Giang Hải đi tới phía sau, anh cẩn thận lựa quả có kích thước vừa phải đút vào miệng Cố Uyển Như.
“Ăn nhiều trái cây hơn và hoạt động nhiều hơn. Công việc là mãi mãi làm không bao giờ hết.” Giang Hải buông đĩa trái cây xuống, lại xoa xoa bả vai giúp Cố Uyển Như.
Nặng nề thở phào nhẹ nhõm, Cổ Uyển Như thoải mái hừ một tiếng.
Miệng không nói, nhưng trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
Giang Hải luôn có thể ở phía sau cô khi cô cần nhất, hơn nữa, tay nghề xoa bóp của Giang Hải, làm cho cô rất thoải mái!
Bận rộn đến khi trời tối, Cố Uyển Như mới thu dọn một ít giấy Thiển Lý gói vào trong túi, định sau khi về nhà sẽ làm tiếp.
Giang Hải lái xe đưa Cố Uyển Như về nhà.
“Mấy ngày nay, sao không nhìn thấy Kim Thâu vậy?”
Cố Uyển Như không biết chuyện Kim Thâu bị đá gãy tay.
“Anh sắp xếp cho cậu ta chuyện khác, nên phải rời khỏi thành phố Giang Tư mấy ngày.”
Giang Hải thuận miệng tìm lí do, nắm lấy tay Cố Uyển Như: “Anh lái xe cho bà xã không tốt sao? Bỏ bớt một tên kỳ đà cản mũi trong xe đi.”
Trở lại Hoàng Kim Giáp Lân, Giang Hải nhanh chóng xuống xe mở cửa xe cho Cố Uyển Như.
Lúc này, điện thoại lại rung lên báo hiệu có người gọi.
Sắc mặt Giang Hải khẽ biến, làm như lơ đãng nhìn thoáng qua.
“Bà xã, em về trước đi, anh đi chút việc…”
Lái xe ra khỏi khu Hoàng Kim Giáp Lân, mặt Giang Hải lập tức trầm xuống.
Hàm răng cắn chặt, gương mặt cũng trở nên nguy hiểm hơn hẳn.
Phía đông thành phố, một phòng khám nhỏ.
Một người trung niên nằm trên giường, vạt áo mở to, lộ ra vài vết sẹo dữ tợn, sâu đến mức thấy được xương.
Mà, sắc mặt người trung niên này, trắng bệch như giấy.
Quần áo trên người, nhuộm đầy vết máu, giờ phút này vết máu đã khô, tỏa ra huyết khí nồng đậm.
Thất Hồn đứng ở một bên. Đang cúi đầu buông mắt xuống, không biết nghĩ cái gì.
“Anh…”
Giang Hải xông vào cửa, ánh mắt như điện.
Người trung niên nghiêng đầu, nhếch miệng cười, lộ ra một hàng hàm răng trắng sứ.
“Anh không sao.”
Người trung niên này tên là Tiền Nhất, là sư huynh của Giang Hải.
Năm năm trước, nếu Giang Hải không xuất hiện, giờ phút này Đế vương hẳn là Tiền Nhất.
Bản lĩnh của Tiền Nhất, tuy không bằng Giang Hải, nhưng trên đời này, người có thể làm anh ta bị thương cũng không nhiều lắm.
“Là ai làm?” Xem kĩ vết thương, ánh mắt Giang Hải càng thêm nặng nề.
Nhìn qua vết thương, trong lòng cũng đã đoán được tám chín phần đối phương là ai.
“Vì để giết được anh, ninja Nhật cũng đã phải dốc hết sức rồi.” Tiền Nhất nhìn Giang Hải.
“Nhóc thối, mập hơn rồi.”
“Đế vương…”
Thất Hồn ở bên cạnh chậm rãi mở miệng, nhưng lại không tiếp tục nói tiếp.
Mối thù này, nhất định nợ máu phải trả bằng máu.
Giơ tay lên, ngắt lời Thất Hồn muốn nói. Chậm rãi gật đầu, tính mở miệng nhưng lại không nói gì.
Máu của Tiền Nhất, đương nhiên không thể chảy vô ích. Nhưng bây giờ, cũng không phải là thời cơ tốt nhất để báo thù.
Giọng nói Tiền Nhất có chút khàn khàn, mỉm cười: “Đàn lợn Nhật này, cứ nghĩ anh là em đó.”
Giang Hải trong lòng hiểu rõ, bản thân mình trốn ở thành phố Giang Tư bầu bạn với Cố Uyển Như, vốn dĩ người bị phục kích nên là anh mới phải.
Ninja Nhật muốn làm là nhiệm vụ chém đầu.
Cái đầu của Đế vương, quá đáng giá rồi.
Rời khỏi thế giới hắc ám, hoạt động của Đế vương đều giao cho Tiền Nhất xử lý, có thể nói, giờ phút này, người đang thật sự gánh trọng trách của Đế vương, là Tiền Nhất.
Tuy nhiên, Tiền Nhất không quan tâm đến điều đó. Truyền thừa Đế vương cho Giang Hải, ban đầu cũng là ý của Tiền Nhất.
Suy cho cùng, quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
“Anh à, nửa năm sau, hai anh em chúng ta đi Nhật một chuyến, giết bọn họ, thất tiến thất xuất, giết bọn chúng không còn manh giáp.”
(Thất tiến thất xuất: con trai của Lưu Bị bị quân Tào bao vây, đại tướng Triệu Vân vì cứu ấu chủ Lưu Thiền, bảy lần tiến vào trong vòng vây của Tào quân lại bảy lần giết ra)
Tiền Nhất sửng sốt, kịch liệt ho khan, liên tục xua tay.
“Thâm nhập vào hang hổ, quá nguy hiểm, anh có thể đi, em thì không được.”
Thân phận của Giang Hải quá đặc biệt.
“Chờ em đi qua một chỗ Thập Thánh Cảnh, sẽ không cần sợ hãi.”
Thập Thánh Cảnh, người bình thường làm sao có thể nghe nói những bí mật này.
Mà Tiền Nhất lại hiểu được, Thập Thánh Cảnh, đối với Đế vương mà nói, đại diện cho cái gì.
Thân phận của Tiền Nhất, giống như người kế vị.
Nếu Giang Hải có gặp bất trắc gì, Tiền Nhất, nhất định phải lập tức tiếp nhận truyền thừa Đế vương.
“Em đã tiếp xúc với người Do Thái?” Trong mắt Tiền Nhất lóe lên tia sáng.
Rất nhiều chuyện, Thất Hồn không có tư cách biết.
Thất Hồn hơi khom người, lặng lẽ lui ra, Giang Hải không kiêng dè anh ta, nhưng anh ta phải biết mức độ, anh ta biết, có một số việc, mình không nên biết.
Giang Hải gật gật đầu.
Cũng may, vết thương trên người Tiền Nhất cũng không có gì đáng ngại.
Hai anh em đồng môn tán gẫu một lúc, Giang Hải sắp xếp chỗ ở cho Tiền Nhất.
“Anh à, anh ở thành phố Giang Tư nghỉ ngơi một thời gian, để cho những tên hề kia nhảy nhót vài ngày nữa đi.”
Tiền Nhất mỉm cười: “Không, anh sẽ xuất hiện càng sớm càng tốt, hơn nữa, phải làm điều gì đó chống lại bọn ninja Nhật.”
Giang Hải nheo mắt, chậm rãi gật đầu.
“Anh mang theo người của Thiên Ưng Môn đi, mang theo toàn bộ.” Giang Hải hiểu.
Tiền Nhất là muốn dùng danh nghĩa Đế vương để làm việc, như thế, truyền đạt ra một tín hiệu, Giang Hải thân mang trọng thương, hoặc là đã trọng thương không thể điều trị.
Những kẻ xấu kia mới càng dễ lộ ra răng nanh. Ai gần ai xa, cũng phân biệt rõ ràng.
Có thể thành công phục kích Tiền Nhất, cũng không phải dễ dàng như vậy. Có lẽ, bên trong nội bộ Đế vương, đã xuất hiện sâu mọt. Cũng nên nhân cơ hội này, tóm được người này ra.
Tiền Nhất muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt Giang Hải kiên quyết.
Tiền Nhất cũng biết khả năng của Giang Hải, cho nên, cũng không kiên trì nhiều.
Không lâu sau đó, Tửu Quỷ đã vội vã đến.
Có ông ấy ở đây, chỉ cần nháy mắt là còn có thể chữa khỏi, huống chi, trên người Tiền Nhất, hơn phân nửa là vết thương ngoài da.
Trên đường trở về, Thất Hồn hỏi: “Đế vương, còn ba tháng nữa là anh muốn đi đến Nhật, có cần phải chuẩn bị trước một chút không?”
Giang Hải khẽ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: “Không cần, đến lúc đó tôi sẽ bí mật rời đi.”
“Hiện tại, đi lan truyền tin tức, cứ nói tôi không gặp bất cứ người nào, bất luận chuyện gì, tất cả công việc của Đế vương, đều do Tiền Nhất phụ trách.”
“Cái này…” Thất Hồn khẽ nhướn mày.
Cứ như vậy, thế giới hắc ám, không tránh khỏi chấn động một phen. Mà, bên trong nội bộ Đế vương, sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Mọi người sẽ nghĩ gì? Đế vương, là muốn đổi người sao?
Hay là, Đế vương xảy ra chuyện gì.
Lần trước chấn động, là chuyện sư phụ Giang Hải mất tích, sau do Giang Hải nhận truyền thừa Đế vương.
Vào thời điểm đó, thế giới hắc ám, cảnh máu chảy xông đến tận trời.
Lần này, nếu làm không tốt, cũng sẽ máu chảy thành sông.
“Cứ dựa theo lời tôi nói mà làm.” Giang Hải trầm giọng nói.
“Vâng!” Thất Hồn gật đầu.
Lúc này, Cố Uyển Như gọi điện thoại tới.
“Ông xã, sao anh còn chưa về?”
Giang Hải nói: “Anh đang trên đường trở về đây, vừa mới xong việc.”
“Vậy anh đừng vội về.” Cố Uyển Như nói: “Uyển Thuần hình như xảy ra chút chuyện ở quán bar Thái Dương, anh đi qua xem một chút đi.”
Lúc đầu, Uyển Thuần xuất hiện, tự xưng là Bộ Trần, sau khi bị Giang Hải nhìn thấu, đã thành thật lấy tên thật để xưng hô với người khác.
Trong một thời gian, Giang Hải không bị Uyển Thuần quấy rối nữa, không ngờ, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định quyến rũ Giang Hải.
“Cô ta có thể xảy ra chuyện gì, anh sẽ sắp xếp hai người đi qua xem một chút.”
“Hay là anh đi đi, thuận tiện, mang hộ một tài liệu về giúp em.”
Nếu Uyển Thuần muốn gặp Giang Hải, đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ, để Cố Uyển Như và Giang Hải không cách nào cự tuyệt.
“Tài liệu gì mà quan trọng như vậy, anh thấy…”
“Bảo anh đi thì đi đi, cách Hoàng Kim Giáp Lân cũng không xa, anh hẳn là thuận đường đó.”
Giang Hải bất đắc dĩ bĩu môi: “Được rồi.”
Ở bar Thái Dương, đương nhiên không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Bây giờ, trị an của thành phố Giang Tư rất tốt, nào có ai không mở mắt mà đi quấy rối Uyển Thuần.
Cho dù gặp phải tên **** ***** lên não, nói cho cùng, cũng chỉ là liếc mắt mấy cái, trong lòng có ý nghĩ dâm đãng thôi.
Hai ly cocktail để không đến mức đồ uống bên trong đã phân tầng rõ ràng.
Uyển Thuần lại không uống, lẳng lặng chờ Giang Hải đến.
Nhìn thấy Giang Hải đến đúng hẹn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười thắng lợi.
Quét mắt một vòng, cũng không phát hiện có gì bất thường, Giang Hải giữ phép lịch sự, mỉm cười nói: “Tài liệu đâu?”
“Anh Giang, anh cứ gấp gáp như vậy sao?”
Uyển Thuần đẩy một ly rượu về phía đối diện, ý bảo Giang Hải ngồi xuống.
“Tôi không thích uống rượu, có chuyện gì muốn nói, cô nói thẳng đi.”
Giang Hải rất không kiên nhẫn, bất luận Uyển Thuần có mục đích gì, lần một lần hai không nên có lần ba, Giang Hải đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, anh không có hứng thú gì đối với Uyển Thuần.
Cứ dây dưa như vậy, là có chút ti tiện rồi.
Uyển Thuần không hề xấu hổ.
Đặt trên bàn mấy tờ giấy, ngồi thẳng người, nghiêng đầu, đôi mắt quyến rũ chan chưa ý xuân dạt dào nhìn Giang Hải.
Mà Giang Hải, vẻ mặt cứng lại, hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên những cơn sóng lớn.
“Cô, vậy là có ý gì?”
Tờ giấy đầu tiên trên bàn, là một bản phác thảo bằng bút chì.
Bức tranh là Ngôi sao Quang Luân.
“Tôi chỉ muốn cho anh Giang thưởng thức một chút, bản phác thảo này của tôi, có thể lọt vào được đôi mắt xanh của anh hay không.”
Giang Hải nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống, từng chút từng chút nhìn lướt qua vẻ ngoài khuynh quốc khung thành của Uyển Thuần, chậm rãi xuống dưới, cuối cùng, dừng ánh mắt lại trên chiếc cổ tuyết trắng như ngọc.
Uyển Thuần mặc một chiếc áo cổ trái tim, khe rãnh sâu không thấy đáy sẽ khiến vô số đàn ông muốn chui đầu vào.
Nhưng, cái Giang Hải nhìn, cũng không phải là khe rãnh làm cho mạch máu người ta sôi trào ấy.
Mà là, một mặt dây chuyền thoạt nhìn không chút nổi bật nào trên cổ Uyển Thuần.
Uyển Thuần cố ý ưỡn ngực lên, để Cho Giang Hải rõ hơn.
Ngôi sao Quang Luân.
Mặc dù thứ này, nhìn một cái là biết đồ giả, nhưng Giang Hải hiểu Uyển Thuần là có ý gì.
Cô ta có tin tức của Ngôi sao Quang Luân, đang chờ ra giá để bán.
Giang Hải chậm rãi nở một nụ cười đùa giỡn.
Lúc này đây, Uyển Thuần không phải là muốn ôm ấp yêu thương, mà là dự định chính thức làm ăn.
Làm ăn mà, chỉ cần có giá cả, vậy là có chuyện để bàn.
Ngồi xuống đối diện, Giang Hải nhìn ly cocktail, không hề có hứng thú.
Những thứ đồ lộn xộn trộn lẫn với nhau, không có trải nghiệm thưởng thức ngoại trừ hiệu ứng hình ảnh.
Những người thực sự biết uống rượu, những người thực sự biết thưởng thức, đều không có nhiều hứng thứ đối với cocktail.
“Cô muốn gì?”
Giang Hải đi thẳng vào vấn đề, cũng lười nói nhảm.
Uyển Thuần bưng ly rượu lên, ý bảo Giang Hải cụng ly với mình.
Trên mặt của cô ta, chính là nụ cười thắng lợi.
Nhìn ra được, Giang Hải quan tâm đến ngôi sao Quang Luân này, chỉ cần có quan tâm, vậy thì đủ rồi.
Điều tra không ngừng về Giang Hải, Uyển Thuần phát hiện, năm đó, Giang gia bị diệt, không đơn giản như vậy.
Dường như liên quan đến một cái gì đó.
Mà dưới cơ duyên trùng hợp, cô ta đã có được một vài tin tức rất có giá trị.
“Chỉ muốn uống rượu với anh Giang, không muốn cái gì.”
Giang Hải nói: “Chúng ta vẫn nên thẳng thắn đi. Có bất kỳ điều kiện nào, cứ việc nói ra.”
“Chỉ cần anh muốn, cả con người tôi đều là của anh, bất luận anh cho tôi cái gì, cuối cùng, vẫn là của anh cả.”
Nhíu mày, Giang Hải trầm ngâm trong chốc lát, bưng ly rượu lên, nếm thử một chút.
Ý của Giang Hải rất rõ ràng, rượu, tôi uống rồi, nên nói chính sự đi.
“Tôi muốn biết, anh sẽ làm sao cách nào để cảm ơn tôi?” Uyển Thuần cười quyến rũ đến mê người.
Trong mắt của Giang Hải, loại nụ cười này lại rất đê tiện.
Nhưng Uyển Thuần trong lòng lại nghĩ là, loại nụ cười quyến rũ này, kiếp này, chỉ cười với Giang Hải.
Cô ta, chính là muốn trở thành người của Giang Hải.
Không, cô ta muốn Giang Hải trở thành người đàn ông của mình.