“Tao đang hỏi mày đấy, có biết tụi tao đến làm gì không?” Thấy Tần Hiên không lên tiếng, Lão Hồ lớn tiếng nói.
“Biết.” Tần Hiên không hề tức giận, mà khom lưng gật đầu, cười tủm tỉm rồi hỏi: “Lão đại này ơi, mình thương lượng một chút đi, mỗi người nộp năm triệu tệ, có mắc quá không anh?”
Ôi, mới đây mà đã sợ chết đến nỗi bắt đầu thương lượng rồi đây? Lão Hồ hơi bất ngờ, nhếch miệng cười, rồi đếm thử coi bọn đàn em của Tần Hiên có bao nhiêu người.
Mới có mười một người, mới có có năm mươi lăm triệu.
Tần Hiên nắm quyền cả thành phố Giang Tư, một người thầu hết thành phố, mà chỉ có nhiêu đây tiền thôi sao?
Xung quanh có lời đồn, rằng ông chủ của tập đoàn Uyển Như thực ra là Tần Hiên. Nhưng khi tất cả mọi người đều biết đến Giang Hải rồi, thì họ mới biết, thì ra tập đoàn đó là của Giang Hải.
Nhưng, Tần Hiên là trợ thủ đắc lực của Giang Hải mà, bộ gia sản chỉ có năm sáu chục triệu thôi sao?
Vụ này mà đồn ra, đến con nít cũng không tin.
Việc này đều do Lão Hồ chưa hiểu ý của Tần Hiên, số tiền 55 triệu tệ mà Tần Hiên nói, không phải là từ trong bóp của Tần Hiên chảy ra, mà là từ ngoài chảy vào.
“Con mẹ nó, nghĩ sao vậy? Có năm triệu mà đuổi được bọn tao đi à?” Mặt Lão Hồ nhăn nhó khó coi.
Anh ta nhe răng hung dữ nói: “Bọn tao từ thành phố Giang Thanh tới, bộ không cần đổ xăng hả?”
“Bọn tao tốn công cả ngày trời, bộ thời gian của bọn tao không đáng tiền chắc?”
Rồi anh ta gãi đầu, quay lưng hỏi đám đàn em: “Ủa, rồi còn cái gì nữa á?”
“Tiền điện thoại!”
“Đúng rồi, đúng rồi, liên lạc tổ chức nghiệp vụ lớn như vầy, tiền điện thoại thì cũng là tiền!”
Đám đàn em của Lôi đại ca chợt nhìn họ bằng cặp mắt gian xảo, nói thêm: “Nhóc con, bộ không tính tiền mời nước anh Lôi sao?”
“Còn nữa, cái tên họ Giang kia, mày đánh Anh Huyền tơi tả vậy, bộ đánh xong là thôi hả?”
“À đúng rồi ha, cả trăm anh em bị đánh lần trước, tiền thuốc men, tiền bồi thường, phí tổn thất tinh thần… Tao cũng lười chưa tính vào, chỉ mới đống này thôi, thì năm triệu cũng chưa đủ.”
Tần Hiên cười tủm tỉm, mấy ông thần tài thiệt là hào phóng quá, chưa gì mà đã chủ động tăng thêm tiền tip, làm anh ta cảm động muốn khóc.
Chỉ số IQ thấp như vầy, làm sao có thể sống tới bây giờ được nhỉ. Nếu không cẩn thận thì không chừng sẽ ngã vào hố phân mà sặc chết mất.
Kim Thâu đứng đằng sau cười như điên, loạng choạng xém tí là đâm đầu vào Tần Hiên đang đứng phía trước, thấy Tần Hiên quay ra sau trừng mắt nhìn mình, Kim Thâu giật mình ráng nín cười mà lùi lại chỗ cũ, cậu ta nín cười trong đau khổ, đến nỗi mặt cũng tím đỏ cả lên, xém nữa nín cười thành bệnh luôn.
Sắc mặt Báo Gấm càng khó coi hơn nữa.
Tần Hiên đang cười, thằng nhóc đầu tóc xanh lè đứng đằng sau anh cũng đang cười theo.
Bộ tụi bây còn hồi hộp hả? Bây cười vậy, là đang cầu xin tao tha cho chứ gì?
Nếu không phải giỡn với Lão Hồ, thì là gặp ma rồi.
Còn nữa.
Còn tên thanh niên đứng chắp tay sau lưng kia, từ đầu đến cuối, nhìn cũng không nhìn họ lấy một lần.
Giờ này mà còn bình tĩnh vậy sao?
Hơn nữa, trên người gã thanh niên này, có một loại khí chất như có như không tỏa ra, mà loại khí chất này không phải muốn giả vờ là có thể được.
Báo Gấm từ từ lui về phía sau hai bước, đứng đằng sau thật nhiều người, cẩn thận quan sát Giang Hải.
Lúc này, Giang Hải đột nhiên nhìn về phía Báo Gấm.
Báo Gấm chợt lạnh sống lưng, y như là bị quỷ Vô Thường nhìn chằm chằm vậy.
Chỉ có một ánh mắt thôi, nhưng sát khí mạnh mẽ đến nỗi xém xíu nữa làm Báo Gấm tè ra quần.
Cuối cùng Báo Gấm cũng biết, thành phố Giang Tư có cao thủ, cao thủ mà bọn họ không thể chọc được.
Lần này anh ta tới sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Hơi run rẩy, Báo Gấm nói: “Lão Hồ, chúng ta đi thôi…”
Nếu như lúc này, anh ta có thể lén lén trốn mất mà không ai hay, thì đúng là phước ba đời.
Nhưng mà, Lão Hồ giờ đang mải chơi trò làm màu, đâu dễ gì chịu đi về.
Quay đầu lại nhe răng cười: “Đệt mẹ mày Báo Gấm, mày sợ các con khỉ khô gì, mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát của tao.”
“Một nửa địa bàn thành phố Giang Tư, trước mắt thấy vào tay tao chắc rồi.”
“Ha ha ha…”
Anh ta bèn quơ tay một phát nắm lấy cổ áo Tần Hiên, hung hăng xách lên.
Nhưng Tần Hiên cao hơn anh ta nửa cái đầu, nên cảnh tượng này trông thật buồn cười.
“Đậu móe, nói lại số tiền cho tao nghe coi.”
“Nếu không vừa ý tao, hà hà…”
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đúng lúc có một cái hố đã đào sẵn: “Đậu móe, chuẩn bị đầy đủ ghê ta, giấy tiền vàng bạc cũng có đủ luôn ha?”
Tần Hiên cười đùa: “Lão đại, anh nhẹ tay thôi, coi chừng mỏi tay quá, mỏi chết luôn, thì em đây gánh không nổi.”
“Mẹ mày, tao chỉ kêu mày chốt con số.”
Tần Hiên nói: “Vậy mỗi người đóng 10 triệu?”
Những người được mệnh danh là cao thủ đứng phía sau, muốn chảy cả nước miếng.
10 triệu, tuy bọn này có tới ba mươi mấy người, nhưng 10 triệu chia ra mỗi người cũng được nhiều lắm.
Lấy được tiền rồi, giải quyết luôn thằng Tần Hiên này.
Vụ mua bán này thiệt là hời.
Tất nhiên Lão Hồ cũng nghĩ như vậy, tròng mắt láo liên, cười nham hiểm: “Nói ít quá rồi, nói lại.”
Tần Hiên tỏ vẻ khó xử: “Lão đại, vậy anh nói bao nhiêu, bao nhiêu cũng được, bao nhiêu em cũng chịu.”
Sao mà trả giá dễ vậy cà?
Lão Hồ hơi không tin vào lỗ tai của mình.
Suy nghĩ một lát, anh ta tỏ vẻ bất cần: “Vậy mỗi người 50 triệu thôi là đủ rồi.”
Anh ta cứ ngỡ Tần Hiên không chịu, đào đâu ra số tiền đó.
Mỗi người 50 triệu, thầy giáo dạy toán khi xưa của Lão Hồ vốn là công nhân vác gạch, đào tạo ra một đứa học trò như Lão Hồ bây giờ cũng chẳng biết con số 50 triệu có bao nhiêu con số 0.
Nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.
Không ngờ, Tần Hiên đồng ý ngay: “Dạ được, anh nói sao em làm vậy.”
“Không biết lão đại đây muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Báo Gấm đứng sau một đám người, đồng tử anh ta co rụt lại, trong chớp mắt tim anh ta như ngừng đập.
Mới nghe qua là biết không hay rồi, quả đúng như mình nghĩ, người ta chủ động dâng tiền cho mình dễ như vậy sao?
Đếm sơ sơ mấy cái hố 2 bên đường, ba mươi mấy cái, không phải chuẩn bị cho mình thì là gì?
Nghĩ đến đó, Báo Gấm khẽ rút thanh đao ra, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Liều mạng xông lên!
Lúc này Lão Hồ còn chưa hiểu ra còn nói đại: “Quẹt thẻ đi, tiền chuyển qua rồi, thì hôm nay tao sẽ tạm giữ cái mạng này của mày.”
Lão Hồ vẫn còn chơi chiêu, nói là tạm thời tha cho cái mạng của Tần Hiên, chỉ là muốn moi móc sạch sẽ hết gia tài nhà nó luôn.
Mà anh ta không hề ngờ tới, lúc này, Tần Hiên xoay người ra sau cầm lấy cái máy quẹt thẻ.
Rồi Tần Hiên nhìn Lão Hồ với vẻ mặt chờ mong, anh ta nhìn Lão Hồ từ đầu tới chân, như thể đang đợi xem Lão Hồ thọc tay vào túi áo hay túi quần để móc thẻ ra.
“Ranh con, mày điên à?” Lão Hồ ngơ ngác một lúc, rồi hung dữ nói.
Sắc mặt Tần Hiên chợt khác đi, nụ cười nịnh nọt khi nãy chợt trở nên lạnh lùng: “Tôi đâu có điên, người điên là anh mới đúng.”
Lão Hồ hừ một tiếng, chuyện đến nước này mà anh ta còn chưa hiểu ra là mình đã bị lừa, đúng là người thì to mà óc như trái nho.
Lão Hồ vừa giơ tay lên, vừa gào to, tính tát cho tên Tần Hiên một bạt tai.
“Muốn chết hả!”
Tần Hiên cũng đâu có ngu, nheo mắt lại, nhanh nhẹn lùi về sau hai bước, tung chân đá vào lồng ngực Lão Hồ.
Lão Hồ hoành hành giang hồ cả nửa đời người, mặc dù chỉ học võ sơ sơ, nhưng cũng không phải dạng vừa đâu.
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng có chút thủ đoạn đấy, nhưng mà…”
“Hôm nay, người mày gặp phải là tao.”
Lão Hồ xoay người né được cú đá của Tần Hiên, hai tay nắm thành hai nắm đấm đánh ra cùng một lúc, nghiên người chạy tới hướng Tần Hiên.
Song quyền, vừa có thế vừa có sức mạnh, có xông lên chứ đâu thắng lại kịp.
Tần Hiên hoảng hốt, cái kiểu sức mạnh này và tốc độ này, anh ta đâu phải là đối thủ của Lão Hồ, bất chấp làm liều là chết chắc.
Lúc này, bên cạnh Tần Hiên, chàng thanh niên có sắc mặt trầm trầm kia lên tiếng.
“Chỉ có thế thôi sao?”
Bỗng dưng có thứ gì đó lướt qua, tim Lão Hồ đập tán loạn, đánh lén không ổn nữa, hốt hoảng dừng chân.
Một chiếc máy bay giấy bay qua trước mặt, cứ lượn quanh vòng vòng, cứ lượn lên lượn xuống trong mưa.
Trông cái máy bay giấy này cứ từ từ lượn lờ như vậy, lại tầm thường như vậy, chẳng qua chỉ là chiếc máy bay giấy được gấp từ một tờ vàng mã.
Nhưng, chính là một tờ giấy nát thế thôi, mà bất chợt lại làm cho Lão Hồ cảm thấy hơi sợ sợ.
Nếu như không né kịp, thì chiếc máy bay giấy kia có lẽ sẽ đâm xuyên qua người anh ta mất.
Mới giữ được thăng bằng, Lão Hồ liếm liếm mép: “Mày là ai?”
Tự nhiên, anh ta tưởng Giang Hải mới là Tần Hiên, còn Tần Hiên thì chỉ là thằng đàn em khoái khua môi múa mép.
Giang Hải không trả lời, chỉ khẽ lách người đi.
Lão Hồ còn chưa kịp phản ứng gì, đùng một cái đã thấy Giang Hải đứng trước mặt mình.
Một tay Giang Hải bóp chặt lấy cổ anh ta.
Cổ anh ta bị bóp muốn nát ra rồi, Giang Hải lạnh như băng nói: “50 triệu, là con số mày nói ra đúng không?”
“Ặc… ặc…”
Cổ họng nhúc nhích, tiếng anh ta phát ra lơ lớ, ai cũng nghe không rõ anh ta muốn nói cái gì.
Sắc mặt vàng như nến, rồi dần trở nên đỏ lên.
Phổi anh ta như muốn nổ tung, thoạt nhìn cứ tưởng anh ta sắp nghẹt thở mà ngất đi rồi.
Giang Hải, tiện tay ném anh ta sang một bên: “Sao nào, bây giờ có chịu nói chuyện đàng hoàng chưa?”
“Tôi là dân làm ăn đấy.”
Mưa phùn lớt phớt, anh ta nằm ngập lầy lội trong vũng nước bùn, vừa ho sặc sụa, vừa tham lam hít lấy hít để cái không khí trong lành tưởng như không còn được hít thở nữa.
Báo Gấm trừng mắt, anh ta đã bị chiêu vừa rồi của Giang Hải làm giật mình.
Trước mặt Giang Hải, Lão Hồ như mất hết sức phản kháng.
Vậy thì, nếu như là Báo Gấm ra tay, thì chắc là có sức phản kháng rồi nhỉ?
Không, không thể nào.
Võ nghệ của Giang Hải, đã không thể dùng từ “phi thường” để miêu tả nữa.
Báo Gấm bất giác cảm thấy có cảm giác kì lạ.
Dù có thực lực giỏi như vậy, nhưng Giang Hải, vẫn giống như có một sức mạnh nào đó, mỗi một động tác của anh, tuy nhanh đến mức không ai nhìn thấy rõ, nhưng thần thái cứ như đang chơi đùa với bọn con nít vậy.
Tất cả cao thủ đều sợ choáng váng, nhất thời không còn ai nhớ tới mà lại gần hỏi han Lão Hồ nữa.
Cứ mặc kệ anh ta giãy giụa lầy lội trong vũng bùn kêu đau.
Bọn họ nháo nhác nhìn Giang Hải, với ánh mắt sợ hãi.
Giang Hải, cứ như là tên khủng bố vậy.
Một luồng gió rồi một bóng người thoáng qua, Giang Hải cuối cùng cũng ném ánh mắt giết người của anh về phía Báo Gấm.
Một bầy toàn gà đất chó sành làm kiểng trưng ra, tưởng đông người là ghê gớm, ngoại trừ Lão Hồ, cũng chỉ có Báo Gấm là có thể làm cho Giang Hải để ý tới.
Sở dĩ đáng để anh ra tay, cũng do Tần Hiên đánh không lại, nên Giang Hải đành phải ra tay mà thôi.
Lôi đại ca ở thành phố Giang Thanh, cũng tính là có tiền có của, tất nhiên cũng mời nổi hai tên biết đánh võ này, có điều, hai tên này đến cả tư cách lên võ đài cũng không có.
Nhưng, hai chữ “võ giả”, cũng không phải là đồn thổi mà ra.
Cũng có thể đoán ra được, bên cạnh Lôi đại ca cũng có cao thủ.
Lão đại ở thành phố Giang Thanh, đương nhiên cũng không phải là hư danh đồn thổi hư cấu mà ra.
“Tôi muốn chiêm ngưỡng thanh đao kia một chút.” Tiếng Giang Hải nói bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, cứ như là nói chuyện phiếm với bạn bè bình thường vậy.
Toàn thân Báo Gấm run rẩy, do dự một lát, cuối cùng, anh vẫn cẩn thận nhích từng bước từng bước về phía Giang Hải.
Anh ta chắc chắn mình không phải là đối thủ của Giang Hải, nếu đã là như thế, thì dù có phản kháng cũng chẳng ích gì.
Giang Viên đón lấy thanh đao, rút một đoạn đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên lưỡi đao một cách lấp lánh.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Hai câu nói khách sáo, nhưng đều được nói ra một cách rất tự nhiên.
Thanh đao này đã là vật sở hữu của Giang Hải rồi.
Tần Hiên giật mình hết sức, hôm nay nếu không nhờ Giang Hải ra tay, nói không chừng anh ta đã tiêu rồi.
Anh ta hắng giọng, rồi lạnh lùng nói: “Tôi cho các người một cơ hội, lấy tiền ra đổi mạng.”
Anh ta còn chỉ tay vào ba mươi mấy cái hố đã đào sẵn: “Ai không có tiền, thì tự vô đó nằm, rồi cứ coi như bọn anh em chúng tôi làm việc thiện, chúng tôi sẽ lấp đất hộ các anh.”
Mưa cứ lớn dần, mà đám cao thủ này lại cứ cảm thấy miệng khô khốc, cứ như là bị cảm lạnh rồi hay sao ấy, có người còn toàn thân run rẩy.
Bọn chúng đến thành phố Giang Tư, là để giải quyết gọn lẹ Tần Hiên, và đến để lên mặt làm lão đại.
Không ngờ, đến cả giả vờ áp đảo người ta cũng không xong, mà còn tự đào mồ chôn mình.
Đến cả Lão Hồ cũng không phải là đối thủ của Tần Hiên, thì chẳng lẽ bọn chúng cũng đáng làm đối thủ của Tần Hiên sao?
Một hồi lâu, Lão Hồ mới định thần lại, cố gắng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nhó trông rất dữ tợn: “Tần Hiên…”
Tần Hiên lạnh lùng cười: “Xin giới thiệu, đây mới là lão đại của chúng tôi —— Anh Giang!”
“Giang Hải?”
Báo Gấm giật mình, Giang Hải mà có bản lĩnh như vậy, thì có lẽ, cũng không mấy làm lạ.
Tần Hiên diễn lại cái vẻ nịnh nọt khi nãy của mình, ngồi xổm trước mặt Lập thiếu: “Lão đại, chúng mình bàn bạc với nhau lại nhé?”
“Anh muốn tôi trả bao nhiêu tiền?” Lão Hồ biết rõ rằng, lúc này thì chỉ còn nước tiêu tiền cứu thân, đó mới là kết quả tốt nhất.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Người hành tẩu giang hồ, thì phải học cách cúi đầu.