Thực lực của hai sát thủ kia quả thật là không tệ, nhưng ở trước mặt Kiếm Huyền thì một kiếm cũng không cản nổi.
Đây mà còn là người à?
Lại một chưởng nữa ép lui Ninja kia, Hàn Kiên nuốt nước bọt một cách điên cuồng rồi đột nhiên hiểu ra.
Không phải Kiếm Huyền không đối phó được với ba Ninja, mà là đã phát hiện mình ẩn náu trong bóng tối, đang đợi mình xuất hiện.
Ninja kia suýt chút nữa thì bị dọa sợ vỡ mật, đồng tử co rút lại, thực lực mà Kiếm Huyền thể hiện ra đã vượt qua nhận thức của gã rồi.
Tóc gáy dựng đứng lên, không hề dây dưa lằng nhằng nữa mà vung ra một đao rồi chạy nhanh đi.
Chỉ với vài bước nhảy đã ẩn mình vào bóng đêm rồi.
Bí thuật của sát thủ chính là đến không biết đi không hay.
Hàn Kiên vội nói: “Đừng để cho gã chạy thoát….”
Kiếm của Kiếm Huyền phóng như một tia sét, sau đó Ninja kia chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Một chiếc túi gấm được ném về phía Hàn Kiên: “Rời khỏi Thành phố Giang Tư.”
Giang Hải đang muốn đuổi Hàn Kiên đi.
Hàn Kiên cúi thấp đầu, rồi lại ngẩng mạnh lên, hai mắt đỏ au: “Vì sao?”
“Có rất nhiều chuyện tham dự thì dễ nhưng muốn rút lui thì rất chi là khó. Anh Giang cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu mà thôi.” Kiếm Huyền mỉm cười nói, cất kiếm đi, không nói thêm lời nào chậm rãi bước đi.
“Thu dọn đống rác này lại cho tôi, đừng để người ta nhìn ra là họ đã chết như thế nào.”
Đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu, mắt nhìn chằm chằm cái túi gầm, Hàn Kiên mạnh mẽ mở to đôi mắt, rồi lập tức cất đi.
Thu dọn những thi thể kia xong, quay về biệt thự, nói với Hàn Lập Hy một tiếng rồi rời khỏi Thành phố Giang Tư ngay trong đêm.
Về phần đi đâu, thì chẳng có người nào biết được.
Trên bờ vực, Giang Hải đang đứng khoanh tay.
Cách đó không xa, trận chiến vẫn đang tiếp diễn, mà trước mắt thì có một Ninja đã ngã xuống.
Một Ninja khác thì mềm nhũn hai chân, trước ngực có một cái lỗ máu.
Ánh mắt Giang Hải lạnh nhạt, như là nhìn người chết, mà tên Ninja này, quả thực là sắp biến thành người chết rồi.
“Có biết loại người nào thì sẽ chết nhanh không?”
“Ngu ngốc và kiêu căng.”
Mảnh đất Đông Phương này, kiêng kị nhất là dị tộc bước chân vào.
Mà ý nghĩa tồn tại của Đế vương, chính là để bảo vệ mảnh đất Đông Phương này.
“Anh…. anh là…” Ninja duy nhất còn sống không thể nói năng rõ ràng lưu loát được nữa rồi.
“Anh…. có phả là…. võ giả…..”
Giang Hải nhẹ nhàng nói: “Phải hay không phải, thì đối với một người sắp chết mà nói đã chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì cả.”
Nhìn về phía bãi đá ngầm cách đó không xa: “Đã nhìn thấy thực lực của tôi rồi, còn chưa tự chết đi à?”
Phía sau bãi đã ngầm có một bóng người nhanh chóng chạy trốn.
Giang Hải thể hiện sức mạnh, chắc chắn không phải là điều mà anh ta có thể chống chọi được, ở lại chỉ có một hậu quả duy nhất mà thôi.
Chết!
Giang Hải không đuổi theo, hờ hững quay người lại đối diện với biển lớn.
Giang Hải vẫn luôn cảm thấy, mẹ mình vẫn còn sống, sống ở trong những làn sóng kia, bà vẫn luốn dõi theo mình.
Bóng người kia chẳng còn nơi nào để trốn, rất nhanh đã trở thành một xác chết.
Một người chậm rãi tới gần, trên mặt mang theo nụ cười.
“Thế nhân đều biết Đế vương chẳng qua chỉ là một người môi giới, ai có thể ngờ tới lại không hề yếu hơn vị chiến thần nơi Thiên Lương kia chút nào.”
Hoành Độ Dương nhìn về phía nhóm ngươi Thất Hồn, sau khi ông ta xuất hiện, nhóm người Thiên Ưng Môn đột nhiên bạo lực hơn, chặt hết đầu của đám Ninja kia.
“Chính là đợi tôi ra tay à?”
Ánh mắt Giang Hải sáng như vì sao: “Ai mà biết được bản lĩnh của chủ tịch Thành phố Giang Tư lại bất phàm như thế chứ.”
“Sợ là tất cả mọi người đều cho rằng ông sống trong nhung lụa sung sướng, đã bị tửu sắc làm cho cơ thể kiệt quệ đi rồi.”
Hoành Độ Dương nhìn về phía những đồ vật kia nói: “Những đồ vật này tốt nhất là để lại Thành phố Giang Tư.”
“Đó là việc của tôi.” Giang Hải xoay người rời đi.
“Ông, bớt suy nghĩ muốn lợi dụng tôi đi.”
“Nếu không, hậu quả ông tự gánh vác.”
Đồ vật để lại Thành phố Giang Tư, Hoành Độ Dương lại có thêm rất nhiều thứ để cò kè, lợi dụng.
Nhưng Đế vương sẽ không chịu sự trói buộc của bất cứ người nào, chứ đừng nói là nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Hoành Độ Dương hỏi: “Cậu thật sự quay về vì cô bé của Cố gia kia à?”
“Ở rể, cậu đúng là một người thú vị.”
“Nếu không thì sao?” Giang Hải cũng không nói rõ gì.
Hoành Độ Dương cười: “Có thể là một ý đồ khác.”
Dưới bóng đèn, bóng người của Giang Hải đổ dài ra, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới ông.”
Những người dám nói như thế với Hoành Độ Dương cũng chẳng có mấy người.
Mà Giang Hải lại là người mà Hoành Độ Dương không dám đắc tội.
Thành phố Giang Thanh, sắc mặt Huyền Thiên Thế tái mét, tức giận nhìn hai người áo đen.
“Ông Huyền, anh Giang đã nói rồi, nếu như người Huyền gia lại tới Thành phố Giang Tư gây chuyện nữa thì anh Giang sẽ tự tay tặng mảnh đất thật đẹp cho người đó lựa chọn an nghỉ.”
Toàn bộ bàn tay của Huyền Thanh đều được quấn băng gạc dày cộp, tay treo trước ngực, chỉ hơi động đậy tí là đau đến nhức răng nhức lợi.
“Cha, sao cha lại sắp xếp hai thằng ngu này tới giúp con chứ, họ Giang kia đánh con, mà bọn chúng đến cả một cái rắm cũng chẳng dám đánh, nói gì tới việc bảo vệ con.”
“Còn cmn tự xưng là cao thủ… còn không bằng đồ bỏ đi….”
“Bốp….”
Huyền Thiên Thế vung tay tát cho Huyền Thanh một cái bạt tai, giận dữ hét lên: “Ai bảo mày chọc vào tập đoàn Uyển Như ?”
“Cha, sao cha lại đánh con?” Huyền Thanh bị đánh có chút không thể tin được.
“Đánh mày là nhẹ rồi đó.” Huyền Thiên Thế nghiến chặt răng.
Người khác có thể không biết, nhưng Huyền Thiên Thế thì vô cùng rõ ràng, hai người trước mặt này không thể nào bị một Huyền gia nhỏ bé dọa sợ được.
Nếu như không phải con trai lớn là Huyền Bảo Khang vô tình giúp đỡ họ thì những người kiêu ngạo thanh cao này làm sao có thể giúp Huyền gia làm việc được.
Cũng chính vì có hai người này trấn giữ mà trong hai năm qua Huyền gia làm gì cũng vô cùng thuận lợi.
Đến cả hai người này cũng không dám đắc tội với Giang Hải thì Giang Hải làm sao có thể là người bình thường được.
Giang Hải, rốt cuộc là người nào, người đi ở rể ư? Lái xe ư? Tất cả đều là dối trá.
Tin tức mới nhất, Bàng đại ca chiếm đóng nửa giang sơn của thành phố Giang Thanh đã va phải người khó chơi rồi, người đến Thành phố Giang Tư kia lúc bị gửi về đã là một xác chết rồi.
Mà Bàng đại ca thế mà lại làm như không có gì, không hề có bước tiếp theo.
Giang Hải, lẽ nào đến cả Bàng đại ca cũng phải kiêng nể ba phần ư?
Hoặc là, Giang Hải thật sự là người của Lôi đại ca, dù sao thì đến giờ Lôi đại ca vẫn chưa có tí phản ứng nào.
Huyền Thiên Thế đứng trước mặt người áo đen, chắp tay lại rất chi là cung kính.
“Hai vị, Giang Hải kia rốt cục là…..”
Bọn họ nào dám tiết lộ thông tin của Giang Hải, mệnh danh Đế vương, một Huyền gia nho nhỏ cũng không xứng được biết.
Không đợi ông ta nói xong, người áo đen đã giơ tay lên tỏ ý muốn tạm biệt: “Ông Huyền, hai anh em chúng tôi bây giờ phải tới Thiên Lương, tạm biệt nhé.”
“Thưa….”
“Thiên Lương?”
Huyền Thiên Thế sững sờ nhớ lại lời nói cuối cùng kia, đi tới Thiên Lương, lẽ nào Giang Hải có liên quan tới Thiên Lương.
Huyền Thanh nghiêng đầu, vẫn không phục, cho tới khi hai người áo đen rời đi mới dám nói chuyện.
“Hai tên kia đần như heo nhát như cáy, cha, cha cũng quá coi trọng bọn họ rồi….”
“Con thấy bọn họ chỉ là những kẻ lừa đảo mà thôi, lừa ăn lừa uống của Huyền gia chúng ta.”
Huyền Thiên Thế vung tay lên, Huyền Thanh sợ hãi ôm mặt, rụt lại, không dám nói thêm lời nào.
“Bắt đầu từ hôm nay, mày không được đi đâu hết.” Huyền Thiên Thế cắn răng nói.
Đứa con trai này, đúng là bùn nhão không trát được thành hồ, nếu như có thể bằng được một nửa của thằng con trai lớn thôi thì cũng không khiến cho bản thân phải mệt mỏi như thế này.
“Ông chủ, lẽ nào việc này cứ bỏ qua như thế này à?” Đợi khi mọi người đều đã đi hết, một người mới cung kính hỏi Huyền Thiên Thế.
Huyền Thiên Thế hừ lạnh: “Người Huyền gia chúng ta há là người mà anh ta có thể tùy tiện đánh? Không cần biết anh ta là ai, nhất định đều sẽ phải trả giá, nếu không thì mặt mũi Huyền gia biết để vào đâu?”
“Ông chủ, cậu lớn đã trên đường trở về rồi….”
Huyền Thiên Thế cười kiêu ngạo: “Lần này có thể hợp tác với Diệp gia, công lao của Gia Vinh rất lớn.”
“Thế thì Thành phố Giang Tư bên kia….” Người kia cười âm hiểm: “Nghe nói ngoại hình của con bé Cô Uyển Như kia rất chi là đoan trang, còn có, Lan gia …..”
“Uhm, ông nói rất đúng, vẫn phải tặng cho Diệp gia một chút quà mới đúng.” Huyền Thiên Thế cười lạnh.
Tại Hoàng Kim Giáp Lân, cả nhà đang ngồi trước bàn ăn, Giang Hải vẫn tiêu diệt hết đồ ăn như cũ.
Nhưng lần này bầu không khí có chút kỳ lạ, Cố Uyển Như ăn uống một cách thẫn thờ, Lôi Nhân Hào lại ngồi yên không động đậy, mà Cố Vân Lệ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Hải một cái.
Lôi Nhân Hào hít một hơi sâu: “Tiểu Giang à, lần này thật sự là nhờ có con, nếu không tập đoàn Uyển Như thật sự tiêu rồi.”
Biết là Giang Hải có tiền, lại càng không thể đoán được thân phận thật của Giang Hải. Mà tấm thẻ đen kia, dường như có rất nhiều tiền, cứ như không thể nào tiêu hết được.
Cũng là thẻ đen, trong tay Cố Uyển Như cũng có một cái, đang để trong ngăn kéo ở trên lầu.
Cố Vân Lệ vốn muốn rút ít tiền để đi mua thức ăn, dù số tiền hiển thị trên thẻ là số 0, nhưng lại có thể rút tiền ra được, máy rút tiền tự động trả ra rất nhiều tiền, điều này đã dọa Cố Vân Lệ sợ hãi rồi.
Bà lập tức gọi điện thoại cho Lôi Nhân Hào.
Sau khi hỏi đầu đuôi sự việc, Lôi Nhân Hào bảo Cố Vân Lệ mang tiền về, không được nói cho bất cứ người nào, mà tấm thẻ kia cũng không thể đụng vào nữa.
Giang Hải cười nói: “Cha, con rể là một nửa con trai rồi. Con là trẻ mồ côi, thế nên chính là con trai ruột của cha.”
“Cha với mẹ lại nói những lời khách sáo nữa thì đang không xem con là người nhà đó.”
Lôi Nhân Hào gật đầu, hơi mất tự nhiên nhìn sang Cố Uyển Như.
Nhà bọn họ đã nợ Giang Hải quá nhiều rồi, làm thế nào cũng không thể nào trả hết được.
Nếu không có Giang Hải, thì sợ là Cố Uyển Như sẽ phải kết hôn với một người khác, nửa đời sau của Cố Uyển Như cũng bị hủy hoại rồi.
Nếu không có Giang Hải, thì sợ là nhà bọn họ cả đời này đều không thể nào rời khỏi cái nhà ngang rách nát kia được.
Nếu không có Giang Hải, thì bây giờ Lôi Nhân Hào vẫn phải ngồi trên xe lăn.
Đến cả tập đoàn Uyển Như cũng là tài sản của Giang Hải, chỉ viết trên danh nghĩa là của Cố Uyển Như mà thôi.
Ngoài Lôi Nhân Hào biế rõ mọi chuyện bên trong thì không có người nào có thể hiểu được Giang Hải rốt cục thích Cố Uyển Như ở điểm nào.
Cố Uyển Như đang ngậm cơm trong miệng, mặt đỏ bừng, rất căng thẳng.
Cha thế này là có ý gì, chẳng nhẽ ông muốn mình báo đáp Giang Hải?
Nhưng mà hai người đã là vợ chồng trên danh nghĩa rồi, lẽ nào còn muốn bọn họ đi đăng kí nữa?
Sau khi ăn cơm xong, Giang Hải rủ Lôi Nhân Hào đánh cờ, nhưng thật ra là đang tranh thủ nói rất nhiều chuyện.
Vẻ mặt của Lôi Nhân Hào nhìn như là người đã trải qua rất nhiều kiếp nạn trong đời, biểu cảm ngọt bùi cay đắng đủ cả.
Đôi mắt sáng lên, giọng nói run run: “Thật à?”
Giang Hải gật đầu: “Cũng phải có người làm việc này.”
“Uyển Như không biết?”
Giang Hải lắc đầu: “Cha, con thấy không cần thiết phải giải thích.”
Lôi Nhân Hào gật đầu: “Nói như thế thì lần này tập đoàn Uyển Như không chỉ không có khủng hoảng gì mà còn chào đón một sự phát triển to lớn hơn.”
Giang Hải cười: “Bước tiến vượt bậc.”
“Đúng, trực tiếp bay cao” Lôi Nhân Hào kích động vỗ tay: “Những đồ kia an toàn chứ?”
Giang Hải ‘vầng’ một tiếng.
Lôi Nhân Hào lập tức nói: “Thế thì cha quy hoạch lại một chút tương lai của tập đoàn Uyển Như …..”
Cất bàn cờ đi, Lôi Nhân Hào đã ngồi trước bàn làm việc, cau mày chìm vào suy nghĩ.
Cố Uyển Như đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói chuyện gì với cha tôi thế?”
“Cha em?” Giang Hải cười trêu cô: “Đó là cha anh.”
Cố Uyển Như cau mày, Giang Hải vội vàng nói: “Vừa rồi cha hỏi anh….”
Đột nhiên Cố Uyển Như cảm thấy căng thẳng, hai tay nắm chặt góc áo, nếu như Lôi Nhân Hào nhắc tới việc hai người đi đăng kí kết hôn thì cô nên có chút dè dặt hay là lập tức đồng ý đây?
Lấm la lấm lét nhìn trộm mấy cái, Giang Hải có chút ngượng ngùng hỏi: “Thật sự để anh nói à?”
“Anh có nói không?” Cố Uyển Như lập tức nóng nảy giận dữ.
Giang Hải lập tức thỏa hiệp, giơ hay tay lên đầu hàng: “Vừa rồi cha hỏi anh, thuốc sinh con trai có thật không….”
“Hả? Anh nói lung tung gì đó?” Cố Uyển Như ngoài mặt thì không tin nhưng ánh mắt lại nhìn Lôi Nhân Hào, rồi lại nhìn Cố Vân Lệ.
Lôi Nhân Hào thì chìm vào suy nghĩ.
Cố Vân Lệ thì đang xoa bụng, giống như là đang giấu diếm chuyện gì đó, lẽ nào…