Cầm điện thoại trên tay, Doãn Khả Vy nhanh chóng mở nguồn.
Màn hình hiện lên, mi tâm cô lập tức nhăn lại. Lật đi lật lại điện thoại xem xét, đây đích thực là điện thoại của cô. Cô vẫn luôn trung thành với nhãn điện thoại này nên theo thời gian chỉ thay đổi đời điện thoại tốt hơn chứ không đổi sang hãng điện thoại khác.
Nếu cô nhớ không sai thì hình nền trên điện thoại cá nhân của cô là vườn hoa phía sau ngôi nhà mới của gia đình cô trong khu dự án "Lá phổi xanh" do chính tay cô chụp chứ không phải hình vẽ bóng lưng của người nào đó.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với điện thoại của cô vậy?
Để chứng minh nghi hoặc, cô mở danh bạ điện thoại tìm đến cái tên Anthony nhưng lại không hề có cái tên ấy.
Thấy con gái có vẻ hoang mang, mẹ Doãn lên tiếng hỏi han: "Làm sao vậy? Con thấy không khỏe sao?"
Doãn Khả Vy ngẩng đầu nhìn bà, lên tiếng hỏi: "Mẹ, đây là điện thoại của con sao?"
Mẹ Doãn thản nhiên gật đầu: "Đúng mà. Khi con gặp tai nạn, túi xách của con do cảnh sát bảo quản, mãi về sau mẹ mới lấy về được đó."
Mày liễu cô nhăn lại. Hôm đi gặp Mr L cô chỉ mang theo điện thoại cá nhân, vậy thì điện thoại này đúng là của cô rồi nhưng vì sao hình nền thay đổi, số điện thoại của Anthony cũng không có?
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu khiến tay cầm điện thoại của cô thoáng run rẩy. Cô nhanh chóng bấm gọi dãy số quen thuộc đã liên lạc gần bảy năm. Kết quả bên trong điện thoại vang lên tiếng nói máy móc khiến cô bàng hoàng, điện thoại đang đặt bên tai bỗng nhiên rơi xuống.
"Số máy quý khách vừa gọi không có thật..."
Mẹ Doãn thấy vậy thì lập tức đứng dậy khỏi ghế tiến đến bên cạnh cô lo lắng hỏi: "Vy Vy, con làm sao vậy? Có chuyện gì mà con lại run rẩy như thế này?"
Nhận được lời hỏi han, Doãn Khả Vy bấu víu vào cánh tay mẹ Doãn hệt như nắm lấy được sợi dây cứu mạng khi vô tình bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.
"Mẹ... Anthony... Mẹ biết Anthony không?"
Mẹ Doãn nhíu mày, tuy không hiểu con gái đang bất an chuyện gì nhưng cũng vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Anthony là ai? Mẹ chưa từng nghe con nhắc đến người này? Có quan hệ gì với con sao?"
Tròng mắt Doãn Khả Vy mở lớn hết cỡ, trúc trắc lắc đầu: "Làm sao có thể?"
Dù biết sự thật đã được chứng minh nhưng cô vẫn cố chấp không tiếp nhận, thêm một lần muốn cho mình tia hi vọng. Cô thều thào nói: "Lữ Thiên Luân, mẹ nhất định biết Lữ Thiên Luân phải không?"
Nhìn thấy cô ngày một kích động, tâm tình dường như không được ổn định nên bà đã âm thầm bấm nút khẩn cấp ở đầu giường, sau đó mới trả lời: "Không, mẹ không biết người nào tên như vậy cả."
Câu trả lời của bà thành công khiến cô sững sờ tại chỗ, đôi cánh tay đang bấu víu bà cũng chầm chậm buông ra, cả người vô lực dựa vào đầu giường, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Ngay lúc này cửa phòng bệnh mở ra, nhân viên y tế lục tục chạy vào. Người đi đầu hướng mẹ Doãn hỏi: "Bệnh nhân bị làm sao?"
"Con bé vừa bị kích động mạnh, bác sĩ xem thử con bé có sao không?"
Nhận được đáp án, ông ta nhanh chóng tiến đến chỗ cô xem xét. Thấy cô chỉ còn đang thẫn thờ thì thở phào một hơi.
"Không sao, bệnh nhân vẫn ổn. Có lẽ mới tỉnh lại nên tâm tình còn chưa ổn định, người nhà tránh để cô ấy bị kích động mạnh, không tốt cho việc hồi phục."
Mẹ Doãn như trút được tảng đá trong lòng, đối ông ta gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, để bệnh nhân nghỉ ngơi đi. Hiện tại có thể uống ít sữa để hồi lại dạ dày. Qua ngày mai nếu không có hiện tượng nôn mửa thì có thể ăn cháo loãng. Chúng tôi sẽ theo dõi và hướng dẫn hàng ngày, người nhà cứ yên tâm."
Dứt lời, ông ta cùng nhóm hộ lý lục tục rời khỏi.
Mẹ Doãn đi đến bên giường nắm lấy tay cô, sự lo lắng trên gương mặt vẫn chưa hề giảm bớt.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nữa. Mau chóng khoẻ lại thì ba mẹ mới an lòng được."
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu sau đó nhắm mắt lại tựa như vô cùng mệt mỏi. Quả thật cô có chút mệt mỏi nhưng nhiều hơn là đau lòng và muốn trốn tránh.
Quá khứ và hiện tại, mơ và thực, cô dường như chẳng thể phân biệt rõ ràng. Cô rốt cuộc là đã từng trọng sinh hay tất cả chỉ là một giấc mộng? Nếu là mộng thì tại sao lại chân thực đến như thế?
Cô thậm chí có thể nhớ được từng chút một cảm xúc của mình khi ở bên cạnh Lữ Thiên Luân. Mười ngón đan xen, vòng ôm ấm áp, giọng nói ôn nhu, ánh mắt dịu dàng, những nụ hôn nồng cháy và những lần quấn quýt triền miên... Chẳng lẽ tất cả đều là mộng thôi sao?
Cô không có nửa điểm luyến tiếc khi mất đi tất cả giang sơn, cũng không luyến tiếc khi không thể gặp lại hắn sau tai nạn, điều cô luyến tiếc là hai năm ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào.
Trở lại thực tại, tình đầu đơn phương vẫn chỉ là đơn phương.
Nhưng là, tuy thật sự luyến tiếc nhưng hình như cũng không khó để chấp nhận, dẫu sao cô cũng đã tận hưởng được tình yêu cháy bỏng khi được hắn đáp lại, vậy thì tỉnh lại từ trong giấc mơ thì cũng nên vui vẻ chấp nhận thôi.
Mở mắt ra, trước mắt cô chợt nhoè đi. Đưa tay lên dụi mắt, thì ra cô đã khóc lúc nào không hay.
Nở nụ cười tự giễu, đã đến lúc cô nên chấp nhận thực tại và bước về phía trước. Khoảng thời gian nằm hôn mê trên giường bệnh chắc đã khiến ba mẹ Doãn lo lắng nhiều rồi, nhìn sắc mặt tiều tụy của mẹ Doãn là có thể nhìn ra. Người nhà, bạn bè, đồng nghiệp, họ đều lo lắng cho cô. Vì vậy cô phải phấn chấn lên, vực dậy tinh thần để không khiến họ lo lắng thêm nữa.
Nhìn mẹ Doãn đang vô cùng lo lắng ngồi bên cạnh, Doãn Khả Vy nắm lấy tay bà, khẽ cười: "Mẹ, con xin lỗi, thời gian qua để mọi người phải bận tâm vì con. Con sẽ cố gắng khoẻ lại thật nhanh và trở về nhà cùng hai người."
Mẹ Doãn lúc này mới an tâm mỉm cười gật đầu: "Được, con có thể thông suốt là tốt rồi."
Nghỉ ngơi thêm ba ngày trên giường, sau khi bác sĩ đã kiểm tra toàn diện thấy không có bất thường gì thì cũng cho cô được ra khỏi phòng bệnh tập đi lại. Khi cảm thấy ổn hơn, tinh thần cũng phấn chấn trở lại cô mới gọi điện thoại cho cô bạn thân nhất Trình Như Ngọc báo bình an, cũng gọi đến công ty L&L đang làm việc để thông báo.
Thứ bảy cuối tuần, cô nàng Trình Như Ngọc từ sáng sớm đã mò đến mè nheo các kiểu, tuy có hơi ồn ào một chút nhưng cô lại cực kỳ vui vẻ.
Sau khi tố khổ một lèo, cô nàng cũng bắt đầu chuyển đề tài: "Vy Vy à, hôm trở về trường cũ á, không chỉ có mình cậu không có mặt đâu."
Doãn Khả Vy chợt nhíu mày: "Nghĩa là sao?"
"Thì là hai nhân vật quan trọng, còn là nhân vật phong vân của ngày ấy vậy mà lại cùng nhau vắng mặt, không ít người truy hỏi lý do đâu."
Cô không khỏi lườm cô bạn một cái: "Cậu không thể nói hết một lần được à? Cứ úp úp mở mở!"
Trình Như Ngọc cười gian manh: "Cậu gặp tai nạn không đến được thì có thể hiểu, thế nhưng Hội trưởng Lữ Thiên Luân cũng không đến luôn trong khi anh ta đã nhận lời sẽ đến. Có mấy người còn nói bâng quơ cho rằng cậu và anh ta có mờ ám nên rủ nhau đi trốn á."
Khoé miệng Doãn Khả Vy chợt co rút mãnh liệt. Này thật sự quá oan uổng rồi. Có nằm mơ cũng mong cô cùng hắn có mờ ám đấy.
Chậc, mà cô thật đã mơ rồi, cô và hắn không chỉ mờ ám mà thật sự là trên cả mờ ám đấy, còn có bum là bum nữa cơ.
Mặt cô bất giác đỏ lên trông thấy càng khiến cho cô nàng nhiều chuyện thêm phấn khích.
Trình Như Ngọc khẽ nheo mắt: "Này, hai người không phải thật sự có mờ ám đấy chứ?"
Cô vội vàng chối bay: "Làm gì có? Mấy tháng nay tớ nằm liệt giường, nào có gặp qua anh ta."
Cô nàng suy tư một hồi cũng gật đầu: "Ừ ừ, cũng phải. Mấy năm nay anh ta đều ở Mỹ, chỉ vừa về nước không lâu. Nếu mà cậu cùng anh ta có qua lại thì tớ phải biết chứ nhỉ?"
Cô cười cười gật đầu: "Dạ dạ, dĩ nhiên bất cứ chuyện gì tớ cũng sẽ nói với cậu đầu tiên."
Đúng vậy, từ gia đình, công việc, cảm xúc cá nhân... Mọi thứ có thể cùng nhau tâm sự, hai người hầu như chẳng giấu giếm nhau chuyện gì cả. Duy chỉ có duy nhất sự tình về Mr L thì cô lại chẳng hó hé nửa lời.
Ngần ấy năm cô nàng Trình Như Ngọc vẫn không hề biết sự tồn tại của hắn ta. Tuy cũng có hơi thấy có lỗi nhưng cô chỉ đơn giản nghĩ muốn cho mình một không gian riêng mà thôi.
Đôi khi cũng nên giữ lại cho mình một bí mật, và cô có hai bí mật giấu cô bạn thân, đó là Mr L và mối tình đơn phương với Lữ Thiên Luân. Thế nhưng hai bí mật này lại liên quan với nhau bởi vì cô cùng Mr L tâm sự với nhau về chuyện cá nhân, và cô có kể cho hắn nghe việc cô đơn phương một người từ hồi Trung học, chỉ là giấu nhẹm cái tên mà thôi.
Nhắc đến Mr L, cô hình như quên mất báo tin cho hắn rồi. Hôm đó không gặp, cũng không liên lạc với hắn ngần ấy thời gian, hắn ta có vì thế mà giận cô không nhỉ? Lát nữa phải online cùng hắn nói chuyện một chút mới được.
Màn hình hiện lên, mi tâm cô lập tức nhăn lại. Lật đi lật lại điện thoại xem xét, đây đích thực là điện thoại của cô. Cô vẫn luôn trung thành với nhãn điện thoại này nên theo thời gian chỉ thay đổi đời điện thoại tốt hơn chứ không đổi sang hãng điện thoại khác.
Nếu cô nhớ không sai thì hình nền trên điện thoại cá nhân của cô là vườn hoa phía sau ngôi nhà mới của gia đình cô trong khu dự án "Lá phổi xanh" do chính tay cô chụp chứ không phải hình vẽ bóng lưng của người nào đó.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với điện thoại của cô vậy?
Để chứng minh nghi hoặc, cô mở danh bạ điện thoại tìm đến cái tên Anthony nhưng lại không hề có cái tên ấy.
Thấy con gái có vẻ hoang mang, mẹ Doãn lên tiếng hỏi han: "Làm sao vậy? Con thấy không khỏe sao?"
Doãn Khả Vy ngẩng đầu nhìn bà, lên tiếng hỏi: "Mẹ, đây là điện thoại của con sao?"
Mẹ Doãn thản nhiên gật đầu: "Đúng mà. Khi con gặp tai nạn, túi xách của con do cảnh sát bảo quản, mãi về sau mẹ mới lấy về được đó."
Mày liễu cô nhăn lại. Hôm đi gặp Mr L cô chỉ mang theo điện thoại cá nhân, vậy thì điện thoại này đúng là của cô rồi nhưng vì sao hình nền thay đổi, số điện thoại của Anthony cũng không có?
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu khiến tay cầm điện thoại của cô thoáng run rẩy. Cô nhanh chóng bấm gọi dãy số quen thuộc đã liên lạc gần bảy năm. Kết quả bên trong điện thoại vang lên tiếng nói máy móc khiến cô bàng hoàng, điện thoại đang đặt bên tai bỗng nhiên rơi xuống.
"Số máy quý khách vừa gọi không có thật..."
Mẹ Doãn thấy vậy thì lập tức đứng dậy khỏi ghế tiến đến bên cạnh cô lo lắng hỏi: "Vy Vy, con làm sao vậy? Có chuyện gì mà con lại run rẩy như thế này?"
Nhận được lời hỏi han, Doãn Khả Vy bấu víu vào cánh tay mẹ Doãn hệt như nắm lấy được sợi dây cứu mạng khi vô tình bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.
"Mẹ... Anthony... Mẹ biết Anthony không?"
Mẹ Doãn nhíu mày, tuy không hiểu con gái đang bất an chuyện gì nhưng cũng vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Anthony là ai? Mẹ chưa từng nghe con nhắc đến người này? Có quan hệ gì với con sao?"
Tròng mắt Doãn Khả Vy mở lớn hết cỡ, trúc trắc lắc đầu: "Làm sao có thể?"
Dù biết sự thật đã được chứng minh nhưng cô vẫn cố chấp không tiếp nhận, thêm một lần muốn cho mình tia hi vọng. Cô thều thào nói: "Lữ Thiên Luân, mẹ nhất định biết Lữ Thiên Luân phải không?"
Nhìn thấy cô ngày một kích động, tâm tình dường như không được ổn định nên bà đã âm thầm bấm nút khẩn cấp ở đầu giường, sau đó mới trả lời: "Không, mẹ không biết người nào tên như vậy cả."
Câu trả lời của bà thành công khiến cô sững sờ tại chỗ, đôi cánh tay đang bấu víu bà cũng chầm chậm buông ra, cả người vô lực dựa vào đầu giường, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Ngay lúc này cửa phòng bệnh mở ra, nhân viên y tế lục tục chạy vào. Người đi đầu hướng mẹ Doãn hỏi: "Bệnh nhân bị làm sao?"
"Con bé vừa bị kích động mạnh, bác sĩ xem thử con bé có sao không?"
Nhận được đáp án, ông ta nhanh chóng tiến đến chỗ cô xem xét. Thấy cô chỉ còn đang thẫn thờ thì thở phào một hơi.
"Không sao, bệnh nhân vẫn ổn. Có lẽ mới tỉnh lại nên tâm tình còn chưa ổn định, người nhà tránh để cô ấy bị kích động mạnh, không tốt cho việc hồi phục."
Mẹ Doãn như trút được tảng đá trong lòng, đối ông ta gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Được rồi, để bệnh nhân nghỉ ngơi đi. Hiện tại có thể uống ít sữa để hồi lại dạ dày. Qua ngày mai nếu không có hiện tượng nôn mửa thì có thể ăn cháo loãng. Chúng tôi sẽ theo dõi và hướng dẫn hàng ngày, người nhà cứ yên tâm."
Dứt lời, ông ta cùng nhóm hộ lý lục tục rời khỏi.
Mẹ Doãn đi đến bên giường nắm lấy tay cô, sự lo lắng trên gương mặt vẫn chưa hề giảm bớt.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nữa. Mau chóng khoẻ lại thì ba mẹ mới an lòng được."
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu sau đó nhắm mắt lại tựa như vô cùng mệt mỏi. Quả thật cô có chút mệt mỏi nhưng nhiều hơn là đau lòng và muốn trốn tránh.
Quá khứ và hiện tại, mơ và thực, cô dường như chẳng thể phân biệt rõ ràng. Cô rốt cuộc là đã từng trọng sinh hay tất cả chỉ là một giấc mộng? Nếu là mộng thì tại sao lại chân thực đến như thế?
Cô thậm chí có thể nhớ được từng chút một cảm xúc của mình khi ở bên cạnh Lữ Thiên Luân. Mười ngón đan xen, vòng ôm ấm áp, giọng nói ôn nhu, ánh mắt dịu dàng, những nụ hôn nồng cháy và những lần quấn quýt triền miên... Chẳng lẽ tất cả đều là mộng thôi sao?
Cô không có nửa điểm luyến tiếc khi mất đi tất cả giang sơn, cũng không luyến tiếc khi không thể gặp lại hắn sau tai nạn, điều cô luyến tiếc là hai năm ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào.
Trở lại thực tại, tình đầu đơn phương vẫn chỉ là đơn phương.
Nhưng là, tuy thật sự luyến tiếc nhưng hình như cũng không khó để chấp nhận, dẫu sao cô cũng đã tận hưởng được tình yêu cháy bỏng khi được hắn đáp lại, vậy thì tỉnh lại từ trong giấc mơ thì cũng nên vui vẻ chấp nhận thôi.
Mở mắt ra, trước mắt cô chợt nhoè đi. Đưa tay lên dụi mắt, thì ra cô đã khóc lúc nào không hay.
Nở nụ cười tự giễu, đã đến lúc cô nên chấp nhận thực tại và bước về phía trước. Khoảng thời gian nằm hôn mê trên giường bệnh chắc đã khiến ba mẹ Doãn lo lắng nhiều rồi, nhìn sắc mặt tiều tụy của mẹ Doãn là có thể nhìn ra. Người nhà, bạn bè, đồng nghiệp, họ đều lo lắng cho cô. Vì vậy cô phải phấn chấn lên, vực dậy tinh thần để không khiến họ lo lắng thêm nữa.
Nhìn mẹ Doãn đang vô cùng lo lắng ngồi bên cạnh, Doãn Khả Vy nắm lấy tay bà, khẽ cười: "Mẹ, con xin lỗi, thời gian qua để mọi người phải bận tâm vì con. Con sẽ cố gắng khoẻ lại thật nhanh và trở về nhà cùng hai người."
Mẹ Doãn lúc này mới an tâm mỉm cười gật đầu: "Được, con có thể thông suốt là tốt rồi."
Nghỉ ngơi thêm ba ngày trên giường, sau khi bác sĩ đã kiểm tra toàn diện thấy không có bất thường gì thì cũng cho cô được ra khỏi phòng bệnh tập đi lại. Khi cảm thấy ổn hơn, tinh thần cũng phấn chấn trở lại cô mới gọi điện thoại cho cô bạn thân nhất Trình Như Ngọc báo bình an, cũng gọi đến công ty L&L đang làm việc để thông báo.
Thứ bảy cuối tuần, cô nàng Trình Như Ngọc từ sáng sớm đã mò đến mè nheo các kiểu, tuy có hơi ồn ào một chút nhưng cô lại cực kỳ vui vẻ.
Sau khi tố khổ một lèo, cô nàng cũng bắt đầu chuyển đề tài: "Vy Vy à, hôm trở về trường cũ á, không chỉ có mình cậu không có mặt đâu."
Doãn Khả Vy chợt nhíu mày: "Nghĩa là sao?"
"Thì là hai nhân vật quan trọng, còn là nhân vật phong vân của ngày ấy vậy mà lại cùng nhau vắng mặt, không ít người truy hỏi lý do đâu."
Cô không khỏi lườm cô bạn một cái: "Cậu không thể nói hết một lần được à? Cứ úp úp mở mở!"
Trình Như Ngọc cười gian manh: "Cậu gặp tai nạn không đến được thì có thể hiểu, thế nhưng Hội trưởng Lữ Thiên Luân cũng không đến luôn trong khi anh ta đã nhận lời sẽ đến. Có mấy người còn nói bâng quơ cho rằng cậu và anh ta có mờ ám nên rủ nhau đi trốn á."
Khoé miệng Doãn Khả Vy chợt co rút mãnh liệt. Này thật sự quá oan uổng rồi. Có nằm mơ cũng mong cô cùng hắn có mờ ám đấy.
Chậc, mà cô thật đã mơ rồi, cô và hắn không chỉ mờ ám mà thật sự là trên cả mờ ám đấy, còn có bum là bum nữa cơ.
Mặt cô bất giác đỏ lên trông thấy càng khiến cho cô nàng nhiều chuyện thêm phấn khích.
Trình Như Ngọc khẽ nheo mắt: "Này, hai người không phải thật sự có mờ ám đấy chứ?"
Cô vội vàng chối bay: "Làm gì có? Mấy tháng nay tớ nằm liệt giường, nào có gặp qua anh ta."
Cô nàng suy tư một hồi cũng gật đầu: "Ừ ừ, cũng phải. Mấy năm nay anh ta đều ở Mỹ, chỉ vừa về nước không lâu. Nếu mà cậu cùng anh ta có qua lại thì tớ phải biết chứ nhỉ?"
Cô cười cười gật đầu: "Dạ dạ, dĩ nhiên bất cứ chuyện gì tớ cũng sẽ nói với cậu đầu tiên."
Đúng vậy, từ gia đình, công việc, cảm xúc cá nhân... Mọi thứ có thể cùng nhau tâm sự, hai người hầu như chẳng giấu giếm nhau chuyện gì cả. Duy chỉ có duy nhất sự tình về Mr L thì cô lại chẳng hó hé nửa lời.
Ngần ấy năm cô nàng Trình Như Ngọc vẫn không hề biết sự tồn tại của hắn ta. Tuy cũng có hơi thấy có lỗi nhưng cô chỉ đơn giản nghĩ muốn cho mình một không gian riêng mà thôi.
Đôi khi cũng nên giữ lại cho mình một bí mật, và cô có hai bí mật giấu cô bạn thân, đó là Mr L và mối tình đơn phương với Lữ Thiên Luân. Thế nhưng hai bí mật này lại liên quan với nhau bởi vì cô cùng Mr L tâm sự với nhau về chuyện cá nhân, và cô có kể cho hắn nghe việc cô đơn phương một người từ hồi Trung học, chỉ là giấu nhẹm cái tên mà thôi.
Nhắc đến Mr L, cô hình như quên mất báo tin cho hắn rồi. Hôm đó không gặp, cũng không liên lạc với hắn ngần ấy thời gian, hắn ta có vì thế mà giận cô không nhỉ? Lát nữa phải online cùng hắn nói chuyện một chút mới được.