Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái - Giang Hải (truyện full tác giả: Park Janie)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy cao thủ kia gật đầu.

Trác Địch mang theo vài tên đàn em và các cao thủ của Hoắc Yến Hoa đi rồi.

Hoắc Yến Hoa và Lan Cửu liếc nhìn nhau.

Sát thần biến thái như Trác Địch đến thành phố Giang Tư, có lẽ máu sẽ chảy thành sông.

Hoắc Yến Hoa khẽ mỉm cười.

“Cậu Lan, hay là… chúng ta uống một ly chúc mừng trước?”

“Cũng được…”

Trác Địch giận điên xông đến thành phố Giang Tư, quanh người anh ta tỏa ra hơi thở chết chóc, gặp Giang Hải rồi anh ta sẽ không nhẹ tay nhưng cũng không để cho Giang Hải chết quá nhanh.

Mà hiện tại Giang Hải đang ở bên ngoài ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, bao gồm cả hai người Lôi Nhân Hào đều bị khả năng nấu ăn của Cố Uyển Như đánh bại.

Giang Hải lấy lý do lo lắng Cố Uyển Như nấu ăn sẽ mệt mỏi, chủ động mời mẹ vợ ra bên ngoài ăn cơm.

Cố Vân Lệ luôn luôn tiết kiệm cũng không phản đối, vội vàng trang điểm thay quần áo, tích cực hơn bất kỳ ai trong nhà.

“Thức ăn em đều nhờ mẹ mua hết rồi, để đến ngày mai sẽ không tươi nữa.” Cố Uyển Như còn đang tức giận vi hôm nay không được nấu ăn.

Sắc mặt của Lôi Nhân Hào thay đổi: “Uyển Như à, thật trùng hợp mấy thứ con muốn mua hôm nay ở chợ không có.”

“Sao có thể chứ… mẹ không đi chợ à…?”

Giang Hải ra vẻ tức giận: “Vợ à, em như vậy cũng không được đâu, ở công ty đã mệt muốn chết, sao có thể để em tan làm còn phải nấu cơm cho mọi người được.”

“Em vất vả như vậy, mọi người nuốt sao trôi?”

“Vẫn là Tiểu Giang biết quan tâm người khác.” Cố Vân Lệ lập tức nói.

Lôi Nhân Hào cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta sao nỡ để con vất vả chứ.”

Thấy tất cả mọi người điều lo cho sức khỏe của mình, Cố Uyển Như mới ngọt ngào cười: “Vậy được rồi, hôm nay thôi vậy, ngày mai con sẽ nấu thêm vài món cho mọi người.”

Giang Hải suýt nữa ngã quỵ.

Mỗi ngày hai người Lôi Nhân Hào đều chối phải uống thuốc lát nữa ăn, thật ra là đều đổ hết vào thùng rác, chỉ ăn mấy món ăn sẵn mua ở siêu thị thôi, nhìn bọn họ ăn đến ngon lành quả thật bánh khô còn dễ nuốt hơn.

Cố Uyển Như thở dài một hơi, lại nói: “Gần đây đúng là rất mệt, báo cáo hôm nay của công ty còn chưa xem xong.”

“Vợ à, em đừng vất vả như vậy.”

“Công ty cứ từ từ phát triển là tốt rồi, nhà chúng ta ăn uống không lo, không cần phải gắng sức như vậy.”

Cố Uyển Như nói: “Gần đây bên thành phố Giang Thanh lại xảy ra chuyện gì rồi, cũng không biết làm sao nữa, thái độ của những người chủ động hợp tác với chúng ta mấy ngày nay điều rất kỳ lạ.”

Tất nhiên Giang Hải biết lý do.

Mấy người này rất thông minh, bọn họ cứ lưng chừng như vậy không hủy hợp tác cũng không thực hiện hợp tác, bọn họ đều xem tình thế phát triển như thế nào.

Nếu Hoắc Yến Hoa có thể đoạt được thành phố Giang Tư, các thế gia này tất nhiên sẽ không hợp tác với tập đoàn Uyển Như.

Nếu Hoắc Yến Hoa không thành công còn bị Giang Hải xử lý, vậy bọn họ lập tức triển khai kế hoạch hợp tác.

Dù sao bọn họ cũng không thiệt.

“Hôm nay ra ngoài ăn cơm em nên thả lỏng một chút.” Giang Hải khuyên nhủ: “Nếu như còn bàn công việc vậy thì có khác gì ở công ty gọi cơm hộp đâu.”

Bọn họ gọi một bàn thức ăn ngon, Cố Vân Lệ cũng không ồn ào lãng phí.

“Gọi nhiều món quá.” Lôi Nhân Hào hơi thẳng tính.

Giang Hải cười nói: “Ăn không hết cũng không lãng phí, chúng ta có thể gói mang về.”

“Đúng đúng đúng, có thể gói mang về.” Lôi Nhân Hào lập tức phản ứng lại.

Vẫy tay: “Phục vụ, cho tôi thêm một phần cá sốt này nhé, lát nữa gói mang về.”

“Còn có món tôm kho này nữa, thật hiếm có, đây chính là đặc sản của vịnh Liêu Đông phải không?”

Giang Hải gật gật đầu: “Không ngờ cha lại là người sành ăn. Loại tôm he này, trên thế giới chỉ có nơi đó nuôi được thôi.”

“Thật sao?” Cố Vân Lệ nhíu mày: “Đúng là siêu thị không có bán loại tôm này.”

Sản lượng tôm he có hạn, tuy giá cả không quá đắt, nhưng mà cũng không phải giá bình dân, siêu thị không có bán.

Cố Vân Lệ ăn thử một con, liên tục khen ngợi: “Con biết cách nấu món này không?”

“Đơn giản.” Giang Hải đã đến nhiều nơi, cũng ăn rất nhiều đặc sản, món tôm này rất dễ làm, chỉ cần nhìn một lần đã có thể nấu được.

Anh nói sơ cách nấu, hai mắt Cố Vân Lệ sáng lên.

“Uyển Như à, mẹ thấy lát nữa chúng ta nên mua ít tôm, con học nấu món này trước đi.”

Giang Hải vừa nghe đã hiểu, lập tức nói với phục vụ, phòng bếp lập tức ngừng lên món tôm, đều để lại cho Giang Hải mang về.

Tất nhiên Cố Uyển Như hiểu ý bọn họ, cô đen mặt, máy móc ăn tôm do Giang Hải bóc vỏ.

“Mọi người chê con nấu cơm dở thì cứ nói thẳng.”

“Quanh co lòng vòng như vậy vui lắm sao?”

Giang Hải cười nhẹ: “Nào có, vợ của anh nấu ăn là ngon nhất.”

Trong khoảng thời gian này Cố Uyển Như cũng ăn mấy món mình nấu ra.

Dựa trên khẩu vị cơ bản thì cô cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Nhưng trên bàn có vài món Cố Uyển Như đã nấu rồi, sau khi ăn xong không cần so sánh cô cũng biết trình độ nấu ăn của mình ở mức nào.

Lòng tự tin trở thành đầu bếp nhất thời sụp đổ, cô hận không thể lập tức về nhà đập hết nồi.

Giang Hải gọi một chai rượu ngon, đang uống rất vui vẻ với cha vợ, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.

Di động vang lên hai tiếng, sắc mặt Giang Hải thay đổi, lập tức chậm rãi đứng lên.

“Cha mẹ, mọi người từ từ ăn, con đi vệ sinh một lát.”

Lôi Nhân Hào nhìn Giang Hải, cảm thấy kỳ lạ sao thằng bé này lại khách sáo như vậy, đi nhà vệ sinh cũng phải báo cáo?

Nhưng Lôi Nhân Hào cũng lập tức chú ý tới tiếng cãi vã bên ngoài, thậm chí còn có tiếng đánh nhau.

Ông gật gật đầu, biết Giang Hải sẽ xử lý tốt.

Cố Uyển Như còn cúi đầu ăn cơm, trong lòng thầm tức giận vì không ai muốn ăn đồ ăn cô nấu.

Giang Hải lập tức ra ngoài.

Khách sạn này cũng là sản nghiệp của tập đoàn Uyển Như.

Trong đại sảnh có năm sáu người nằm trên mặt đất kêu rên đau đớn.

Những người này chẳng qua là thực khách bình thường và nhân viên phục vụ của khách sạn, Trác Địch ra tay rất độc ác, mặc dù không lấy mạng những người này, nhưng bọn họ cũng đứt tay gãy chân.

Giang Hải nheo mắt lại, anh chú ý tới Trác Địch ngang ngược kiêu ngạo đứng ở kia.

Trác Địch đang giận điên lên, như muốn giết sạch người ở đây.

Một tên đàn em ở phía sau anh ta la lên: “Giang Hải ở đâu, bảo nó lăn ra đây.”

“Tụi tao biết nó ở đây, nếu không nói tao tiếp tục bẻ xương tụi bây.”

Từ thành phố Giang Thanh đến thành phố Giang Tư bọn họ chạy xe như bay.

Đoạn đường mất hai tiếng đồ chạy xe càng làm cho Trác Địch nôn nóng mất kiên nhẫn.

Cho tới bây giờ cũng chưa có người dám giỡn mặt với anh ta như vậy, càng không có ai dám làm cho anh ta mất mặt đến nhường này.

Lá gan của Giang Hải quá lớn.

Nếu hôm nay không xử lý Giang Hải, Trác Địch sẽ không còn mặt mũi nào nữa.

Anh ta tự mình ra tay là muốn Giang Hải phải chết.

Không, trước khi chết phải chặt tay chặt chân của anh, lời anh ta đã nói ra nhất định phải làm được. Chuyện anh ta muốn làm không có gì là làm không được.

Trác Địch ở Đông Nam, có tiếng tùy tiện điên cuồng, lời của anh ta loại kiến chết như Giang Hải phải nghe, chuyện anh ta muốn làm không có ai dám chống lại.

“Xem ra, tên Giang Hải này chỉ là con rùa đen rút đầu mà thôi, căn bản không dám ra mặt.”

Trác Địch lạnh lùng cười to, cao giọng nói: “Thằng khốn họ Giang kia, lập tức đi ra chịu chết thì tao còn cho mày được chết toàn thây.”

“Nếu không ra tao sẽ đốt sạch chỗ này.”

Sắc mặt của anh ta không chút thay đổi, nhưng con ngươi tràn đầy sát ý.

Từ trước đến nay anh ta luôn cuồng bạo, cũng vô cùng bá đạo, hôm nay Giang Hải chắc chắn phải chết.

Anh ta im lặng nhìn mấy người kêu rên trên mặt đất, khóe miệng cong lên nụ cười dữ tợn.

“Bọn họ kêu quá nhỏ, nên để cho bọn họ kêu to một chút, nhiều người cùng kêu mới vui.”

Lập tức có vài tên đàn em lao về phía vài thực khách đang run rẩy đấm đá đạp liên hồi.

“Răng rắc…”

“A…”

“Cứu tôi…”

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, những người này rên rỉ muốn nứt cổ họng.

Bọn họ chỉ tới ăn bữa cơm, không ngờ lại gặp phải tai bay vạ gió mức này.

Trác Địch, không hề thương hại tàn bạo đến mức làm cho kẻ khác sợ hãi.

Anh ta nhấc chân lên đạp lên đùi một người rồi lại nhấc chân lên, nhắm ngay cổ của người đó.

Đạp một đạp này xuống, chắc chắn sẽ mất mạng.

“Mày là ai?”

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng âm trầm của Giang Hải vọng xuống từ trên lầu.

Nhưng trên mặt Giang Hải lại lộ ra nụ cười, ấm áp như gặp lại bạn già nhiều năm xa cách.

Mà ánh mắt của Giang Hải lại lạnh như băng, lạnh đến mức làm cho người ta kinh hãi.

Trác Địch nhìn lại, hơi hơi nhướng mày: “Mày chính là Giang Hải?”

Thoạt nhìn Giang Hải bình thường như vậy, giống như một thằng nhóc gầy yếu nhà bên, khuôn mặt kia không hề có chút uy phong nào.

Chỉ có hơi thở chết chóc thản nhiên trên người Giang Hải chứng minh anh không phải một người bình thường.

Giang Hải cười, nhưng trong lòng đang bùng lên lửa giận.

Đây là một đám khốn nạn.

Khốn nạn không bằng súc sinh.

Vốn dĩ để Kim Thâu xử lý mấy con ruồi bọ, Giang Hải nghĩ có thể an tâm ăn một bữa cơm, không ngờ Trác Địch lại tự mình tới đây.

Tuy không biết tên chó chết tràn ngập hơi thở chết chóc này là ai, nhưng chỉ bằng một thân máu tươi này của nó đã đáng chết rồi.

Hơi thở chết chocs trên người Trác Địch làm cho Giang Hải hơi chấn động.

Giết bao nhiêu người mới có thể tạo ra được loại hơi thở chết chóc khiến kẻ khác hít thở không thông như vậy.

Nhìn quản lý khách sạn đang run rẩy đứng đó, Giang Hải lạnh nhạt nói: “Sắp xếp người đưa người bị thương đến bệnh viện, tất cả chi phí đều do chúng ta chịu.”

Quản lý lập tức gật đầu, Giang Hải thường xuyên đến ăn cơm, tất nhiên ông ta biết thân phận của Giang Hải.

Cũng may sau khi Giang Hải xuất hiện, Trác Địch không có hành động quá đáng nữa.

Tùy ý để nhân viên phục vụ và vài thực khách đưa người đi.

Khách sạn trở nên sạch sẽ, Giang Hải sờ sờ mũi, đáy mắt đã tối tăm như địa ngục sắp nuốt chửng Trác Địch.

Bỗng nhiên Giang Hải nhớ đến một chuyện.

Sau khi Kim Thâu xử lý mấy con ruồi kia có nói với Giang Hải, bọn họ còn có đại ca, nhất định sẽ đến thành phố Giang Tư tìm Giang Hải.

Còn tuyên bố, muốn Giang Hải tự chặt một cánh tay, đến thành phố Giang Thanh quỳ xuống cầu xin.

Loại ruồi bọ này Giang Hải không để ở trong lòng, không ngờ con ruồi dẫn đầu lại đến nạp mạng nhanh như vậy.

“Mặc kệ mày là ai hôm nay mày làm tao mất hứng cho nên, mày để mạng lại đi.”

“Hừ, quả thật rất kiêu ngạo.” Trác Địch hừ lạnh, trên người lại toát ra hơi thở khủng bố.

Giống như một con ác thú đang thèm uống máu người, có thể cắn chết Giang Hải bất cứ lúc này.

“Vẫn là câu nói trước đó của tao.”

Trác Địch nói: “Tự mày biết điều chặt một bàn tay, quỳ xuống xin lỗi tao, có lẽ tao sẽ cho mày được chết toàn thây.”

Giang Hải mỉm cười, đi về phía trước hai bước: “Đại ca à, nói sao rồi?”

“Hừ?” Trác Địch nói: “Mày không đồng ý?”

“Không không không, tôi không có ý đó.” Giang Hải nói: “Tao tự chặt đứt tay, lại bị mày đánh chết, như vậy thì đâu phải là toàn thây?”

Đúng vậy, sao Trác Địch lại không nghĩ đến chuyện này chứ.

Trác Địch nhìn chằm chằm gương mặt châm biếm của Giang Hải, biết thằng khốn này đang xỏ xiên mình.

“Mày thật sự muốn chết, nếu đã như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày như nguyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK