Trong lúc ba người ăn cơm thì Cố Uyển Như nhắc tới chuyện làm người đại diện.
Mà Lam Sương Nhi lại yên lặng rất lâu.
Nếu muốn kí hợp đồng làm người đại diện thì cô ta không thể tự làm chủ được, tập đoàn Uyển Như cần phải kí hợp đồng với công ty giải trí mới được.
Mà lúc này, công ty giải trí chỉ hận không thể nào đưa Lam Sương Nhi tới để làm món quà nịnh hót cậu Tả.
Hai người phụ nữ nói chuyện, còn Giang Hải cúi đầu nghịch điện thoại, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Nhìn cái này xem này.”
Nói rồi Giang Hải giơ điện thoại ra.
Lam Sương Nhi bị công ty giải trí đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động rồi, lý do là những tin tức phản diện tiêu cực kia của cô ta gây ảnh hưởng tới công ty.
Thật đơn giản và thô bạo.
Nhưng mà, điều này đối với Lam Sương Nhi mà nói thì lại là một chuyện tốt.
Nhưng mà, từ giờ trở đi thì Lam Sương Nhi cũng không được xem là một nghệ sĩ nữa rồi, bởi vì thế này thì sẽ không có ai tìm cô ta để kí hợp đồng nữa, mặc dù cô ta kí hợp đồng với một công ty giải trí nhỏ mà thôi, nhưng mà trong cái vòng tròn này lại có lực ảnh hưởng không nhỏ tí nào.
Tâm trạng của Lam Sương Nhi không rõ vui buồn. Giấc mộng minh tinh của cô ta, cuối cùng cũng bị phá vỡ rồi.
Dưới tình huống bình thường, bất cứ người nào cũng sẽ không tìm cô làm người đại diện cả.
Nhưng điều khiến Lam Sương Nhi không ngờ tới là Giang Hải lại cười nói: “Thế này không phải là tốt rồi à, cô, có thể làm đại diện hình ảnh cho tập đoàn Uyển Như rồi.”
Lúc này, đến cả Cố Uyển Như cũng sửng sốt hoài nghi mà nhìn Giang Hải.
Suy cho cùng thì Lam Sương Nhi lúc này cũng đang bị những tin tức xấu đó bủa vây, không phải là một sự lựa chọn tốt.
Không nhận được câu trả lời, Giang Hải chỉ cười mỉm rồi tiếp tục ăn cơm.
Bên ngoài nhà hàng, có hai chiếc xe taxi đang đỗ ở bên đường.
Trên mỗi chiếc xe đều có một vài người đàn ông đang vội vã bước xuống xe.
“Dựa vào định vị thì đang ở đây.” Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ cầm đầu âm u, khóe miệng nở một nụ cười gian tà.
Người đàn bà này, đợi khi cậu Tả chơi chán rồi thì bọn họ cũng có thể thưởng thức. Những người phụ nữ như thế này, bọn họ không biết đã chơi bao nhiêu rồi.
“Xin lỗi quý khách, nhà hàng của chúng tôi đã đóng cửa rồi.”
Còn chưa bước vào cửa đã bị mấy người ngăn lại rồi.
Đây là nhà hàng tư nhân của tập đoàn Uyển Như, để tạo môi trường ăn uống yên tĩnh cho Cố Uyển Như, từ thời điểm Cố Uyển Như bước vào thì không tiếp nhận phục vụ nữa rồi.
Đây là quy tắc mà Giang Hải lập ra, không phải là để thể hiện sự đặc biệt của Cố Uyển Như, mà là để đảm bảo vệ toàn cho cô.
“Hả?” Người cầm đầu nhăn mà lại, sau đó thì cười lạnh.
“Đóng cửa rồi à? Thế vì sao ở bên trong vẫn còn người ăn cơm đó thôi?”
Người phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp nói: “Thưa anh, chúng tôi quả thực đã đóng cửa rồi, nếu như muốn nếm thử….”
Người đàn ông vạm vỡ này hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của người phục vụ, sắc mặt thay đổi nói: “Cút ra.”
Bọn họ là một nhóm người, lại chẳng phải là tới để ăn cơm, một người phục vụ nho nhỏ căn bản không được đặt ở trong mắt họ.
“Chúng tôi cần vào trong để tìm người, cô tốt nhất nên thông minh một chút.”
Quát lên một tiếng rồi giơ tay đẩy người phục vụ sang một bên, trên mặt treo một nụ cười tàn bạo.
Nhưng mà người phục vụ vẫn không hề khó chịu, đứng thẳng người, trên miệng vẫn mang theo nụ cười chuyên nghiệp.
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, sửa sang lại quần áo của mình.
“Thưa anh, nơi này là nhà hàng của tập đoàn Uyển Như, hy vọng anh không nên gây chuyện ở trong này.”
Người phục vụ có lòng tốt muốn khuyên bảo, ở Thành phố Giang Tư này, những người dám giở trò côn đồ trước mặt tập đoàn Uyển Như thì cỏ đã mọc xanh mồ rồi.
Nhưng mà, người đàn ông kia chỉ hơi giật mình, giơ bàn tay to ra bóp cổ người phục vụ.
“Cô muốn chết à?”
Mới vừa rồi, cậu Tả từng nói, cố gắng không để phát sinh xung đột với tập đoàn Uyển Như, nếu không với tính cách của anh ta thì người phục vụ đã trở thành một cái xác rồi.
Sắc mặt người phục vụ lúc này mới thay đổi, có thể nhìn thấy được, những người đàn ông này không phải tới để ăn cơm mà là tới để gây chuyện.
Những cảnh phát sinh ở cửa nhà hàng đều bị những người ngồi yên lặng bên trong thấy hết.
Hạ Phi đứng dậy, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số. Ánh mắt của anh ta trở nên có chút khát máu.
Đã không biết bao lâu rồi, không có người nào dám kiêu ngạo như thế ở Thành phố Giang Tư.
“Buông tay.”
Giọng nói trầm thấp, dường như bị bóp nghẹt từ sâu trong cổ họng.
Một tiếng hừ lạnh của Hạ Phi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Người đàn ông đẩy ngã nhân viên phục vụ, nheo mắt lại nhìn qua. Người thanh niên trước mặt này không cao lắm, cũng hoàn toàn không hề vạm vỡ, nhưng mà lại mang tới cho người ta một cảm giác nguy hiểm.
Bắt nạt đàn ông, ức hiếp phụ nữ với cậu Tả nên cũng từng gặp cao thủ mấy lần, nhưng chưa có người nào có thể khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.
Người phục vụ ôm cổ, ho một cách dữ dội.
“Bọn họ muốn tiến tới quấy rầy nữ thần ăn cơm….”
Ở Thành phố Giang Tư này, Giang Hải chính là thần, đặc biết là trong lòng nhóm người Kim Thâu, Chu Khải, thì Giang Hải chính là vị chiến thần bất bại.
Người phụ nữ của thần thì chính là nữ thần.
Đưa mắt liếc nhìn Hạ Phi, người đàn ông kia không ngờ, một Thành phố Giang Tư nho nhỏ này thế mà lại gặp được cao thủ.
Nhưng mà, người phụ nữ trong miệng họ là ai chứ?
Lam Sương Nhi? Hay là còn có một người nào khác.
“Lá gan của các anh quả thật là không nhỏ nhỉ.” Hạ Phi cười nói, lại có người tới gây sự, ở trong lòng dâng lên sự hưng phấn.
Nghĩ muốn xuất thủ ở trước mặt Giang Hải, để cho người đàn ông giống như thần kia ghi nhớ mình, anh ta rất muốn lập công.
Mấy người đàn ông cao to trước mặt này, còn không phải là công lao được đưa tới tận miệng đây ư?
“Cho các anh cơ hội nữa, quỳ xuống, dập đầu nhận sai… sau đó… cút.”
Giọng nói của Hạ Phi trầm thấp mà có lực, lại mang theo giọng điệu không thể nghi ngờ.
Mà người đàn ông cao to này sau một phút sửng sốt thì đột nhiên bật cười.
Sự khát máu lóe lên trong ánh mắt, đã nổi lên suy nghĩ muốn giết Hạ Phi.
Anh ta cười lạnh nói: “Muốn chúng tao quỳ xuống à? Còn muốn chúng tao cút ư? Chỉ với một mình mày, cũng xứng à?”
Lời nói của Hạ Phi đối với anh ta mà nói chính là một sự nhục nhã.
Mà võ giả, thì cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là sử dụng nắm đấm.
Hai nắm đấm của người đàn ông cao to kia, đột nhiên nắm chặt lại, và toàn bộ khí thế trên người anh ta cũng thay đổi.
Người thanh niên trước mặt này, cho dù có chút thủ đoạn nhưng làm sao có thể là đối thủ của cả một đám người được chứ.
“Tao không xứng à? Ha ha.”
Một tiếng ha nhẹ vang lên, thể hiện sự khinh thường và miệt thị.
“Bộp…. bộp.”
Không đợi người đàn ông vạm vỡ kia ra tay thì Hạ Phi đã ra tay trước.
Anh ta thả lỏng cánh tay, vặn cái eo một cái, dùng tay cho người đàn ông cao to kia một bạt tai.
Tốc độ cực nhanh, người đàn ông cao to kia còn chưa cảm nhận được sự đau đớn trên má thì một bên má khác cũng xuất hiện dấu tay.
Chỉ trong chốc lát, hai cái bạt tai được đánh ra.
Người đàn ông vạm vỡ kia hoa hết cả mắt, nhìn thấy bàn tay của Hạ Phi, nhưng không thể nào tránh được cái tát của anh ta. Bản thân mình bị tát tới hai cái liền, mà chân thì loạng choạng lùi về phía sau ba bốn bước.
Sau khi hoàn hồn, người đàn ông cao to này cảm thấy thật không dám tin tưởng, bản thân còn chưa làm được gì thì đã bị táng cho sấp mặt rồi.
Sắc mặt lúc này càng trở nên hung ác hơn, thô lỗ hét lên một câu: “Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là người của nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân….”
“Nhà họ Tả à?” Hạ Phi hoài nghi đưa mắt nhìn tay phải của mình, nhíu mày lại.
Người đàn ông vạm vỡ kia nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Phi thì cho rằng anh ta bị dọa sợ rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo, Hạ Phi đã đứng trước mặt người đàn ông vạm vỡ kia.
“Bộp….”
Lại là một cái bạt tai nữa, lực đánh ra nặng nề, cơ thể người đàn ông kia nặng gần một trăm kg cứ như thế bị đánh bay ra ngoài.
“Nhà họ Tả à? Bố mày không biết nhà họ Tả nào hết” Thành phố Giang Tư chẳng có nhà họ Tả nào hết, mà tỉnh Hải Đông cũng chưa từng nghe nói tới nhà họ Tả.
Thành phố Giang Tư trong mắt mấy người đàn ông vạm vỡ này là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Mà chính tại nơi này người của nhà họ Tả thế mà lại bị đánh.
Mấy người đàn ông vạm vỡ khác bây giờ mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng xông về phía Hạ Phi.
“Đợi đã” Hạ Phi lùi về phía sau hai bước, cười một cách quái quỷ nói: “Chúng mày có biết, nếu như tới gây chuyện ở Thành phố Giang Tư thì sẽ có kết cục gì không?”
Giang Hải từng nói, người nào có gan dám tới Thành phố Giang Tư gây chuyện, thì sẽ giúp đỡ chọn một phần mộ có phong thủy tốt ở núi Nam bên ngoài thành phố.
Người nào dám tới gây sự, thì Giang Hải sẽ cho người đó ngủ một giấc ngàn thu luôn.
Lời nói bá đạo như thế, mới ban đầu chẳng có người nào xem là thật, đều có rằng Giang Hải thật là nói phét lên tận trời rồi.
Nhưng mà, sự thật đã chứng minh tất cả, Thành phố Giang Tư lúc này giống như là một thùng sắt, cũng chính là cấm địa.
“Tao quan tâm đếch gì kết cục gì của mày… các anh em, táng chết nó cho tao….”
Người đàn ông vạm vỡ đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt đã sưng lên, tức tối chỉ về phía Hạ Phi mà mắng chửi.
Mà lúc này, một vài chiếc xe mười sáu chỗ lao tới, đèn xe nhấp nháy.
Một nhóm người ở trên xe nhảy xuống, trên người những người này đều mặc quần áo đồng phục của bảo vệ.
Người của công ty bảo vệ Thành phố Giang Tư, nếu như phát hiện có người tới Thành phố Giang Tư gây chuyện thì những người cách đó gần nhất sẽ lập tức tới ngay.
Những người này, là lực lượng bảo vệ ở tiểu khu lân cận đó.
Mấy người đàn ông vạm vỡ kia, quay đầu nhìn lại thì sửng sốt luôn.
Không đợi bọn họ có bất cứ phản ứng nào thì những người này đã lao lên, trong tay còn cầm những cây côn bằng cao su.
“Anh Phi….”
“Anh Phi….”
Có rất nhiều người quen biết Hạ Phi, đều mỉm cười chào hỏi.
Ngay sau đó ánh mắt đều nhìn về phía những người đàn ông vạm vỡ kia với vẻ mặt xấu xa.
“Bớt nói nhảm đi.” Hạ Phi vẫy vẫy tay.
“Nhẹ tay thôi, anh Giang với nữ thần còn đang ăn cơm ở bên trên đó, nếu làm phiền họ thì anh không tha thứ cho chúng mày đâu.”
Hạ Phi hoàn toàn không coi những người đàn ông vạm vỡ này ra gì, ở Thành phố Giang Tư này, dù là hổ thì phải nằm xuống mà có là rồng thì cũng phải uốn cong.
Đây chính là quy tắc của Thành phố Giang Tư.
“Yên tâm đi anh Phi, chúng em nhất định sẽ làm tốt mà.”
Hạ Phi gật đầu nói: “Ném ra ngoài, làm cho bọn chúng nhớ lấy, Thành phố Giang Tư không phải nơi mà bọn chúng ra oai được.”
Nói xong thì Hạ Phi bước vào nhà hàng, sau khi ngồi xuống thì cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Một đám đông bảo vệ, không hề do dự ra tay với đám đàn ông vạm vỡ kia.
Người đàn ông cầm đầu kia vốn dĩ muốn phản kháng lại nhưng mà bị một cây côn cao su đập xuống, hoa mắt chóng mặt rồi trực tiếp ngất lăn ra.
Nhét vào xe xong thì đưa ra bên ngoài thành phố.
Ném xuống như ném heo chết, người dẫn đầu đội bảo vệ bước lên phía trước đá cho một phát.
“Cởi hết quần áo trên người bọn họ xuống.”
Tiền đều lấy hết đi. Điện thoại thì bị phá hỏng. Quần áo thì chất thành một đống rồi đốt hết.
Những người đàn ông kia khi tỉnh lại thì khắp cả người chẳng còn mảnh vải che thân, cả cái quần lót cũng không có.
Ngồi ở ven đường với đôi mắt trỗng rỗng, tất cả bọn họ đều tuyệt vọng rồi.
Thành phố Giang Tư, rốt cục là nơi quỷ quái nào thế không biết?
Bọn họ tới để cướp người, làm sao lại bị cướp thế này?
Người cầm đầu sờ sờ bên má bị đánh sưng phồng lên của mình, cả khuôn mặt vừa bàng hoàng vừa không cam lòng.
Anh ta nhớ, bản thân đã nói rõ hoàn cảnh của mình rồi, là nhà họ Tả ở Tề Vân.
Nhưng mà cái danh hiệu này chẳng hề có chút tác dụng nào cả.
“Anh, bây giờ làm sao đây?” Một tên đàn em đang gãi gãi mông hỏi.
Ở bên vệ đường, chính là rừng cây và bụi cỏ, một mớ thịt lớn đang ngồi chồm hổm bên vệ đường đã trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho muỗi và côn trùng.
“Tao làm sao biết được” Người kia phiền não đứng lên, nhìn trái nhìn phải.
Thành phố Giang Tư này, bọn họ không dám quay lại nữa rồi.
Nhưng mà, đi tới nơi khác thì có trời mới biết được cần đi bao lâu mới có thể tìm thấy người được, tìm điện thoại liên hệ về với tỉnh Tề Vân thôi.
Nhưng mà có thể liên hệ được với cậu Tả thì bọn họ cần giải thích như thế nào được bây giờ?
“Anh, có xe….”
Nhìn về phía trước thấy xuất hiện ánh đèn, một chiếc xe đang đi tới.
“Chặn lại….”
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao to, cả người trần truồng đứng ở giữa đường vẫy tay điên cuồng.
Mà, chiếc xe tải lớn đang đi tới kia thì chạy nhanh như chớp.
Từ xa đã nhìn thấy bọn họ rôi, còn cho rằng là bọn cướp cơ chứ, hay là những người bị bệnh thần kinh.
Còi xe được nhấn liên tục, chân ga đạp mạnh, không những không giảm tốc độ mà lại còn lao tới nhanh hơn.
Sau đó, không biết bỏ qua bao nhiêu chiếc xe thì chẳng có người nào nhìn thấy bọn họ mà dám dừng lại cả.
Người đàn ông cầm đầu, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Thành phố Giang Tư, rốt cục là nơi quỷ quái nào.
Bọn họ, lúc nào thì bị nhếch nhác như thế chứ, bọn họ là người của nhà họ Tả ở Tề Vân, trước đây chỉ có bọn họ bắt nạt người khác chứ lúc nào lại bị người khác làm nhục như thế này chứ.
Điều này so với việc bị giết còn nhục nhã hơn nhiều.