Giang Hải nhíu mày, dừng tay lại: “Chú Bạch, có lẽ chú lớn tuổi nên lẫn chăng.”
“Đúng, trí nhớ kém rồi, già rồi mà.” Bạch Lý Hưng mỉm cười tinh ranh.
Giang Hải cười, đứng dậy: “Chú già ư?”
“Chú Bạch, nếu là chú tôi sẽ toàn lực, nếu là chuyện khác…thì tôi không thể.”
Nói xong, Giang Hải muốn rời đi, Bách Lý Hưng luôn muốn kéo Bạch gia vào, mục đích cũng chỉ muốn bảo vệ Bạch gia.
Bách Lý Hưng chậm rãi nói: “Đất Giang Tư này của cháu rồi, Quan gia kia…có thể bỏ qua không?”
“Quan gia?” Giang Hải kỳ quái nhìn Bách Lý Hưng.
Lẽ nào Bách Lý Hưng không phải đến vì Lan gia? Biểu cảm anh thay đổi, Giang Hải hiểu rồi, hóa ra Quan gia đang làm việc cho Bạch gia.
Anh gật đầu, lại ngồi xuống: “Được rồi, tôi cũng thấy hơi khát.”
Nâng ly thứ tư lên, uống một nửa.
“Vậy Lan gia …” Bách Lý Hưng bình tĩnh.
Giang Hải lập tức nói: “Chú Bạch, chú nghĩ tôi dễ nói chuyện thế ư?”
Bách Lý Hưng có ơn đối với Giang Hải, nhưng đây cũng không phải là lý do để đòi hỏi, được nước lấn tới chỉ làm cho người khác thấy ghét thôi.
Bách Lý Hưng nói: “Bạch gia sau này chú không nhắc không quản, chỉ là lần này.”
Giang Hải nói: “Được, Lan gia muốn sống sót, tôi sẽ nể mặt chú Bạch. Tha cho Lan gia cũng được, có điều không đơn giản như vậy.”
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi bảo Lan Kiều làm việc gì thì cô ta phải làm việc đó. Cả việc tôi bảo cô ta đi ngủ với một kẻ ngốc, cô ta cũng phải vui vẻ mà làm.”
“Dùng một mình Lan Kiều thay thế cho cả Lan gia, vụ kinh doanh này cũng không lỗ vốn.”
”Có đồng ý hay không, toàn bộ đều do Lan gia thôi!”
Lan gia ở thành phố Giang Tư đã mục nát rồi, Lan gia nếu như mất đi Lan Kiều nữa thì sẽ giống như bị gãy mất một chân vậy. Đè ép Lan Kiều, là có thể dồn ép Lan gia đến chết.
Báo thù, không nhất định là ngươi sống ta chế, Giang Hải thích từ từ vạch trần, làm đối phương triệt để tuyệt vọng. Điều quan trọng là, Lan gia thành phố Giang Tư chẳng qua chỉ là một quân cờ của Lan Nhã Cát.
Năm đó, dù không có Lan gia thì cũng sẽ có Trương gia, Lý gia, về cơ bản người có thù với Giang Hải chính là Lan Nhã Cát.
Lan gia phía Bắc mới chính là mục tiêu của Giang Hải . Những con tốt ở thành phố Giang Tư này, chẳng qua là giúp cho Cố Uyển Như dẹp sạch trở ngại, thêm suôn sẻ mà thôi.
“Được rồi, người trẻ luôn có hứng thú mới.” Bách Lý Hưng cho rằng Giang Hải đã nhìn trúng nhan sắc của Lan Kiều.
Có được mấy người không động lòng trước sắc đẹp chứ. Mặc dù địa vị Giang Hải là Đế vương cao quý như vậy thì cũng là một người đàn ông mà thôi.
Bách Lý Hưng nhẹ giọng nói: “Tôi thay Lan gia đồng ý.”
Giang Hải hỏi: “Chú Bạch tính gì thế?”
Bách Lý Hưng lấy ly trà đầu tiên đẩy về phía trước: “Thêm một lý trà, thêm chút yên lòng.”
Mục đích cuối cùng của Bách Lý Hưng vẫn là bảo vệ Bạch gia. Thân phận Đế vương kia, Bạch gia không dám làm bừa. Mà Bạch gia, cũng chỉ có Bách Lý Hưng là lá bài duy nhất.
Giang Hải do dự, nhưng vẫn nâng ly trà lên: “Chú Bạch, tôi nghĩ xong rồi, uống hết ly trà này giữa chúng ta chỉ có tình người chứ không có ân tình nữa.”
Bách Lý Hưng gật đầu, Giang Hải lại nói: “Người không phạm ta thì ta không phạm người, nhưng nếu…”
Giang Hải còn chưa nói hết, Bách Lý Hưng đã tiếp lời: “Nếu có người tự ý khiêu khích, chú cũng không có gì để nói.”
Anh bỏ tách trà xuống: “Chú Bạch, giữ gìn sức khỏe.”
Vài chữ ngắn gọn, không chỉ là lời tạm biệt với Bạch Thần, mà cũng là lời tạm biệt với Giang Hải của trước đây. Từ giờ về sau, Giang Hải sẽ không quan tâm đến cảm nhận của Bách Lý Hưng nữa. Nếu như Bạch gia còn làm bừa, Giang Hải cũng sẽ không nương tay.
“Giang Hải, ông ấy nghe nói cháu đã kết hôn…”
Bách Lý Hưng vừa nói, Giang Hải ngắt lời: “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi có thể nghĩ lại chuyện vừa rồi đấy.”
Đế vương hủy giao ước, ai dám nói gì. Bách Lý Hưng chỉ có thể thở dài.
Lan Kiều trở về Lan gia, bước đi không vững. Lan Kiều có thể nghĩ ra, Giang Hải sẽ sỉ nhục cô ta, chà đạp cô ta. Giống như năm đó, Lan Kiều đã giẫm đạp lên đầu của Giang Hải.
”Chị, sao chị lại về rồi?” Lan Gia Thác nhìn thấy Lan Kiều như nhìn thấy ma.
Lan Kiều không ở khách sạn, nếu Giang Hải không thấy Lan Kiều mà tức giận, thì Lan gia chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Lan Kiều cắn cắn môi, mặt buồn bã.
Từ trước đến nay, Lan Gia Thác không học hỏi cũng không có kỹ năng nhưng dù sao cũng là người em trai tốt, nhưng hôm nay, bị Giang Hải dọa tới sợ chết, lại sốt sắng muốn dâng Lan Kiều đem tặng cho Giang Hải .
Tai họa đến, vì mạng sống thì tất cả đều có thể từ bỏ, có lẽ đây chính là bản chất của con người. Sắc mặt Lan Thương khó coi, không dám nhìn vào ánh mắt của con gái, vì Lan gia phải để cho con gái đi hiến thân, Lan Thương cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông.
“Các con…” Lan Thương cau mày.
Sắc mặt Lan Kiều bình tĩnh như thường, không biểu cảm dư thừa.
“Nó nói sao?” Lan Thương lại hỏi.
Con gái cũng tặng đi rồi, hy vọng Giang Hải có thể tha cho Lan gia một con đường sống, so sánh với Lan gia thì an nguy của một mình Lan Kiều không còn quan trọng.
Lan Kiều hít một hơi thật sâu, thất vọng về cha và em trai: “Yên tâm, anh ta chỉ cần con.”
Nói xong, Lan Kiều quay người về phòng. Không ai để ý, những giọt nước mắt từ khóe mắt Lan Kiều từ từ lăn xuống. Còn Lan Gia Thác lộ ra nét vui mừng, nếu không phải hai tay đang bó bột thì có thể đã vui tới mức múa may quay cuồng.
Lan Thương nhìn theo bóng lưng gầy của con gái, nặng nhọc thở dài. Đúng là nhượng đất, bồi thường, ép gả, là ba điều đáng xấu hổ nhất. Đứa con gái từng là niềm tự hào của Lan gia, giờ trở thành trò tiêu khiển của người khác.
Nói đúng là dâng hiến để cầu xin. Giang Hải sẽ không xem Lan Kiều như một con người. Suy nghĩ hồi lâu, Lan Thương mới thở phào nhẹ nhõm, mối tai họa này cũng coi như đã qua rồi.
Ít nhất Lan gia tạm thời vẫn an toàn. Sẽ có một ngày, se có một ngày Lan gia sẽ không giống như năm năm trước, lúc đó sẽ không nương tay với Giang Hải.
Về đến Hoàng Kim Giáp Lân đã rất muộn, Cố Uyển Như đang ôm một cuốn sách lơ đễnh đọc. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô giật mình giả vờ như chăm chú đọc sách.
Giang Hải cười: “Phải đi ngủ rồi, vợ ơi.”
“…”
“Vợ?”
“Cút!” Cố Uyển Như rất muốn hỏi Giang Hải đã đi đâu, nhưng lại sợ nói ra rồi liệu có bị Giang Hải hiểu lầm rằng cô đang quan tâm đến anh không?
Đối với người tự luyến như Giang Hải, chắc chắn sẽ hiểu vậy. Hay là bản thân đã thật sự thích anh ấy rồi. Cố Uyển Như cắn môi, không nói ra trong lòng vừa khó chịu, lại có chút chua xót.
Bản thân quan tâm anh, nói đúng là cô lo lắng Giang Hải ở bên ngoài ăn vụng. Giang Hải và Lan Kiều có quan hệ gì?
“Vợ ơi… em thật sự đọc sách.” Giang Hải nhắc nhở.
Cố Uyển Như đỏ mặt, vứt sách: “Cần anh quản sao.”
Ngày hôm sau, Giang Hải vừa mới dừng xe, Tiểu Thanh vợ nhỏ của Cố Tùng đã vội vã tìm tới Cố Uyển Như.
“Uyển Như, tôi muốn nói với cô chút chuyện, về ông ngoại cô.” Tiểu Thanh có vẻ rất lo lắng.
Giang Hải nhíu mày, đối với người Cố gia anh đều không có ấn tượng tốt. Mặc dù Tiểu Thanh không phải người Cố gia, nhưng trong ánh mắt toàn là toan tính, Giang Hải không thích.
Cố Uyển Như hỏi: “Chị Tiểu Thanh, xảy ra chuyện gì?”
Dựa theo tuổi tác gọi một tiếng chị cũng không sai.
Nhưng khuôn mặt Tiểu Thanh đột nhiên trầm xuống: “Cô nên gọi tôi là bà ngoại rồi.”
“Bà ngoại?” Khuôn mặt Cố Uyển Như tràn đầy bối rối, lại nhìn sang Giang Hải tỏ ý mình không nghe nhầm đấy chứ.
“Mấy ngày trước tôi và Cố Tùng đã kết hôn.” Tiểu Thanh lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, đưa Cố Uyển Như xem: “Cô xem đi?”
Cố Uyển Như cười hơn mếu, nếu như nói Tiểu Thanh không phải vì ham tài sản thì chắc chắn là bị điên.
“Chị Tiểu Thanh, tôi còn có việc, không nói chuyện với chị được nữa.”
Nói xong, Cố Uyển Như vội bước lên lầu. Bà ngoại? Con người đúng là thèm tiền thèm đến điên rồi.
Tiểu Thanh vội giữ cô lại: “Uyển Như , ông ngoại cô xảy ra chuyện rồi, bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu ông ấy, những người cậu đó của cô, không tìm thấy người nào hết.”
Cố Hiển không biết chạy đi đâu rồi, Cố Hạo Dân thì không xuất hiện. Cố Thiết Huy bị Cố Thụy Long chơi xấu, không biết đã đi đâu rồi, cứ cho là Tiểu Thanh tìm ra được Cố Thiết Huy đi nữa, Cố Thiết Huy cũng sẽ không đi thăm Cố Tùng.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Uyển Như căng thẳng hỏi.
Dù sao thì Cố Tùng cũng là ông ngoại của cô.
Mặc dù nhiều chuyện xảy ra, nhưng một cô gái lương thiện như Cố Uyển Như không thể mặc kệ được.
“Cố Tùng… hu hu…” Tiểu Thanh lại khóc òa lên, vừa khóc vừa nhìn Cố Uyển Như, nói là khóc nhưng không nhỏ một giọt nước mắt nào.
“Là làm sao?” Cố Uyển Như sốt ruột.
Giang Hải cau mày, đại khái đã đoán ra. Tính toán thời gian, Cố Tùng cũng đến lúc phát bệnh rồi, có điều theo lời nói của Tiểu Thanh thì Cố Tùng chưa chết.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như nói: “Anh đoán là lại bị bệnh.”
“Ôi, cháu rể đoán đúng rồi…”
“Cố Tùng, ông ấy… chắc tôi không sống nổi nữa…”
Khuôn mặt Giang Hải trầm xuống, người phụ nữ đáng chết này, thật là kinh tởm, lại dám nhảy lên đầu anh ngồi luôn rồi, dám gọi anh là cháu.
“Chị Tiểu Thanh, chị nói rõ đi, nếu như không nói thì tôi đi đây.” Cố Uyển Như có chút khó chịu, gọi một cú điện thoại hỏi không phải là xong rồi sao?
Tiểu Thanh khóc nức nở, ngắt quãng nói: “Cố Tùng đột nhiên đổ bệnh rồi, Thụy Long không cho tôi chắm sóc ông ấy, còn đuổi tôi ra ngoài.”
“Uyển Như, cháu cũng biết đó, ông của cháu cần có người ở bên cạnh chăm sóc.”
“Hơn nữa… Thụy Long lại…ngược đãi Cố Tùng…”
“Cái gì?” Cố Uyển Như nắm chặt nắm tay.
Tiểu Thanh chỉ vào vết bầm trên mặt mình: “Cháu nhìn xem, đây là do Cố Thụy Long đánh tôi, vì là phụ nữ yếu đuối, tôi không thể làm gì được.”
“Không biết ông cháu giờ chịu ngược đãi ra sao.”
Sắc mặt Cố Uyển Như đen lại. Những người cậu này, không ai đàng hoàng, trước đây sốt sắng chăm sóc Cố Tùng đều là bởi vì tranh đoạt tài sản.
Nhưng hôm nay, toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Cố thị đã bị chuyển giao đi, cứ cho là Cố Tùng không bị bệnh thì cũng chẳng có ai chăm lo cho ông ấy.
Tiểu Thanh nhanh chóng nói: “Cố Thụy Long bức ép Cố Tùng phải chuyển hết cổ phiểu của tập đoàn Cố thị, bây giờ tập đoàn Cố thị là của một mình Cố Thụy Long rồi.”
Có tiền hay không có tiền, Cố Uyển Như không quan tâm, điều cô quan tâm chính là ông ngoại.
Cố Uyển Như xoay người bước lên xe: “Không được, tôi phải đi xem ông ngoại.”
Tiểu Thanh đuổi kịp theo cô lên xe.
Giang Hải kéo cô ta xuống: “Cô không cần đi với chúng tôi đâu.”
“À, cháu rể nói kìa, tôi là vợ hợp pháp của Cố Tùng cơ mà…”
Sắc mặt Giang Hải trầm xuống: “Tôi nói không là không? Kết hôn được vài ngày, lẽ nào cũng muốn chia tài sản sao?”
“Sao tôi lại không thể chứ?” Tiểu Thanh ậm ừ: “Quãng thời gian này, là tôi luôn chăm sóc cho Cố Tùng mỗi ngày.”
Giang Hải cười lạnh.
“Tôi lười phải quan tâm, cần tài sản muốn tìm ai thì tìm người đó.”
“Đừng có tìm ở chỗ tôi.”
“Hiểu chưa?”
Giang Hải lạnh lùng hung ác, Tiểu Thanh bèn che miệng lại.
Lên xe, Giang Hải kéo tay Cố Uyển Như: “Vợ à, đi vậy có chút không ônt? Lời cô ta nói cũng không thể tin hoàn toàn.”
“Anh đề nghị hỏi thử cha mẹ.”
Cố Uyển Như im lặng. Giang Hải biết, chuyện này có chút khó khăn, Cố Vân Lệ còn trọng tình cảm hơn cả Cố Uyển Như.