Chậm rãi nhắm mắt lại, anh ta lẳng lặng hưởng thụ, ảo tưởng cô gái này là một trong hai người ở thành phố Giang Tư.
Trác Địch? Mời chào?
Không, không cần mời chào, cho anh ta đủ lợi ích, giao dịch một lần là được.
Chỉ cần có thể tiêu diệt Giang Hải, hợp tác cùng ai, có gì đáng ngại chứ?
Thành phố Giang Tư, nhóm người Kim Thâu vẫn điên cuồng tập luyện trong nhà xưởng như trước.
Bọn họ đang phá vỡ cực hạn, cũng chịu được những đau đớn đến tận xương tủy.
Giang Hải không thay đổi sắc mặt quan sát tất cả, tuy năng lực của nhóm Kim Thâu đang tăng lên với tốc độ biến thái, nhưng Giang Hải nhưng vẫn không hề vui mừng.
Mà Tần Hiên đứng phía sau Giang Hải đang không ngừng thay đổi sắc mặt.
Anh ta không chỉ bị một trăm người này làm cho kinh sợ, mà quan trọng hơn là anh ta phát hiện hiện giờ Kim Thâu đã sắp vượt qua mình.
“Anh Giang…” Giọng nói của Tần Hiên run lên, không, cả linh hồn anh ta cũng đang run rẩy.
Đây chính là một trăm người đấy, nếu mỗi người đều mạnh hơn so với anh ta, ở Giang Hải trước mặt Tần Hiên sẽ trở nên không quan trọng nữa.
Anh ta không ngờ mọi việc lại thành như vậy.
Lúc này, anh ta nghĩ tới việc mình sắp trở thành một thứ vứt đi.
Tần Hiên không nghĩ ra, vì sao lại như vậy.
Vì sao Giang Hải không bồi dưỡng mình.
Giang Hải rất bình thản, như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Hiên: “Cậu không thích hợp.”
Thứ Giang Hải muốn là lòng trung thành.
Mà Tần Hiên đã lắn lộn trong thế giới ngầm thời gian quá dài, trong lòng của anh ta đã bị nhuốm màu, thứ anh ta muốn chỉ có lợi ích của cá nhân.
Là một người lõi đời, nên khi làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ đến bản thân trước tiên.
Mà nhóm Kim Thâu tuy rằng ước nguyện ban đầu của bọn họ là muốn đi theo Giang Hải để sống tốt hơn, cũng vì kiếm nhiều tiền hơn.
Nhưng những người này biết, không có Giang Hải bọn họ không bằng rác rưởi.
Lòng trung thành từ đó mà sinh.
Tần Hiên chỉ có thể chấp nhận, lui về phía sau nửa bước, trong lòng anh ta đang không ngừng cân nhắc, làm thế nào mới có thể một lần nữa được Giang Hải trọng dụng.
Không được Giang Hải trọng dụng, Tần Hiên sẽ không là gì cả.
Giang Hải lạnh nhạt hỏi: “Anh Hiên, anh thấy thế cục ở tỉnh Hải Đông thế nào?”
Cả người Tần Hiên run lên vội vàng ngẩng đầu.
“Anh Giang, tôi nghĩ… Lôi đại ca là bị thế lực phía bắc trừ khử.”
Nói xong Tần Hiên thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của Giang Hải.
Vẫn không hề bận tâm như trước.
“Bàng đại ca đang cố ý làm như vậy.”
“Ồ?” Giang Hải nhướng mày: “Không ngờ anh có thể nhìn ra được chuyện này.”
Được tán dương, Tần Hiên lập tức nói tiếp: “Bàng đại ca muốn làm cho Phác Thiên Ưng càng nổi điên hơn. Như vậy cho dù anh ta có được tỉnh Hải Đông thì như thế nào.”
“Thế giới ngầm đều muốn róc thịt lột da anh ta ra, đến lúc đó chỉ cần Bàng đại ca hô một tiếng đã có thể tập hợp toàn bộ lực lượng, tất nhiên có chuyển bại thành thắng.”
“Mà khi đó Bàng đại ca sẽ trở thành đại ca duy nhất của tỉnh Hải Đông, một đại ca chân chính làm cho người ta tâm phục khẩu phục.”
Giang Hải vừa lòng đích gật gật đầu, Tần Hiên không hổ là người đã từng làm đại ca, rất biết cách suy luận vấn đề.
Tần Hiên thả lỏng, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Bàng đại ca làm như vậy e là sẽ xảy ra chuyện xấu.”
“Hửm? Chuyện gì xấu?” Giang Hải hơi nở nụ cười.
“Là anh.”
Giang Hải cười ha ha, từ chối cho ý kiến.
“Mấu chốt để phá vỡ cục diện này thuộc về anh, anh là hy vọng duy nhất của tỉnh Hải Đông.”
Giang Hải nói: “Bàng đại ca hy vọng khi nào tôi ra tay?”
Tần Hiên đáp: “Điều này sợ là không phải do anh quyết định, quyền chủ động ở trong tay Phác Thiên Ưng.”
“Nhưng anh Giang cũng có thể quyết định kết cục của Phác Thiên Ưng.”
Thật sự không ngờ Tần Hiên có thể phân tích đúng chỗ như vậy, xem ra anh ta đã được Tần Hạo dạy bảo không ít.
Tuy Tần Hiên không đủ trung thành, nhưng Giang Hải cũng sẽ không vứt bỏ anh ta. Ở phương diện bày mưu tính kế thì Kim Thâu không bằng anh ta.
Bọn họ chỉ biết sống chết chiến đấu, thiếu đi sự ổn trọng của Tần Hiên.
Không bao nhiêu người có thể nhìn thấu điểm này như Tần Hiên.
Ở tỉnh Hải Đông, có không ít người nhìn chằm chằm động tĩnh của thành phố Giang Tư.
Nhưng phải làm cho bọn họ thất vọng rồi, Giang Hải vân không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Đây có phải tín hiệu Giang Hải muốn phát ra hay không?
Nếu Hoắc Yến Hoa thu phục toàn bộ tỉnh nhưng để lại thành phố Giang Tư, Giang Hải sẽ không để ý tới?
Những người này không biết, Hoắc Yến Hoa tham lam đến mức nào.
Cũng không biết Hoành Thiên Giai đã ngầm trợ giúp anh ta bao nhiêu.
Càng không biết Bạch gia ở phía bắc cũng tham dự trong đó.
Anh nâng tay lên, nhóm Kim Thâu lập tức ngừng huấn luyện, vội vàng tập trung lại.
Một đám mồ hôi ướt đẫm, ngực thở phập phồng kịch liệt, nhưng trên mặt lại tràn đầy sự sảng khoái.
Chính bọn nó cũng có thể cảm giác được mình đang mạnh lên, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Loại huấn luyện này rất khó khăn cũng rất kích thích, nếu như so với lúc trước, quả thực rất tàn khốc nhưng có hiệu quả rất nhanh.
Ngắn ngủi hơn mười ngày, nhóm Kim Thâu giống như đã phá kén lột xác.
Tần Hiên quả thực khó có thể tin được, sau này gặp Kim Thâu sẽ phải kêu một tiếng anh Mao.
Đứng ở trước mặt Kim Thâu, Tần Hiên mới phát hiện đáy lòng mình có một tia khiếp sợ.
Anh ta, đã không phải là đối thủ của Kim Thâu nữa.
Đây là loại huấn luyện gì mà có thể kích phát toàn bộ tiềm năng của con người, quả thực quá đáng sợ.
Giang Hải gật gật đầu, điều làm cho anh vui mừng là đến lúc này không có một người nào bị đào thải, toàn bộ đều liều mạng rèn luyện.
Thậm chí trong đó có mấy người còn đang treo cánh tay, hiển nhiên là bởi vì huấn luyện cường độ quá lớn mà bị thương.
Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ cũng không dám lơ là. Bọn họ đang sợ, sợ bị đào thải.
Giang Hải nói: “Gần đây tỉnh Hải Đông đã xảy ra một việc, các cậu biết chưa?”
Kim Thâu có vẻ có chút hưng phấn, hô lên: “Anh Giang, có phải có tên người chim Phác Thiên Ưng nào đó đánh muốn tới thành phố Giang Tư hay không?”
“Nếu anh ta đến đây cậu sợ không?” Giang Hải hỏi.
“Sợ cái búa, ông chỉ nói một câu, làm rụng lông nó.”
Kim Thâu nói xong, một trăm người cười vang.
Bọn họ không hề sợ hãi, càng muốn nhân cơ hội nghiệm chứng thành quả trong khoảng thời gian huấn luyện này một chút.
Giang Hải nói: “Phác Thiên Ưng, lợi hại hơn Nghiệp Gia và Nam Chiến nữa. Các người cũng không sợ?”
Kim Thâu trực tiếp la lên: “Cho dù ông đây có chết, bọn họ cũng đừng mơ đến việc đào được mống gì ở thành phố Giang Tư, cũng đừng mơ động đến tập đoàn Uyển Như.”
Giang Hải rất vừa lòng, anh nhìn ra được nhóm Kim Thâu rất thật lòng, bọn họ trung thành với tập đoàn Uyển Như từ tận đáy lòng.
Bọn họ chính là người của tập đoàn Uyển Như, tập đoàn Uyển Như cũng là ngôi nhà cho bọn họ tất cả.
Hiện tại tập đoàn Uyển Như cưu mang bọn họ.
Ngày mai, bọn họ sẽ quên mình bảo vệ cho lợi ích của tập đoàn Uyển Như.
“Mau chóng nâng cao năng lực, nếu không gặp Phác Thiên Ưng các cậu sẽ chết.”
“Sau này còn rất nhiều nơi để chơi nhưng lại không đi được.”
“Một đống tiền, tôi cũng không biết nên cho ai.”
“Nhà ở thành phố Giang Tư cũng không ai mua.”
Kim Thâu nói tiếp: “Mấy em gái xinh đẹp cũng không biết ngủ với ai…”
Lại một trận cười vang.
Nhưng Giang Hải không cười.
“Nếu Phác Thiên Ưng đến đây, tôi sẽ sắp xếp xử lý.”
“Những chuyện khác giao cho các cậu.”
Thở dài một hơi, Giang Hải buồn bã nói: “Tranh đấu trong thế giới ngầm thật sự buồn tẻ.”
Kim Thâu nhất thời trở nên phấn khởi, ánh mắt anh ta như muốn phát sáng.
Tiếp xúc lâu như vậy, bọn họ cũng hiểu Giang Hải được một chút.
Giang Hải nói như vậy, có nghĩa là anh không hề xem Phác Thiên Ưng, Đường Tuấn, Nam Chiến là cái thá gì cả, thậm chí, cũng lười động tay.
Nhưng Tần Hiên lại nghe ra một ý khác.
Giang Hải không muốn bị Bàng đại ca lợi dụng, bị dùng làm đao giết người thay cho ông ta.
Đúng vậy, Giang Hải lười để ý đến đám người Đường Tuấn, chẳng lẽ lại quan tâm đến một lão già sắp hết thời như Bàng đại ca?
Để Giang Hải ra tay vì Bàng đại ca, ông ta không xứng.
Chưa đến năm mươi tuổi, những lăn lộn trong thế giới ngầm thì đã xem như người già.
Nhưng mà Tần Hiên cảm thấy rất đáng tiếc.
Hiện tại, cứ để cho toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh chảy ra khỏi kẽ tay của Giang Hải như vậy sao?
Cho dù anh làm giống như thành phố Giang Tư, quét sạch những thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ, chỉ chừa một chút cơ sở kinh doanh đèn mờ không ảnh hưởng đến sự hài hòa ổn định.
Cho dù như vậy, mỗi năm, số tiền có thể kiếm được trong cả tỉnh cũng không phải con số nhỏ.
Khoát tay, Giang Hải nói: “Trở về huấn luyện, mấy ngày nay tôi sẽ không sắp xếp các cậu làm gì cả.”
Hiện giờ, lời của Giang Hải chính là thánh chỉ.
Nhóm Kim Thâu không chút do dự, xoay người gào thét vọt trở về, thậm chí chủ động tăng cường độ huấn luyện.
Nhìn một đám nhãi con như sói như hổ, Tần Hiên nuốt nước bọt, nhìn theo bóng lưng của Giang Hải, anh ta ngây ngẩn một lát.
Giang Hải trở về tập đoàn Uyển Như, Tần Hiên cũng phải đi làm việc của mình.
Tần Hiên ôm cảm xúc phập phồng, lập tức đi tìm Tần Hạo.
Hai anh em này, một văn một võ hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Rất nhiều lúc Tần Hạo thuận miệng một câu, đều khiến Tần Hiên phải cân nhắc rất lâu.
Tần Hạo mới là kẻ lõi đời chân chính.
Nghe Tần Hiên nói xong, Tần Hạo thở dài một hơi, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn không thành thép nhìn chằm chằm Tần Hiên.
“Em đã phạm vào điều tối kỵ.” Tần Hạo vỗ bàn.
“Em nói xem, có chuyện gì mà anh Giang muốn em làm mà em lại do dự không?”
Tần Hiên còn cảm thấy oan ức, biện giải nói: “Những chuyện anh Giang bảo em làm có chuyện gì em không làm chứ? Hơn nữa, em đều làm gọn gàng sạch sẽ.”
Tần Hạo hiểu em trai của mình, nếu muốn đùa giỡn tâm cơ với người khác còn được, nhưng với Giang Hải thì nó quá non.
Đừng nhìn Giang Hải tuổi không lớn, nhưng lòng dạ anh sâu đến mức ngay cả Tần Hạo cũng muốn bái phục.
Không, là thúc ngựa cũng theo không kịp.
Tần Hạo bóp cổ tay nói: “Không chỉ có anh Giang, bất luận là ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho đàn em của mình không toàn tâm toàn ý với mình.”
“Còn em thì sao?”
Tần Hiên sửng sốt sau đó nhớ lại, vẻ mặt của anh ta dần xấu đi.
Trước kia vẫn rất tốt, nhưng có vài chuyện gần đây đúng là Tần Hiên sợ đầu sợ đuôi.
Lúc nghe Giang Hải nói muốn dẫn người đi thành phố Giang Thanh, Tần Hiên suýt nữa bị dọa tè ra quần.
Lúc đối mặt với Nam Chiến, Tần Hiên cũng sợ, sợ chết ở thành phố Giang Thanh không về được.
Nhưng nghĩ đến Kim Thâu, chẳng lẽ anh ta không sợ?
Anh ta cũng sợ, nhưng Kim Thâu dám dựa vào lúc Giang Hải có mặt, lừa hai sát thần ở thành phố Giang Thanh một vố.
Khi đó, Tần Hiên đứng ở bên cạnh không thốt chữ nào.
Có vẻ rất bình thường làm cho người ta không tìm ra khuyết điểm.
Nhưng không khuyết điểm lại là vấn đề lớn nhất.
Thứ Giang Hải cần không phải là người không dám phạm sai lầm mà là người dũng cảm tiến tới.
Nghe Tần Hạo nói một lát, Tần Hiên đã hiểu ra.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, với thái độ của Giang Hải đối với anh ta hiện giờ, muốn thay đổi thật sự rất khó.
Cuối cùng, Tần Hạo nói: “Từ hôm nay trở đi, không được lo lắng thiệt hơn, anh Giang bảo em làm gì thì em làm cái đó là được.”
“Đừng nghĩ mình quá thông minh nên người ta sẽ không phát hiện ra chút tâm tư này của em.”