Những ngày sau đó đều không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cho đến tối thứ sáu, Doãn Khả Vy nhận được cuộc điện thoại từ một dãy số lạ, tuy có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn bắt máy.
Kết quả sau khi điện thoại vang lên tiếng "tút tút" báo hiệu cuộc gọi đã ngắt kết nối, cô vẫn còn chìm trong cơn hoang mang cùng hoảng hốt bởi vì người mà cô vừa nói chuyện chính là mẹ của Lữ Thiên Luân - Lữ Ánh.
Suốt cuộc gọi, cô chỉ nói được vài câu, còn lại đều là Lữ Ánh lấy thân phận trưởng bối hẹn gặp cô vào sáng mai, còn dặn dò tuyệt đối không được cho người thứ ba biết.
Cô làm sao không hiểu dụng ý của bà ấy, có khác gì tình huống cẩu huyết mẹ chồng gặp con dâu vẫn thường thấy trên phim truyền hình? Có khi nào cô cũng sẽ gặp phải tình cảnh bị ném chi phiếu vào mặt, kèm theo câu nói kinh điển "cầm tiền và tránh xa con tôi ra" hay không?
Ôi trời ơi, làm sao sống qua con trăng này đây?
Thế là cả đêm cô trằn trọc không ngủ được vì ôm tâm tư lo lắng bất an, sáng dậy tinh thần sa sút vác thêm cặp mắt gấu mèo đi xuống nhà ăn sáng khiến cho ba mẹ Doãn cũng phải hoảng hồn, nhưng mà truy hỏi thế nào cô cũng không hó hé nửa lời, giải thích qua loa cho xong.
Ăn sáng xong, cô thay đồ tươm tất, trang điểm nhẹ một chút che đi gương mặt nhợt nhạt sau đó rời nhà, bắt taxi đi đến điểm hẹn.
Đến nơi, cô nhìn đồng hồ nơi cổ tay hiển thị tám giờ ba mươi phút, sớm hơn ba mươi phút so với thời gian mà Lữ Ánh hẹn, ấy vậy mà bà ấy còn đến sớm hơn cả cô.
Không khó để nhận ra vị phu nhân cao quý đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ là ai bởi vì gương mặt bà ta so với Lữ Thiên Luân có rất nhiều điểm tương đồng.
Ban đầu cô còn cho rằng bà ấy sẽ giống như những vị phu nhân khác, một khi hẹn gặp bạn gái của con trai sẽ tỏ ra cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng sự thật thì bà ấy trông có vẻ bình dị rất nhiều, nét mặt cũng vô cùng hiền từ phúc hậu. Ví như việc bà không bao trọn cả quán cafe để thể hiện vị thế của mình, thậm chí còn đến sớm hơn rất nhiều so với thời gian hẹn là điều đáng để cô xem trọng.
Hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy nhanh chóng tiến về phía bàn của Lữ Ánh, kính cẩn chào: "Bác gái, xin lỗi con đến muộn rồi."
Lữ Ánh ngẩng đầu nhìn cô nữ sinh trước mắt, âm thầm đánh giá: Gương mặt xinh xắn đáng yêu, giọng nói cũng khá ngọt ngào, áo quần gọn gàng thanh lịch không có nửa điểm kiểu cách, cách nói chuyện cũng vô cùng thận trọng...
So với những gì viết trong tập tài liệu được gửi đến cách đây không lâu thì cũng không sai biệt lắm. Xem ra, mắt nhìn người của con trai cũng không tệ, bà cũng vô cùng hài lòng.
Lữ Ánh nở nụ cười hoà nhã: "Là bác đến sớm mà thôi. Nào, ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện."
Doãn Khả Vy vâng dạ rồi đi đến ngồi đối diện bà.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng đi tới, bà liền lên tiếng hỏi: "Con muốn uống gì không?"
Cô mỉm cười với bà, sau đó hướng cô nhân viên nói: "Cho em một ly cam ép, cảm ơn."
Đồ uống rất nhanh được đưa đến trước mặt cô. Đợi nhân viên phục vụ đi rồi cô mới hướng Lữ Ánh hỏi: "Không biết bác muốn gặp con có chuyện gì ạ?"
Lữ Ánh không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi ngược lại: "Con không thắc mắc vì sao bác có số điện thoại của con sao?"
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu: "Dạ không. Con đoán, không chỉ số điện thoại mà tất cả mọi thông tin của con, thậm chí gia đình con, bác đều đã nắm trong tay."
Bà khẽ nhướn mày, thầm hài lòng về sự bình tĩnh quyết đoán của cô, tiếp tục thăm dò: "Vậy con đoán xem mục đích hôm nay bác hẹn gặp con là gì?"
Doãn Khả Vy nghĩ sao nói vậy: "Con chỉ dám khẳng định có liên quan đến Lữ Thiên Luân mà thôi."
Lữ Ánh cười như không cười: "Ví dụ?"
Cô kiên định nói: "Về mối quan hệ giữa con và anh ấy."
Sự thật thì cô chỉ lờ mờ đoán ra được mục đích Lữ Ánh muốn gặp cô, còn thực hư thế nào cô hoàn toàn mờ mịt.
Ban đầu cô còn cho rằng bà ấy không hài lòng về mình nhưng hiện tại thì cô lại không còn suy nghĩ đó, luận về thái độ và cách nói chuyện của bà thì không hề bài xích cũng như khinh thường cô, càng khiến cho cô không cách nào phán đoán được suy nghĩ của bà ấy.
Kiếp trước trên bàn đàm phán, cô rất giỏi trong việc phán đoán tâm tư của đối phương cho nên hợp đồng về tay vô cùng thuận lợi. Người trước mắt này lại cho cô cảm giác vô cùng kính nể, bà hẳn không chỉ là một quý phu nhân của giới thượng lưu mà còn là một nữ cường nhân đứng trên đỉnh cao của xã hội. Cho nên để phán đoán tâm tư của một người đáng sợ như vậy thật sự không dễ dàng chút nào. Cô hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Lữ Ánh nghe câu này thì khẽ cười, nhẹ gật đầu: "Không sai. Vậy con nghĩ xem bác sẽ phản đối hay đồng tình?"
Câu hỏi này của bà cũng không quá khó nhưng cũng không dễ trả lời, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra kết luận cuối cùng bởi vì đây chính là một câu hỏi mang tính chất thăm dò cực cao. Nếu như câu trả lời của cô không khiến bà hài lòng, chuyện phát sinh sau đó sẽ không thể lường trước được.
Đầu óc cô cố gắng xoay chuyển nhưng vẫn chỉ là một mảng mờ mịt.
Nhìn thấy người đối diện trầm mặc không nói, Lữ Ánh uống một ngụm cafe, sau đó lại cất giọng: "Rất khó trả lời sao? Không cần căng thẳng, nghĩ sao nói vậy là được."
Bà đã nói ra câu này, Doãn Khả Vy dù có tiếp tục đắn đo cũng không thể trì hoãn thêm, cho nên cô chỉ có thể dựa theo cảm nhận hiện tại của mình mà nói: "Nếu bác phản đối thì sẽ giống như những bậc phụ huynh khác, trực tiếp bàn điều kiện với con rồi. Cho nên con có thể hiểu là bác không phản đối nhưng cũng không hẳn đồng tình mà sẽ có yêu cầu gì đó đối với con."
"Rất thông minh." Lữ Ánh không ngại khen ngợi.
"Vậy bác có yêu cầu gì đối với con, mời người cứ nói."
Lữ Ánh khẽ cười: "Vậy bác cũng không vòng vo nữa. Bác nói với a Luân sẽ không phản đối hai đứa đến với nhau nhưng bác có ba điều kiện. A Luân mới chỉ thực hiện được một mà thôi. Con đoán xem ba điều kiện mà bác đưa ra là gì?"
Nghe những lời này, Doãn Khả Vy hoang mang thật sự. Ba điều kiện nhưng mới chỉ thực hiện được một? Rốt cuộc điều kiện đó là gì mà có thể khiến hắn lâm vào khó khăn, đến nỗi mẹ hắn phải thân chinh đến nói với cô?
Đầu óc cô vận động hết công suất, cố gắng nhớ lại tất cả những sự việc xảy ra trong thời gian qua. Gương mặt của Tracy, người mà kiếp trước chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cô lại vì mối quan hệ của cô và hắn mà đến. Vậy thì điều kiện mà Lữ Ánh đặt ra có khi nào kiên quan đến cô ta hay không?
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy mạnh dạn hỏi: "Một trong ba điều kiện đó có liên quan đến Tracy?"
Lần này Lữ Ánh thật sự phải nhìn cô bằng cặp mắt khác. Một cô bé mới mười tám tuổi đầu lại có suy nghĩ tinh tế như thế đích thực vô cùng ít. Nếu như vận dụng vào kinh doanh thì con đường phía trước đối với cô sẽ vô cùng sáng lạn.
Trong đầu bà bất ngờ loé lên tia giảo hoạt. Điều kiện thứ ba hình như bà nghĩ ra rồi.
"Không sai. Chỉ cần có thể khiến Tracy trở về Mỹ thì xem như đã hoàn thành điều kiện. A Luân hẳn cũng nói với con nó và Tracy có hôn ước nhỉ?"
Cô gật đầu: "Vâng."
Bà cũng gật đầu: "Mặc dù hôn ước đã được giải trừ nhưng con bé đó có chịu buông bỏ hay không thì bác không dám khẳng định. Nhưng bác nghĩ hai đứa có thể giải quyết được mà đúng không? Cũng giống như hai đứa sử dụng cách văn minh để khiến con bé Tracy thua cuộc vậy."
Trên trán Doãn Khả Vy lại xẹt qua ba vạch đen. Cách văn minh cái gì? Đó đều là do Tracy tự biên tự diễn buộc cô phải tham gia có được không? Lại nói, sao chuyện gì bà ấy cũng biết vậy nhỉ? Thế thì sự việc xảy ra tối hôm đó bà có biết không?
Khoé miệng cô chợt co rút mạnh. Ông trời ơi, ông có cần "chiếu cố" con đến vậy hay không? Cứ một đòn lại một đòn giáng xuống hành hạ con từng chút một thế này thì liệu con có còn sống tiếp được không đây?
Doãn Khả Vy cười gượng: "Vậy hai điều kiện còn lại là gì mà anh ấy chưa thực hiện được vậy ạ?"
"Điều kiện thứ nhất: trở về Mỹ thi CEO, tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc."
Trong lòng Doãn Khả Vy lộp bộp hai tiếng. Thì ra thời điểm Lữ Thiên Luân nghỉ học giữa chừng mà cô cho rằng hắn đi du học thực chất là về Mỹ tiếp nhận sự nghiệp.
Cũng phải thôi, với trình độ của hắn thì còn cần phải đi du học hay sao? Con đường tương lai đã được trải thảm đỏ, hắn chỉ cần trực tiếp bước lên và tiến thẳng về phía ngai vàng là được rồi.
Khoảng cách giữa cô và hắn thật sự là quá xa rồi, cô dù có làm cách nào, phấn đấu cả đời thì khoảng cách ấy cũng mãi mãi không thể kéo gần lại.
Trọng sinh thì thế nào? Đạt được ước nguyện thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một bước đệm nhỏ bên rìa của giấc mơ mà thôi, không thể trở thành sự thực được.
Đoạn tình cảm này, e rằng sẽ chẳng có được kết cục viên mãn!
Kết quả sau khi điện thoại vang lên tiếng "tút tút" báo hiệu cuộc gọi đã ngắt kết nối, cô vẫn còn chìm trong cơn hoang mang cùng hoảng hốt bởi vì người mà cô vừa nói chuyện chính là mẹ của Lữ Thiên Luân - Lữ Ánh.
Suốt cuộc gọi, cô chỉ nói được vài câu, còn lại đều là Lữ Ánh lấy thân phận trưởng bối hẹn gặp cô vào sáng mai, còn dặn dò tuyệt đối không được cho người thứ ba biết.
Cô làm sao không hiểu dụng ý của bà ấy, có khác gì tình huống cẩu huyết mẹ chồng gặp con dâu vẫn thường thấy trên phim truyền hình? Có khi nào cô cũng sẽ gặp phải tình cảnh bị ném chi phiếu vào mặt, kèm theo câu nói kinh điển "cầm tiền và tránh xa con tôi ra" hay không?
Ôi trời ơi, làm sao sống qua con trăng này đây?
Thế là cả đêm cô trằn trọc không ngủ được vì ôm tâm tư lo lắng bất an, sáng dậy tinh thần sa sút vác thêm cặp mắt gấu mèo đi xuống nhà ăn sáng khiến cho ba mẹ Doãn cũng phải hoảng hồn, nhưng mà truy hỏi thế nào cô cũng không hó hé nửa lời, giải thích qua loa cho xong.
Ăn sáng xong, cô thay đồ tươm tất, trang điểm nhẹ một chút che đi gương mặt nhợt nhạt sau đó rời nhà, bắt taxi đi đến điểm hẹn.
Đến nơi, cô nhìn đồng hồ nơi cổ tay hiển thị tám giờ ba mươi phút, sớm hơn ba mươi phút so với thời gian mà Lữ Ánh hẹn, ấy vậy mà bà ấy còn đến sớm hơn cả cô.
Không khó để nhận ra vị phu nhân cao quý đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ là ai bởi vì gương mặt bà ta so với Lữ Thiên Luân có rất nhiều điểm tương đồng.
Ban đầu cô còn cho rằng bà ấy sẽ giống như những vị phu nhân khác, một khi hẹn gặp bạn gái của con trai sẽ tỏ ra cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng sự thật thì bà ấy trông có vẻ bình dị rất nhiều, nét mặt cũng vô cùng hiền từ phúc hậu. Ví như việc bà không bao trọn cả quán cafe để thể hiện vị thế của mình, thậm chí còn đến sớm hơn rất nhiều so với thời gian hẹn là điều đáng để cô xem trọng.
Hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy nhanh chóng tiến về phía bàn của Lữ Ánh, kính cẩn chào: "Bác gái, xin lỗi con đến muộn rồi."
Lữ Ánh ngẩng đầu nhìn cô nữ sinh trước mắt, âm thầm đánh giá: Gương mặt xinh xắn đáng yêu, giọng nói cũng khá ngọt ngào, áo quần gọn gàng thanh lịch không có nửa điểm kiểu cách, cách nói chuyện cũng vô cùng thận trọng...
So với những gì viết trong tập tài liệu được gửi đến cách đây không lâu thì cũng không sai biệt lắm. Xem ra, mắt nhìn người của con trai cũng không tệ, bà cũng vô cùng hài lòng.
Lữ Ánh nở nụ cười hoà nhã: "Là bác đến sớm mà thôi. Nào, ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện."
Doãn Khả Vy vâng dạ rồi đi đến ngồi đối diện bà.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng đi tới, bà liền lên tiếng hỏi: "Con muốn uống gì không?"
Cô mỉm cười với bà, sau đó hướng cô nhân viên nói: "Cho em một ly cam ép, cảm ơn."
Đồ uống rất nhanh được đưa đến trước mặt cô. Đợi nhân viên phục vụ đi rồi cô mới hướng Lữ Ánh hỏi: "Không biết bác muốn gặp con có chuyện gì ạ?"
Lữ Ánh không trả lời câu hỏi của cô mà lại hỏi ngược lại: "Con không thắc mắc vì sao bác có số điện thoại của con sao?"
Doãn Khả Vy khẽ lắc đầu: "Dạ không. Con đoán, không chỉ số điện thoại mà tất cả mọi thông tin của con, thậm chí gia đình con, bác đều đã nắm trong tay."
Bà khẽ nhướn mày, thầm hài lòng về sự bình tĩnh quyết đoán của cô, tiếp tục thăm dò: "Vậy con đoán xem mục đích hôm nay bác hẹn gặp con là gì?"
Doãn Khả Vy nghĩ sao nói vậy: "Con chỉ dám khẳng định có liên quan đến Lữ Thiên Luân mà thôi."
Lữ Ánh cười như không cười: "Ví dụ?"
Cô kiên định nói: "Về mối quan hệ giữa con và anh ấy."
Sự thật thì cô chỉ lờ mờ đoán ra được mục đích Lữ Ánh muốn gặp cô, còn thực hư thế nào cô hoàn toàn mờ mịt.
Ban đầu cô còn cho rằng bà ấy không hài lòng về mình nhưng hiện tại thì cô lại không còn suy nghĩ đó, luận về thái độ và cách nói chuyện của bà thì không hề bài xích cũng như khinh thường cô, càng khiến cho cô không cách nào phán đoán được suy nghĩ của bà ấy.
Kiếp trước trên bàn đàm phán, cô rất giỏi trong việc phán đoán tâm tư của đối phương cho nên hợp đồng về tay vô cùng thuận lợi. Người trước mắt này lại cho cô cảm giác vô cùng kính nể, bà hẳn không chỉ là một quý phu nhân của giới thượng lưu mà còn là một nữ cường nhân đứng trên đỉnh cao của xã hội. Cho nên để phán đoán tâm tư của một người đáng sợ như vậy thật sự không dễ dàng chút nào. Cô hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Lữ Ánh nghe câu này thì khẽ cười, nhẹ gật đầu: "Không sai. Vậy con nghĩ xem bác sẽ phản đối hay đồng tình?"
Câu hỏi này của bà cũng không quá khó nhưng cũng không dễ trả lời, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra kết luận cuối cùng bởi vì đây chính là một câu hỏi mang tính chất thăm dò cực cao. Nếu như câu trả lời của cô không khiến bà hài lòng, chuyện phát sinh sau đó sẽ không thể lường trước được.
Đầu óc cô cố gắng xoay chuyển nhưng vẫn chỉ là một mảng mờ mịt.
Nhìn thấy người đối diện trầm mặc không nói, Lữ Ánh uống một ngụm cafe, sau đó lại cất giọng: "Rất khó trả lời sao? Không cần căng thẳng, nghĩ sao nói vậy là được."
Bà đã nói ra câu này, Doãn Khả Vy dù có tiếp tục đắn đo cũng không thể trì hoãn thêm, cho nên cô chỉ có thể dựa theo cảm nhận hiện tại của mình mà nói: "Nếu bác phản đối thì sẽ giống như những bậc phụ huynh khác, trực tiếp bàn điều kiện với con rồi. Cho nên con có thể hiểu là bác không phản đối nhưng cũng không hẳn đồng tình mà sẽ có yêu cầu gì đó đối với con."
"Rất thông minh." Lữ Ánh không ngại khen ngợi.
"Vậy bác có yêu cầu gì đối với con, mời người cứ nói."
Lữ Ánh khẽ cười: "Vậy bác cũng không vòng vo nữa. Bác nói với a Luân sẽ không phản đối hai đứa đến với nhau nhưng bác có ba điều kiện. A Luân mới chỉ thực hiện được một mà thôi. Con đoán xem ba điều kiện mà bác đưa ra là gì?"
Nghe những lời này, Doãn Khả Vy hoang mang thật sự. Ba điều kiện nhưng mới chỉ thực hiện được một? Rốt cuộc điều kiện đó là gì mà có thể khiến hắn lâm vào khó khăn, đến nỗi mẹ hắn phải thân chinh đến nói với cô?
Đầu óc cô vận động hết công suất, cố gắng nhớ lại tất cả những sự việc xảy ra trong thời gian qua. Gương mặt của Tracy, người mà kiếp trước chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cô lại vì mối quan hệ của cô và hắn mà đến. Vậy thì điều kiện mà Lữ Ánh đặt ra có khi nào kiên quan đến cô ta hay không?
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy mạnh dạn hỏi: "Một trong ba điều kiện đó có liên quan đến Tracy?"
Lần này Lữ Ánh thật sự phải nhìn cô bằng cặp mắt khác. Một cô bé mới mười tám tuổi đầu lại có suy nghĩ tinh tế như thế đích thực vô cùng ít. Nếu như vận dụng vào kinh doanh thì con đường phía trước đối với cô sẽ vô cùng sáng lạn.
Trong đầu bà bất ngờ loé lên tia giảo hoạt. Điều kiện thứ ba hình như bà nghĩ ra rồi.
"Không sai. Chỉ cần có thể khiến Tracy trở về Mỹ thì xem như đã hoàn thành điều kiện. A Luân hẳn cũng nói với con nó và Tracy có hôn ước nhỉ?"
Cô gật đầu: "Vâng."
Bà cũng gật đầu: "Mặc dù hôn ước đã được giải trừ nhưng con bé đó có chịu buông bỏ hay không thì bác không dám khẳng định. Nhưng bác nghĩ hai đứa có thể giải quyết được mà đúng không? Cũng giống như hai đứa sử dụng cách văn minh để khiến con bé Tracy thua cuộc vậy."
Trên trán Doãn Khả Vy lại xẹt qua ba vạch đen. Cách văn minh cái gì? Đó đều là do Tracy tự biên tự diễn buộc cô phải tham gia có được không? Lại nói, sao chuyện gì bà ấy cũng biết vậy nhỉ? Thế thì sự việc xảy ra tối hôm đó bà có biết không?
Khoé miệng cô chợt co rút mạnh. Ông trời ơi, ông có cần "chiếu cố" con đến vậy hay không? Cứ một đòn lại một đòn giáng xuống hành hạ con từng chút một thế này thì liệu con có còn sống tiếp được không đây?
Doãn Khả Vy cười gượng: "Vậy hai điều kiện còn lại là gì mà anh ấy chưa thực hiện được vậy ạ?"
"Điều kiện thứ nhất: trở về Mỹ thi CEO, tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc."
Trong lòng Doãn Khả Vy lộp bộp hai tiếng. Thì ra thời điểm Lữ Thiên Luân nghỉ học giữa chừng mà cô cho rằng hắn đi du học thực chất là về Mỹ tiếp nhận sự nghiệp.
Cũng phải thôi, với trình độ của hắn thì còn cần phải đi du học hay sao? Con đường tương lai đã được trải thảm đỏ, hắn chỉ cần trực tiếp bước lên và tiến thẳng về phía ngai vàng là được rồi.
Khoảng cách giữa cô và hắn thật sự là quá xa rồi, cô dù có làm cách nào, phấn đấu cả đời thì khoảng cách ấy cũng mãi mãi không thể kéo gần lại.
Trọng sinh thì thế nào? Đạt được ước nguyện thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một bước đệm nhỏ bên rìa của giấc mơ mà thôi, không thể trở thành sự thực được.
Đoạn tình cảm này, e rằng sẽ chẳng có được kết cục viên mãn!