Nava tặng một món quà gặp mặt rất lớn.
Nếu sở hữu mỏ đá quý, sử dụng thế lực trong thế giới ngầm của Đế vương, nhẹ thì làm rối loạn thị trường, nặng thì phá hủy nền kinh tế.
Đây chính là điểm đáng sợ của những tay lái buôn trong thế giới ngầm.
Lái buôn nói dễ nghe là giới thiệu mối làm ăn, nói khó nghe thì là dẫn mối bất hợp pháp.
Đó cũng chính là lí do tại sao cái đầu của Giang Hải lại đáng giá như vậy.
Rất nhiều người thậm chí là người lãnh đạo đứng đầu đều hận Đế vương đến thấu xương.
Nhưng Đế vương chỉ chịu trách nhiệm với Phương Đông, chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích của Phương Đông là được. Còn về Thái Lan, Giang Hải không quan tâm.
Không lâu sau, một vị bác sĩ với bộ râu dài, người dính đầy vết máu bước ra khỏi phòng.
Nếu không phải trên người ông ta khoác chiếc áo blouse trắng, Giang Hải còn tưởng ông ta là kẻ chuyên bán thịt ở chợ.
“Khoảng nửa tiếng nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.”
Bác sĩ vô cùng thành thạo làm động tác xoa xoa hai ngón tay như kiểu đếm tiền.
Tinh Hà cầm một đống tiền, nếu mà mang đi cân thì ít nhất cũng phải hai ba cân ấy, vỗ vỗ rồi ném cho ông ta.
Ông ta nở nụ cười hài lòng, ngửi lấy mùi tiền, nhếch mép nhướng mày, tỏ ý vô cùng hài lòng với vụ giao dịch này.
“Tỉnh rồi, muốn biết gì thì mau hỏi đi.”
Ngay sau đó bác sĩ đi mất.
Mau hỏi đi? Điều này cho thấy Nava có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Chưa đầy nửa tiếng, trong phòng đã phát ra tiếng kêu đau đớn.
Giang Hải và Tinh Hà đẩy cửa bước vào.
Nava nằm bất động trên giường, vải băng quấn đầy người nhưng vẫn thấm vết máu.
Cái này mà cũng gọi là phẫu thuật? Giang Hải vô cùng nghi ngờ trình độ của bác sĩ.
Vết thương vẫn không ngừng rỉ máu ra ngoài, không nhiễm trùng mới là chuyện lạ.
Nhưng Tinh Hà vờ như không thấy vết thương của Nava.
Cô ta bước lên trước, mỉm cười hỏi: “Cái mỏ đó ở đâu?”
Nava vô cùng đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó, từng giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống, sắc mặt xám xịt, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
Tinh Hà không nói lời nào, đặt tay lên vết thương của Nava, nhẹ nhàng xoa.
“Bây giờ là cơ hội duy nhất của anh, nếu tháo vải băng ra anh chắc hẳn biết rõ hậu quả.”
“Anh sẽ không được chết một cách thoải mái.”
“Nên rắc muối vào vết thương hay là nhỏ mật ong lên đây?”
“Nava, anh thử nói xem, kiến sẽ thích kiểu nào hơn?”
Khoé môi Nava khẽ run, cố gắng cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu.
Tinh Hà miêu tả kết hợp với động tác tay, dường như ngay lập tức muốn tháo vải băng của Nava ra.
Giang Hải hắng giọng, đứng trước mặt Nava: “Nếu anh nói cho tôi biết mỏ quặng ở đâu, tôi sẽ sắp xếp cho anh tới Phương Đông, ở đó có bác sĩ giỏi nhất đang chờ anh.”
“Chỉ cần anh có thể sống được tới khi tới Phương Đông, coi như là giữ được mạng sống.”
Đối với Nava, mạng sống là thứ xa xỉ.
Khi khẩu súng của đám người kia chĩa về phía Nava, anh ta đã biết mình chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm.
Không có gia thế lớn mạnh gì, lại biết về mỏ quặng rõ như lòng bàn tay.
Nói ra cũng không giữ được mạng sống.
Không nói thì ít nhất chết cũng có khí phách.
Kiểu vừa đấm vừa xoa khiến phòng tuyến tâm lý của Nava sụp đổ trong chốc lát.
“Anh… là…”
Tinh Hà lên tiếng: “Anh ấy là sếp của tôi.”
Giang Hải nói: “Anh suy nghĩ hơi lâu rồi đấy, phải biết rằng tôi thường không hay cho người khác cơ hội.”
“Làm sao để tôi tin anh?” Toàn thân Nava đều đang run rẩy, co rúm lại, tên bác sĩ chết tiệt kia không biết rốt cuộc đã dùng loại thuốc tê gì, khiến anh ta không động đậy được, nhưng sự đau đớn đến tận xương tủy lại vẫn có thể cảm nhận rõ rệt.
Tinh Hà nở nụ cười tà ác: “Bây giờ anh không có lựa chọn nào khác.”
Quả thực cho dù Giang Hải đưa Nava tới Phương Đông, anh ta có thể giữ được tính mạng hay không cũng không biết trước được.
“Chuyện tôi đã hứa, trước giờ tôi chưa từng nuốt lời.”
Miệng ngậm điếu thuốc, châm lửa, từ từ nhả ra một làn khói.
Giọng điệu hời hợt, vẻ mặt chân thật đáng tin, cử chỉ ung dung, thong thả khiến Nava sững người trong chốc lát.
Nava nhìn chằm chằm Giang Hải, ánh mắt dần lộ vẻ khuất phục.
Quả thực anh ta không có con đường thứ hai để chọn.
“Tây Bắc, 250 km.”
“Rừng sâu?” Đầu lông mày Tinh Hà giãn ra, mỉm cười nhìn Giang Hải.
“Nơi đó là rừng già hẻo lánh ít người đặt chân đến.”
Giang Hải gật đầu: “Cô sắp xếp người đưa anh ta tới Phương Đông, tìm bác sĩ giỏi nhất cứu sống anh ta.”
Vừa dứt lời, Giang Hải quay người rời đi.
Nava nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hải đã nói vẫn giữ lại anh ta, điều này đáng tin!
Những người đàn ông Phương Đông, là người tốt.
Ra khỏi phòng, Giang Hải nhỏ giọng nói: “Lập tức tìm người xác nhận, nếu anh ta nói dối, đừng để anh ta chết quá thoải mái.”
Những người trong thế giới ngầm không một ai là lương thiện cả.
Trong mắt họ chỉ có lợi ích.
Giang Hải cũng không ngoại lệ.
Tinh Hà ngay lập tức bố trí người ngày đêm đi về phía núi sâu xác định vị trí.
Còn bên này nhét Nava vào chiếc hòm gỗ lớn, đưa lên con thuyền buôn lậu.
Con thuyền này đi qua Phương Đông, giữa đường sẽ có người đón đưa anh ta đến đó.
Nếu anh ta chết giữa đường thì hòm gỗ coi như là quan tài của anh ta.
Kết cục cuối cùng của Nava là làm mồi cho cá dưới biển sâu.
Nava biết mình lành ít dữ nhiều, nhưng anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
Ít nhất là Giang Hải đã đồng ý giữ lại mạng sống của anh ta.
“Thật sự giữ lại mạng sống cho anh ta sao?” Tinh Hà nhíu mày.
Mỏ quặng vẫn còn, có thể nói là phải giữ bí mật tuyệt đối. Thêm một người biết sẽ càng thêm rủi ro.
Trong thế giới ngầm không có sự nhân từ, người chết, mãi mãi đáng tin hơn người sống.
Giang Hải ném đầu lọc thuốc lá đi, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
“Mỗi người đều có số mệnh của mình. Số mệnh của chúng ta đều do chính chúng ta nắm giữ, nhưng số mệnh của anh ta lại nằm trong tay ông trời.”
“Anh ta không sống được lâu đâu, cùng lắm là sống được mười tiếng nữa.”
Sở dĩ cho Nava hi vọng, một là vì muốn kiểm nghiệm tính thật giả của mỏ đá quý.
Hai là, làm người cũng cần phải có lòng từ bi.
“Bất cứ ai khi đối mặt với cái chết đều không dễ dàng. Mang theo hi vọng, ít nhất khi chết sẽ không quá đau đớn.”
Trời tờ mờ sáng, ở vùng núi sâu báo tin rằng đã tìm được mỏ đá quý.
Giang Hải hỏi: “Vùng đó thuộc phạm vi cai quản của ai?”
Khác với Phương Đông, Thái Lan có các thế lực lớn nhỏ nhiều vô kể, thậm chí có thế lực còn không coi vua ra gì, cả Thái Lan đều là một cục diện rối rắm.
Chiến tranh loạn lạc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Lại Đầu ạ!” Sắc mặt Tinh Hà u ám: “Đó là một tên có tiếng là vô lại. Nhưng thực lực không mạnh.”
“Có thể dùng được thì dùng, không dùng được thì giết!”
Lời nói của Giang Hải vô cùng lạnh lùng.
Nuôi một con rối là cách giải quyết tốt ưu.
Nếu như không thành thì chỉ đành ra tay giải quyết.
Vì lợi ích, những cảnh máu tanh như vậy cũng là chuyện rất đỗi bình thường trong thế giới ngầm.
Lời của Giang Hải vô cùng bá đạo.
Nhưng Tinh Hà lại cảm thấy quá bình thường.
Cá lớn nuốt cá bé là quy luật của thế giới!
“Đế vương, bên Đại Hoành Tự quy tụ rất nhiều cao thủ. Vừa nhận được tin báo, ở đó còn xuất hiện cả dơi và sói.”
Ma cà rồng và người sói.
Cương thi phiên bản của phương Tây.
“Người Do Thái chủ yếu nhằm vào tôi, vì linh bài, tôi cần phải đi một chuyến.”
Giang Hải muốn đi, đồng thời không định dùng đến lực lượng của mình ở Thái Lan.
Ở đây khác với Phương Đông, Tinh Hà cần phải che giấu thân phận của mình.
Cho dù rất nhiều người biết thân phận của Tinh Hà, nhưng cũng không dám tiết lộ.
“Cậu chủ…”
Tinh Hà ngập ngừng định nói nhưng lại thôi.
Sắc mặt Giang Hải trầm xuống: “Bây giờ nó vẫn chưa phải.”
Ai sẽ là người kế thừa vị trí của Giang Hải, trở thành Đế vương, bây giờ nhắc tới e là quá sớm.
Giang Hải cần phải tìm người kế thừa sớm một chút, điều này vô cùng quan trọng đối với việc kế nghiệp.
Nếu Giang Hải không có người phù hợp để chọn, vậy sự lựa chọn duy nhất chính là sư huynh Tiền Nhất, hoặc là đệ tử của Tiền Nhất.
Giang Hải quay về khách sạn thì trời đã sáng.
Vừa bước vào cửa, Giang Hải thấy Diệp Thụy Nguyệt ngồi trong phòng, vẻ mặt oán hận nhìn anh.
Cô ta tỉnh từ khi nào, phát hiện Giang Hải không có ở đó từ bao giờ đã không còn quan trọng nữa.
Nhìn bộ dạng Diệp Thụy Nguyệt, không phải là cô ta ngủ không ngon, mà là ngủ quá ít.
“Tôi đích thân tới Đại Hoành Tự một chuyến là được.”
Giọng điệu Giang Hải chắc chắn.
“Tôi…”
“Đi ngủ đi!”
Chỗ nguy hiểm như vậy không cần thiết để Diệp Thụy Nguyệt đi cùng.
Hơn nữa, Giang Hải cũng không muốn bên cạnh có thêm một người làm vướng tay vướng chân.
Trước khi về, Giang Hải ra lệnh Tinh Hà bố trí người canh giữ khách sạn, để bảo đảm sự an toàn cho Diệp Thụy Nguyệt.
“Nghe lời!”
Vẻ mặt Giang Hải trầm xuống.
Diệp Thụy Nguyệt mím môi, vốn muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Giang Hải, tất cả những lời muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong.
Ngoan ngoãn quay về phòng, lưng dựa vào cửa, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
“Tại sao mình phải nghe lời anh ấy chứ?”
Cả đêm không ngủ, Giang Hải không hề thấy mệt mỏi, anh tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Diệp Thụy Nguyệt từ trong phòng bước ra ngây người một lúc.
Cô ta đột nhiên cảm thấy, không phải là mình hiểu về Giang Hải quá ít, mà là hoàn toàn không hiểu gì về anh.
Anh rốt cuộc là người như thế nào?
Khi điềm tĩnh, nho nhã thì giống như lần đầu gặp mặt.
Khi bá đạo thì giống như trong buổi tiệc mừng thọ trăm tuổi của Tống Kì Vân, vô cùng kiêu ngạo.
Khi thì lại không có liêm sỉ, ví dụ như lúc xem tiết mục biểu diễn của người lớn. Loại tiết mục đó sao có thể xem được cơ chứ.
Dơ bẩn!
Nhưng cho dù như vậy, tình cảm của Diệp Thụy Nguyệt đối với Giang Hải vẫn không hề thay đổi.
Trái tim cô ta trước giờ luôn hướng về Giang Hải. Mặc dù biết rõ chuyện đó không thể xảy ra, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, muốn lại gần anh, tình nguyện bị lửa thiêu chết.
“Anh không cho tôi đi, tôi càng muốn đi.”
“Không có tôi, anh làm sao biết được ai là Miley.”
Nhưng Diệp Thụy Nguyệt vừa mới mở cửa ra đã bị giật mình một phen.
Ngoài cửa có hai nhân viên phục vụ đứng đó, họ thấy Diệp Thụy Nguyệt bèn cúi người chào, hỏi cô có cần gì không.
“Không… không cần gì… tôi muốn đi ra ngoài.”
Cầm theo thẻ phòng, đội mũ, cô ta cũng không quên đeo thêm cặp kính đen bản to.
Trang bị đầy đủ để ra ngoài, nhưng lại bị người ngoài cửa chặn lại.
Nói cái gì mà anh Giang đã căn dặn, cô Tống không thể ra ngoài. Nếu cần gì thì cứ việc nói với chúng tôi là được.
Ở bên kia, Giang Hải lên xe đi tới Đại Hoành Tự.
Chùa chiền ở Thái Lan, có nơi nhìn vô cùng lộng lẫy. Nhưng cũng có nơi lại rất đơn giản, thậm chí là thô sơ.
Ngôi chùa mà Giang Hải đến, nếu không phải đã xác định đó chính là Đại Hoành Tự từ trước, anh còn nghĩ rằng đó là khu ổ chuột của những người dân nghèo nữa đấy, chẳng qua nó được xây lớn hơn một chút mà thôi.
Xung quanh yên tĩnh.
Những bức tường đổ nát, hoang tàn lộ rõ sự ảm đạm.
Giang Hải mặt không biến sắc, vững bước tiến về phía trước.
Giây phút bước qua cánh cửa chính, anh hơi nhăn mũi.
Anh ngửi thấy mùi máu tanh, mặc dù chỉ thoang thoảng, nhưng cũng không lọt qua khỏi khứu giác nhạy bén của Giang Hải.
Cuối cùng, Giang Hải đã đứng trước cửa đại điện.
Cánh cửa khép chặt.
Đẩy cửa ngang nhiên đi thẳng vào.
Bên trong tối đen như mực, bao trùm một bầu không khí quỷ dị.
Trong bóng tối, dường như có vô số cặp mắt đang nhìn Giang Hải chằm chằm.
Nhưng Giang Hải lại bật cười.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được linh bài đang ở đây.
“Để gặp được tôi, cũng thật vất vả để chuẩn bị mồi câu đấy.”
Ánh mắt Giang Hải loé lên sự hung ác.
“Hôm nay muốn bàn về hợp tác hay giao dịch.”
“Hay là, người Do Thái đã tìm được vùng đất Canaan rồi, giờ không cần đến tôi nữa?”