Vẻ mặt của Giang Hải là đang cầu xin lòng thương xót, thậm chí nước mắt cũng đang dần ứa ra.
Giang Hải cười quái dị, đám người này thật quá rảnh rỗi đây mà.
“Có gì đáng cười đâu.” Cố Uyển Như có chút lo lắng.
“Có phải có người đang muốn nhắm vào anh không?”
“Bọn họ không tìm anh, anh cũng muốn tìm bọn họ.” Giang Hải hừ lạnh một tiếng.
“Nếu mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết triệt để, có lẽ lần sau sẽ có thêm Du Chính Chí thứ hai, rồi thứ ba xuất hiện.”
Sắc mặt Cố Uyển Như lập tức tái nhợt, kẻ định nhắm vào Giang Hải hóa ra lại cùng nhóm với kẻ muốn bắt cô lần trước.
Hôm nay, Kim Thâu vẫn nằm trong bệnh viện, đây cũng coi như là một bài học xương máu.
“Chồng à, hay là anh tránh đi một thời gian có được không? Đợi sóng gió qua đi đã.”
Giọng nói của Cố Uyển Như đã có chút run rẩy, dường như đã sắp khóc.
Khi đó, cô đã nhìn thấy rất rõ, Du Chính Chí thực sự là một cao thủ, đám người Kim Thâu hầu như không có sức để chống trả.
Đối với Giang Hải, điều này quá nguy hiểm.
“Nếu như anh không chịu nghe lời em nói, thì anh đừng về nhà nữa, cũng đừng mong có thể sống cùng em.”
Nếu như Giang Hải thật sự xảy ra chuyện gì, cô thật sự không biết mình phải làm thế nào, cuộc đời này của cô không thể không có Giang Hải được.
Giang Hải vì cô mới đắc tội với đám người đó.
Có điều, lần này, những kẻ muốn báo thù Giang Hải nhất định còn mạnh hơn Du Chính Chí đó rất nhiều.
Giang Hải ôm Cố Uyển Như an ủi: “Vợ à, có phải em đã quên trước kia anh làm gì rồi sao?”
“Làm gì?”
“Anh là lính đánh thuê.”
Giang Hải cười nói: “Trong mắt anh, bọn họ chỉ là một đám sâu bọ mà thôi.”
“Hơn nữa, nếu như lần này anh bỏ trốn, bọn họ sẽ nhắm vào em, sau đó lấy em ra để uy hiếp anh.”
“Mặc dù anh không thể để em xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể khiến em không vui.”
“Yên tâm đi, giặc đến thì đánh, đến một người thì diệt một người.”
Lời nói của Giang Hải cực kỳ hống hách.
Cố Uyển Như sững sờ, Giang Hải cũng vẫn cứ khư khư cố chấp.
Cô cắn môi, nước mắt đã lăn dài.
“Đừng lo lắng.” Giang Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cố Uyển Như.
Giờ phút này, lòng Giang Hải đau nhói, bởi vì trái tim của Cố Uyển Như cũng đang đập rất nhanh. Anh cũng rất vui bởi vì Cố Uyển Như đang thực sự quan tâm đến anh, lo lắng cho anh.
Quả thực, giống như Giang Hải đã nói, nếu bỏ sót Húc Thiết, hậu quả sẽ còn rắc rối hơn.
Giang Hải không thể chấp nhận những người thân xung quanh mình gặp phải bất kỳ sự quấy rối nào, và anh càng không cho phép bất cứ một sơ suất nhỏ nào, khiến người thân của mình lâm vào nguy hiểm.
Cho nên, anh nhất định phải giải quyết Húc Thiết.
Vì bản thân, vì thành phố Giang Tư, anh phải làm cho đến cùng!
Càng cần cho bọn họ một bài học, để không chỉ thành phố Giang Tư, mà thậm chí toàn bộ tỉnh Hải Đông, đều sẽ trở thành cấm địa.
Đây là nơi mà không phải ai cũng có thể giở trò lưu manh.
Cố Uyển Như ôm chặt lấy Giang Hải, bàn tay ngọc chậm rãi xoa xoa.
Cô sờ thấy một vết sẹo, thậm chí qua quần áo, cô còn có thể cảm nhận được sự lồi lõm của nó.
Giang Hải chắc hẳn đã phải trải qua rất nhiều chuyện, anh không phải là người hấp tấp.
Cô đã từng nhìn thấy Giang Hải động thủ, thực lực vô cùng mạnh, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng thấy anh làm việc gì mà chưa nắm chắc.
“Vậy thì anh phải hứa với em một chuyện, phải đảm bảo an toàn cho chính mình.”
Cố Uyển Như ngẩng đầu lên nhìn Giang Hải.
Hai người ở rất gần nhau, còn có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Giang Hải khẽ cười: “Không có mấy người có thể khiến anh bị thương được.”
Tự tin đến từ thực lực.
Và Giang Hải không chỉ tự tin, mà còn tràn đầy khí thế.
Trong mắt Giang Hải, đó chỉ là một trò đùa.
Một tên Húc Thiết ở phía Bắc, thực ra cũng chỉ là tự mình xưng vương xưng bá, đối với Giang Hải mà nói, chỉ là trò cười.
Giang Hải có thể ra tay với Húc Thiết, cũng xem như là phúc khí mười tám đời nhà ông ta, xét về thực lực, ông ta không xứng.
“Chỉ biết tự cao, cẩn thận một chút vẫn hơn, không thừa đâu.” Hai mắt Cố Uyển Như rưng rưng nước nhìn Giang Hải.
Khóe miệng Giang Hải khẽ cong lên, chậm rãi tiến đến…
“Ưm…”
Thân thể bó chặt cùng cánh tay chống cự.
Dần dần thả lỏng, toàn bộ cơ thể trở nên mềm mại.
Hơi thở gấp, đầu óc trống rỗng.
Sau đó…
Cố Uyển Như dùng sức ôm lấy vòng eo rộng của Giang Hải.
Cô đáp lại Giang Hải, lúc này mới hoàn toàn đáp lại.
Căn phòng tràn ngập tình yêu…
Sớm biết như vậy, xem bức ảnh đó vào ban đêm thì tốt biết bao, thời gian vừa vặn!
Thật đáng tiếc, đây là trong văn phòng…
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Giang Hải sẽ bí mật trốn đi, một tin tức trong thành phố Giang Tư lại truyền ra.
Một ngày sau, Giang Hải sẽ đợi Húc Thiết ở núi Trấn Chính.
Hơn nữa, ở đó, Giang Hải đã san bằng sạch sẽ.
Tin tức quét qua như một cơn sóng thần.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Hải đang tự tìm chết, còn tự tìm cho mình một nơi chôn cất hợp phong thủy.
Dù sao, so với Húc Thiết, Giang Hải cũng chỉ là một người có chút danh tiếng ở thành phố Giang Tư.
Cho dù từng giết chết Trác Tiêu, vậy thì đã sao. So với Húc Thiết, Trác Tiêu cũng không cùng đẳng cấp.
“Giang Hải này thật sự muốn chết rồi.”
“Người trẻ tuổi chính là chỉ biết kiêu ngạo, đây chẳng phải là tự mình nộp mạng sao, tốt hơn hết là nên trốn vào một nơi xó xỉ nào đó, đợi Húc Thiết già rồi thì lại trở về, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“Có khi nào, Giang Hải đó cho rằng bản thân mình còn lợi hại hơn cả Nghiệp Gia? Ai cũng biết, Nghiệp Gia đó cũng chết trong tay của Húc Thiết, hơn nữa Nghiệp Gia còn từng luyện qua cỗ võ tâm pháp.”
Nhất thời truyền đến một trận ồn ào.
Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng Giang Hải chắc chắn sẽ chết.
Trên đường đến thành phố Giang Tư, Húc Thiết nghe thấy tin tức này cũng mỉm cười đắc ý, sau đó ông ta lại sửng sốt.
Núi Trấn Chính?
Núi trấn áp Húc Thiết?
Giang Hải này cũng thật biết chọn chỗ.
Có điều, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, trò chơi chữ này chẳng có nghĩa lý gì.
Nhiều người cũng đã nghe nói cái tên này mang ý nghĩa gì đó.
Nhưng mà, đây cũng chỉ đều là trò đùa giỡn, Giang Hải, không đủ giả bộ, trước khi chết còn phải khoe khoang.
Tin tức Húc Thiết đến thành phố Giang Tư, nhà họ Hoàng ở phía Bắc và nhà họ Hoắc ở Đông Nam cũng đã biết từ sớm.
Nhưng bọn họ đều biết rõ, mục đích lần này của Húc Thiết, e rằng không chỉ là để trả thù cho đồ đệ của mình.
Ông ta cũng muốn cho những người trong thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông biết, tỉnh Hải Đông trước giờ vẫn luôn thuộc về nhà họ Triệu ở phía Bắc.
Những người khác, muốn chia miếng bánh béo bở này cần phải hỏi xem nhà họ Triệu có đồng ý hay không, càng cần phải hỏi Húc Thiết có đồng ý hay không cái đã.
Nhà họ Hoàng cũng không nói gì, chỉ bí mật thu tay lại, người của nhà họ Hoàng ở phía Bắc cũng không thể đụng vào Húc Thiết.
Một mình Húc Thiết cũng có thể giết sạch cả nhà họ Hoắc, già chó trên dưới không sót một con.
Nhà họ Hoắc ở Đông Nam, tự nhiên giống như con rùa rụt cổ.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bầu không khí căng thẳng không bao lâu nữa sẽ bùng phát.
Trận chiến giữa Húc Thiết và Giang Hải, không chỉ đơn thuần là giải quyết ân oán tình thù, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến hướng đi trong tương lai của thể giới ngầm ở tỉnh Hải Đông.
Nếu muốn giành lại thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, Húc Thiết cũng phải hỏi xem, Giang Hải có đồng ý hay không.
Ở thành phố Giang Tư, không một ai căng thẳng, Tần Hiên theo lời chỉ dẫn của Giang Hải, lập tức sắp xếp người đến núi Trấn Chính san bằng mặt đất, nói muốn để Húc Thiết nằm xuống có thể thoải mái hơn một chút.
Trong bệnh viện, Kim Thâu và đám người khác cũng nghe được tin tức này.
Những người anh em đến thăm thì hào hứng kể lại rằng Húc Thiết đang càn rỡ thành thế như thế nào.
“Xem ra anh Giang thật sự muốn đánh với Húc Thiết một trận ra trò rồi.”
Kim Thâu mỉm cười, hoàn toàn không có chút lo lắng.
“Người tên Húc Thiết gì đó, đến thành phố Giang Tư cũng chỉ là vật để anh Giang khởi động, làm bao cát cho mấy anh em chúng ta tập luyện giống như đám đồ đệ của ông ta mà thôi…”
“Anh Mao, anh cũng không nên nói như vậy.” Có người ngay lập tức vặn lại.
“Nghe nói Húc Thiết này, ở phía Bắc rất nổi danh, kiếm thuật cấp bậc cao thủ, là tuyệt đỉnh.”
Kim Thâu cong môi: “Đệch, trước mặt anh Giang, cũng chỉ là một con ếch mà thôi. Lần đầu bước ra khỏi giếng cứ tưởng bầu trời bên ngoài cũng chỉ lớn như vậy sao?”
“Mấy đứa đã nhìn thấy anh Giang nghiêm túc ra tay bao giờ chưa?”
Cẩu Ca ngẩng mặt lên, như thể đang phải đối mặt với Húc Thiết trong trận chiến này vậy.
“Anh Giang, không cần vũ khí gì cả, tay không đoạt lấy dao sắt, các chú tin không?”
Người anh em bên kia mở miệng kinh ngạc, thật lâu mới nói nên lời.
Giang Hải rất lợi hại, quả thực giống như lời Kim Thâu nói, trước giờ ra tay với ai cũng chưa từng thật sự nghiêm túc.
Nhưng đối thủ lần này là Húc Thiết.
Không lâu sau.
Húc Thiết đã vào lãnh thổ của tỉnh Hải Đông.
Chiếc xe của ông ta là tâm điểm chú ý của vô số người.
Bất cứ nơi nào ông ta đi qua, đều có vô số người nhìn chằm chằm vào.
Bầu không khí ngày càng căng thẳng và kiềm nén.
Không khí tràn ngập hơi thở khủng bố khiến người ta tái nhợt, thở không ra hơi.
Lần này, nhà họ Triệu ở phía Bắc đã cử tới mười mấy người, tất cả bọn họ đều là đồ đệ của Húc Thiết.
Húc Thiết cũng muốn nhân cơ hội lần này, để cho các đồ đệ của mình quan sát kiếm thuật của ông ta, có lẽ để bọn họ có thêm một số hiểu biết.
Có rất nhiều chiếc xe chạy theo sau bọn họ.
Đối mặt với Húc Thiết, Giang Hải hẳn là phải chết.