Doãn Khả Vy thở dài một cái rồi lên tiếng: "Tôi biết cậu có lập trường của mình, tôi cũng không nói cậu làm sai, nhưng là cậu đưa tôi thứ này để làm gì, cậu hiểu ý tôi đúng không?"
La Trọng Huy cười cười: "Sáp nhập vào công ty của ba em hay em tự mình quản lý, tùy thuộc vào lựa chọn của em."
Doãn Khả Vy lại ngầm ngâm suy nghĩ. Cô đích thực đang muốn giúp ba Doãn mở rộng công ty, tập tài liệu này thật sự là một món hời từ trên trời rớt xuống khiến cho cô có thể rút ngắn thời gian thực hiện mục tiêu, lập tức thực hiện được kế hoạch của mình. Chỉ là mọi thứ sẽ đơn giản như vậy hay sao, cô có thể vơ hết về mình mà không thấy bất an?
"Tôi có thể từ chối không?"
La Trọng Huy nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu em không nhận thì bất động sản Tôn Hoàng sẽ chính thức bị xoá sổ."
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
"Thứ nhất, tôi sẽ không trả lại cho họ bởi vì họ đã chạm vào cấm kị của tôi. Thứ hai, tôi không có hứng thú với ngành này nên sẽ không quản lý nó. Thứ ba, tôi thà xoá sổ nó chứ không bán cho người khác, bởi vì tôi không thiếu tiền. Cho nên, hoặc là em nhận nó, để nó tiếp tục hoạt động, nếu không một khi bị xoá sổ, hệ lụy phía sau em hẳn đã biết."
Doãn Khả Vy trên trán xẹt qua ba vạch đen, đây khác nào là một lời uy hiếp trắng trợn đâu, cô dám nói chữ "không" sao chứ?
"Tôi còn có quyền lựa chọn?"
Nhìn dáng vẻ uể oải của cô, Trình Như Ngọc đành phải bồi thêm vài câu: "Vy Vy, tớ biết cậu đang lo nghĩ điều gì nhưng mà a Huy nói đúng đó, sau tất cả, đây là thứ cậu đáng nhận được. Đừng cảm thấy thương hại ả ta, cái xã hội này thực tế như vậy, nếu cậu không tập làm quen, sau này cậu chỉ chịu thua thiệt mà thôi."
Trình Như Ngọc nắm lấy bàn tay Doãn Khả Vy, chân thành nói tiếp: "Tớ không có ý chê bai gia cảnh của cậu nhưng cậu thật sự cần phải lớn mạnh hơn nữa, chỉ có đứng ở trên cao, cậu mới không bị người khác dẫm đạp tính kế, cậu hiểu không?"
Doãn Khả Vy thật sự đã bị những lời này của Trình Như Ngọc đánh động. Gia cảnh của cô cũng không đến nỗi nào nhưng để có thể đường hoàng sánh vai với Lữ Thiên Luân, thật sự là một giấc mộng xa vời, cho dù cô có cố gắng phấn đấu cả đời đi chăng nữa cũng chẳng thể nào bằng hắn được.
Nhưng mà nếu như làm cho khoảng cách ấy ngắn hơn, chắc là cũng có thể đi. Ít nhất cô không còn cảm thấy tự ti rằng bản thân không bằng những người có thể cùng cô đặt lên bàn cân so sánh.
Nếu như có thêm nguồn tài nguyên hỗ trợ, biết đâu cô cũng có thể vươn mình lên, để bản thân không quá hổ thẹn là được không phải sao?
Gia thế thật sự là một vấn đề nhạy cảm trong mối quan hệ giữa cô và hắn, mà cô đã chịu khuất phục từ lâu.
Được rồi, cô cuối cùng cũng phải thoả hiệp: "Tớ biết rồi."
"Vậy?" La Trọng Huy vẫn chưa chịu buông bỏ.
"Tài liệu này tôi tạm thời giữ, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Cậu ta lắc đầu: "Em chỉ có hai tuần để suy nghĩ. Từ lúc cổ phần công ty xảy ra biến động, nhiều nhất là một tháng sẽ triệu tập đại hội cổ đông. Cho nên em cần phải có quyết định sớm một chút, những vấn đề sau đó tôi sẽ giúp em giải quyết."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi. Hai tuần sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
"Được."
Ăn tối xong, La Trọng Huy đưa Trình Như Ngọc trở về, trong phòng bao lúc này chỉ còn lại hai người Doãn Khả Vy và Lữ Thiên Luân.
Nhìn sắc mặt tràn ngập lo lắng của cô, Lữ Thiên Luân vuốt tóc hỏi han: "Vẫn còn nghĩ về vấn đề kia sao?"
Cô không có ý định giấu giếm, dù sao cũng đều viết lên trên mặt cả rồi, không cần thiết phải gạt hắn: "Em thật sự vẫn cứ hoang mang thế nào ấy. Dù sao kết cục đều không có ai chịu thiệt hại nhưng lại lấy cả công ty của người ta để bồi thường. Này cũng quá kinh người rồi, em thật sự ăn không tiêu."
Có lẽ trong mắt mấy người họ, Tôn Hoàng chỉ là một công ty nhỏ không đáng nhắc đến nhưng nếu đem so với công ty của ba Doãn thì đúng là chỉ như con kiến so với con voi, bây giờ con voi bị đè bẹp đưa đến trước mặt cô, cho cô toàn quyền sinh sát, làm sao lại không thụ sủng nhược kinh?
Củ khoai lang nóng bỏng tay thế này, cầm lên không được, bỏ xuống không xong thật khiến cho con người ta sa ngã. Ngon thì có ngon nhưng liệu có nuốt trôi không?
Lữ Thiên Luân cười xòa: "Anh nói được là được. Em đừng có mềm lòng quá có được không? Xã hội này thực tế lắm, em nên tập làm quen dần đi. Làm sai đúng là nên cho cơ hội để sửa nhưng phạm đến đại kỵ thì không ai cho cơ hội sửa sai đâu."
Hắn ôm lấy đầu cô dựa vào vai hắn, nói tiếp: "Sai lầm của Tôn Hạ Linh không hề nhỏ, ả ta đáng phải trả giá. Nếu như đêm đó ả ta thực hiện được ý đồ, bốn người chúng ta giờ ra sao em có nghĩ đến không? Vy Vy, anh thật sự rất ích kỷ, anh cũng không dám chắc bản thân mình sẽ làm gì khi mất em đâu!"
Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy bàn tay mảnh mai của cô, cô dường như cảm nhận được hắn có chút run rẩy.
Hắn nói không sai, chẳng ai có thể dám khẳng định bản thân sẽ ra sao nếu như đêm đó cô và La Trọng Huy phát sinh điều không nên phát sinh.
Về phần những người khác cô không biết nhưng cô thì có lẽ không còn mặt mũi gặp Lữ Thiên Luân nữa. Cho dù cô không có lỗi, cho dù vấn đề trinh tiết không phải là tất cả, cho dù hắn nói không để ý nhưng từ nay về sau giữa cô và hắn sẽ tồn tại một vách ngăn vô hình khiến cho mối quan hệ đôi bên không còn hoà hảo như xưa. Như vậy, tình yêu mà hai người tôn thờ có thể tồn tại được đến cuối cùng hay không, không ai có thể khẳng định chắc chắn.
Hệ lụy cũng không dừng lại ở đó, La Trọng Huy và Lữ Thiên Luân e rằng cũng sẽ không cách nào nhìn mặt nhau được nữa, một trong hai buộc phải cách xa đối phương, thậm chí không xuất hiện trước mặt nhau để tránh cho thể diện của đàn ông bị đụng chạm. Không cần nói cũng biết người phải biến mất là ai.
Được rồi, cô xem như chịu thua cái tính độc chiếm của người nào đó. Nếu cô còn tiếp tục than vãn nữa, không chừng hắn sẽ thay cô quyết định luôn đấy.
"Em biết rồi, em đâu có nói em không nhận đâu. Em không phải thánh mẫu như anh tưởng đâu nhé, em là người có thù tất báo, còn thù rất dai nữa đó."
Lữ Thiên Luân cười như không cười: "Ồ, vậy mà anh lại không biết đấy! Cũng may là anh không có thù với em!"
Doãn Khả Vy rời khỏi người hắn, ngồi thẳng người, khoé môi chợt cong lên, đưa ngón trỏ lên nhấc cằm hắn, lém lỉnh nói: "Không nhất thiết phải có thù nha. Anh nói xem, ngày nào đó anh hành em thê thảm như vậy, đến hôm nay cả người vẫn còn ê ẩm. Vậy em có nên hành anh lại không nhỉ?"
Đáy mắt người nào đó chợt tối đi vài phần, bạc môi nhếch lên nở nụ cười tà mị, đôi cánh tay cứng như thép nhanh như cắt nhấc bổng cô lên đặt trên đùi mình, siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, di động qua lại khiến cho sống lưng cô chợt lạnh toát mới hài lòng.
"Ồ, anh vô cùng mong đợi. Em nói xem muốn hành anh thế nào đây?"
Bị hắn ôm chặt cứng, Doãn Khả Vy lại vô cùng bình tĩnh đón nhận chứ không còn cảm thấy e ngại như lúc trước nữa, đơn giản là vì cô và hắn còn có chuyện gì chưa làm cùng nhau đâu, vậy thì có cần phải tiếp tục tỏ ra xấu hổ ngượng ngạo?
Nếu hắn đã khiêu khích, vậy thì cô đành chiều theo thôi, ai sợ ai chứ?
Nghĩ là làm, một cánh tay của cô đưa lên choàng qua cổ hắn kéo gần khoảng cách, tay còn lại vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, theo từng lời nói di chuyển từ yết hầu xuống ngực, không ngừng mơn trớn.
"Để em nghĩ xem nào? Ừm, trói anh lại, sau đó chậm rãi lột đồ. Sau đó nữa... Anh nói xem?"
Hầu kết Lữ Thiên Luân theo từng cái đụng chạm của cô mà trượt lên trượt xuống, hạ thân cũng rục rịch khó chịu. Khả năng kiềm chế của hắn thật sự càng lúc càng kém, hắn thật sự thua chắc trên tay tiểu yêu tinh là cô rồi.
Người đời nói không sai, đã được thử qua trái cấm thì sẽ không bao giờ quên được tư vị của nó, chỉ muốn được ăn càng nhiều, không bao giờ cảm thấy đủ.
Hắn là đàn ông, còn là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, dục vọng đương nhiên cũng tỉ lệ thuận, mà cô lại là người hắn tâm tâm niệm niệm, yêu hơn cả bản thân mình, làm sao lại không muốn cùng cô hoà vào nhau. Lại nói, tư vị của cô ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, hắn không cách nào kiềm chế được trước sức quyến rũ của cô.
Tay hắn rời đi eo cô, lần mò vào bên dưới chiếc váy, khoé môi cong lên: "Không cần nói, làm là được rồi!"
Không cho cô có nửa giây phản kháng, hắn đã nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, bàn tay đang đặt ở eo đã giữ chặt gáy cô từ lúc nào, ép chặt làm cho nụ hôn càng thêm sâu, cô chỉ có thể vô lực thuận theo, nhanh chóng bị hắn chiếm đóng.
Món tráng miệng tư vị thật không tệ!
La Trọng Huy cười cười: "Sáp nhập vào công ty của ba em hay em tự mình quản lý, tùy thuộc vào lựa chọn của em."
Doãn Khả Vy lại ngầm ngâm suy nghĩ. Cô đích thực đang muốn giúp ba Doãn mở rộng công ty, tập tài liệu này thật sự là một món hời từ trên trời rớt xuống khiến cho cô có thể rút ngắn thời gian thực hiện mục tiêu, lập tức thực hiện được kế hoạch của mình. Chỉ là mọi thứ sẽ đơn giản như vậy hay sao, cô có thể vơ hết về mình mà không thấy bất an?
"Tôi có thể từ chối không?"
La Trọng Huy nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu em không nhận thì bất động sản Tôn Hoàng sẽ chính thức bị xoá sổ."
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
"Thứ nhất, tôi sẽ không trả lại cho họ bởi vì họ đã chạm vào cấm kị của tôi. Thứ hai, tôi không có hứng thú với ngành này nên sẽ không quản lý nó. Thứ ba, tôi thà xoá sổ nó chứ không bán cho người khác, bởi vì tôi không thiếu tiền. Cho nên, hoặc là em nhận nó, để nó tiếp tục hoạt động, nếu không một khi bị xoá sổ, hệ lụy phía sau em hẳn đã biết."
Doãn Khả Vy trên trán xẹt qua ba vạch đen, đây khác nào là một lời uy hiếp trắng trợn đâu, cô dám nói chữ "không" sao chứ?
"Tôi còn có quyền lựa chọn?"
Nhìn dáng vẻ uể oải của cô, Trình Như Ngọc đành phải bồi thêm vài câu: "Vy Vy, tớ biết cậu đang lo nghĩ điều gì nhưng mà a Huy nói đúng đó, sau tất cả, đây là thứ cậu đáng nhận được. Đừng cảm thấy thương hại ả ta, cái xã hội này thực tế như vậy, nếu cậu không tập làm quen, sau này cậu chỉ chịu thua thiệt mà thôi."
Trình Như Ngọc nắm lấy bàn tay Doãn Khả Vy, chân thành nói tiếp: "Tớ không có ý chê bai gia cảnh của cậu nhưng cậu thật sự cần phải lớn mạnh hơn nữa, chỉ có đứng ở trên cao, cậu mới không bị người khác dẫm đạp tính kế, cậu hiểu không?"
Doãn Khả Vy thật sự đã bị những lời này của Trình Như Ngọc đánh động. Gia cảnh của cô cũng không đến nỗi nào nhưng để có thể đường hoàng sánh vai với Lữ Thiên Luân, thật sự là một giấc mộng xa vời, cho dù cô có cố gắng phấn đấu cả đời đi chăng nữa cũng chẳng thể nào bằng hắn được.
Nhưng mà nếu như làm cho khoảng cách ấy ngắn hơn, chắc là cũng có thể đi. Ít nhất cô không còn cảm thấy tự ti rằng bản thân không bằng những người có thể cùng cô đặt lên bàn cân so sánh.
Nếu như có thêm nguồn tài nguyên hỗ trợ, biết đâu cô cũng có thể vươn mình lên, để bản thân không quá hổ thẹn là được không phải sao?
Gia thế thật sự là một vấn đề nhạy cảm trong mối quan hệ giữa cô và hắn, mà cô đã chịu khuất phục từ lâu.
Được rồi, cô cuối cùng cũng phải thoả hiệp: "Tớ biết rồi."
"Vậy?" La Trọng Huy vẫn chưa chịu buông bỏ.
"Tài liệu này tôi tạm thời giữ, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Cậu ta lắc đầu: "Em chỉ có hai tuần để suy nghĩ. Từ lúc cổ phần công ty xảy ra biến động, nhiều nhất là một tháng sẽ triệu tập đại hội cổ đông. Cho nên em cần phải có quyết định sớm một chút, những vấn đề sau đó tôi sẽ giúp em giải quyết."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi. Hai tuần sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
"Được."
Ăn tối xong, La Trọng Huy đưa Trình Như Ngọc trở về, trong phòng bao lúc này chỉ còn lại hai người Doãn Khả Vy và Lữ Thiên Luân.
Nhìn sắc mặt tràn ngập lo lắng của cô, Lữ Thiên Luân vuốt tóc hỏi han: "Vẫn còn nghĩ về vấn đề kia sao?"
Cô không có ý định giấu giếm, dù sao cũng đều viết lên trên mặt cả rồi, không cần thiết phải gạt hắn: "Em thật sự vẫn cứ hoang mang thế nào ấy. Dù sao kết cục đều không có ai chịu thiệt hại nhưng lại lấy cả công ty của người ta để bồi thường. Này cũng quá kinh người rồi, em thật sự ăn không tiêu."
Có lẽ trong mắt mấy người họ, Tôn Hoàng chỉ là một công ty nhỏ không đáng nhắc đến nhưng nếu đem so với công ty của ba Doãn thì đúng là chỉ như con kiến so với con voi, bây giờ con voi bị đè bẹp đưa đến trước mặt cô, cho cô toàn quyền sinh sát, làm sao lại không thụ sủng nhược kinh?
Củ khoai lang nóng bỏng tay thế này, cầm lên không được, bỏ xuống không xong thật khiến cho con người ta sa ngã. Ngon thì có ngon nhưng liệu có nuốt trôi không?
Lữ Thiên Luân cười xòa: "Anh nói được là được. Em đừng có mềm lòng quá có được không? Xã hội này thực tế lắm, em nên tập làm quen dần đi. Làm sai đúng là nên cho cơ hội để sửa nhưng phạm đến đại kỵ thì không ai cho cơ hội sửa sai đâu."
Hắn ôm lấy đầu cô dựa vào vai hắn, nói tiếp: "Sai lầm của Tôn Hạ Linh không hề nhỏ, ả ta đáng phải trả giá. Nếu như đêm đó ả ta thực hiện được ý đồ, bốn người chúng ta giờ ra sao em có nghĩ đến không? Vy Vy, anh thật sự rất ích kỷ, anh cũng không dám chắc bản thân mình sẽ làm gì khi mất em đâu!"
Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy bàn tay mảnh mai của cô, cô dường như cảm nhận được hắn có chút run rẩy.
Hắn nói không sai, chẳng ai có thể dám khẳng định bản thân sẽ ra sao nếu như đêm đó cô và La Trọng Huy phát sinh điều không nên phát sinh.
Về phần những người khác cô không biết nhưng cô thì có lẽ không còn mặt mũi gặp Lữ Thiên Luân nữa. Cho dù cô không có lỗi, cho dù vấn đề trinh tiết không phải là tất cả, cho dù hắn nói không để ý nhưng từ nay về sau giữa cô và hắn sẽ tồn tại một vách ngăn vô hình khiến cho mối quan hệ đôi bên không còn hoà hảo như xưa. Như vậy, tình yêu mà hai người tôn thờ có thể tồn tại được đến cuối cùng hay không, không ai có thể khẳng định chắc chắn.
Hệ lụy cũng không dừng lại ở đó, La Trọng Huy và Lữ Thiên Luân e rằng cũng sẽ không cách nào nhìn mặt nhau được nữa, một trong hai buộc phải cách xa đối phương, thậm chí không xuất hiện trước mặt nhau để tránh cho thể diện của đàn ông bị đụng chạm. Không cần nói cũng biết người phải biến mất là ai.
Được rồi, cô xem như chịu thua cái tính độc chiếm của người nào đó. Nếu cô còn tiếp tục than vãn nữa, không chừng hắn sẽ thay cô quyết định luôn đấy.
"Em biết rồi, em đâu có nói em không nhận đâu. Em không phải thánh mẫu như anh tưởng đâu nhé, em là người có thù tất báo, còn thù rất dai nữa đó."
Lữ Thiên Luân cười như không cười: "Ồ, vậy mà anh lại không biết đấy! Cũng may là anh không có thù với em!"
Doãn Khả Vy rời khỏi người hắn, ngồi thẳng người, khoé môi chợt cong lên, đưa ngón trỏ lên nhấc cằm hắn, lém lỉnh nói: "Không nhất thiết phải có thù nha. Anh nói xem, ngày nào đó anh hành em thê thảm như vậy, đến hôm nay cả người vẫn còn ê ẩm. Vậy em có nên hành anh lại không nhỉ?"
Đáy mắt người nào đó chợt tối đi vài phần, bạc môi nhếch lên nở nụ cười tà mị, đôi cánh tay cứng như thép nhanh như cắt nhấc bổng cô lên đặt trên đùi mình, siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, di động qua lại khiến cho sống lưng cô chợt lạnh toát mới hài lòng.
"Ồ, anh vô cùng mong đợi. Em nói xem muốn hành anh thế nào đây?"
Bị hắn ôm chặt cứng, Doãn Khả Vy lại vô cùng bình tĩnh đón nhận chứ không còn cảm thấy e ngại như lúc trước nữa, đơn giản là vì cô và hắn còn có chuyện gì chưa làm cùng nhau đâu, vậy thì có cần phải tiếp tục tỏ ra xấu hổ ngượng ngạo?
Nếu hắn đã khiêu khích, vậy thì cô đành chiều theo thôi, ai sợ ai chứ?
Nghĩ là làm, một cánh tay của cô đưa lên choàng qua cổ hắn kéo gần khoảng cách, tay còn lại vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, theo từng lời nói di chuyển từ yết hầu xuống ngực, không ngừng mơn trớn.
"Để em nghĩ xem nào? Ừm, trói anh lại, sau đó chậm rãi lột đồ. Sau đó nữa... Anh nói xem?"
Hầu kết Lữ Thiên Luân theo từng cái đụng chạm của cô mà trượt lên trượt xuống, hạ thân cũng rục rịch khó chịu. Khả năng kiềm chế của hắn thật sự càng lúc càng kém, hắn thật sự thua chắc trên tay tiểu yêu tinh là cô rồi.
Người đời nói không sai, đã được thử qua trái cấm thì sẽ không bao giờ quên được tư vị của nó, chỉ muốn được ăn càng nhiều, không bao giờ cảm thấy đủ.
Hắn là đàn ông, còn là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, dục vọng đương nhiên cũng tỉ lệ thuận, mà cô lại là người hắn tâm tâm niệm niệm, yêu hơn cả bản thân mình, làm sao lại không muốn cùng cô hoà vào nhau. Lại nói, tư vị của cô ngọt ngào như vậy, mê người như vậy, hắn không cách nào kiềm chế được trước sức quyến rũ của cô.
Tay hắn rời đi eo cô, lần mò vào bên dưới chiếc váy, khoé môi cong lên: "Không cần nói, làm là được rồi!"
Không cho cô có nửa giây phản kháng, hắn đã nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, bàn tay đang đặt ở eo đã giữ chặt gáy cô từ lúc nào, ép chặt làm cho nụ hôn càng thêm sâu, cô chỉ có thể vô lực thuận theo, nhanh chóng bị hắn chiếm đóng.
Món tráng miệng tư vị thật không tệ!