Gò má Doãn Khả Vy vì một câu nói "người phụ nữ của Lữ Thiên Luân" mà bất giác ửng hồng, nơi lồng ngực cũng đánh trống thùm thụp liên hồi.
Cô xấu hổ cụp mắt xuống: "Anh tự biên tự diễn. Ai là người phụ nữ của anh chứ? Đừng tự mình đa tình."
Bàn tay chống vào vách tường thu về, sau đó nhanh như cắt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô khẽ siết chặt.
Bàn tay đang nắm lấy cằm cô cũng tăng thêm lực, ép cô phải đối diện với chính mình.
"Anh tự biên tự diễn, tự mình đa tình?"
Cô gật đầu khẳng định: "Chính là vậy!"
"Chẳng phải em ngầm cho phép à?"
"Là anh bá đạo không cho phép em có chủ ý của mình."
Cánh tay ôm eo cô bất chợt tăng thêm lực khiến thân hình mảnh mai của cô càng dính sát vào người hắn.
Bàn tay nắm lấy cằm chậm rãi buông ra, di chuyển đến gò má đang phiếm hồng của cô, vuốt ve qua lại khiến cô run rẩy không ngừng, hai phiến môi không tự chủ mà mím chặt.
Khoé môi Lữ Thiên Luân cong lên nở nụ cười tà mị, cất giọng trầm khàn: "Chẳng phải em thích anh bá đạo như vậy sao?"
Doãn Khả Vy chột dạ, ngoan cố chống chế: "Ai thích anh chứ?"
"Em!"
"Anh đừng có..."
Cô còn chưa nói hết câu, người nào đó không còn kiềm chế được chính mình khi nhìn vào đôi môi kiều diễm vì mím chặt mà ửng đỏ của cô, lập tức hôn xuống nuốt tất cả những lời cô đang muốn thốt ra vào trong miệng chính mình.
Bàn tay đang vuốt ve gò má của cô cũng thuận thế đưa về phía sau gáy của cô, giữ chặt rồi ấn xuống, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Đôi mắt hạnh to tròn của Doãn Khả Vy bất giác mở lớn hết cỡ vì kinh ngạc. Đôi môi cũng vì thế mà hé mở tạo điều kiện cho người nào đó được đà lấn tới, đưa chiếc lưỡi của mình đi vào trong khoang miệng cô, nhẹ nhàng quấn lấy.
Doãn Khả Vy bất động tại chỗ, hai mắt vẫn cứ mở lớn nhìn vào gương mặt đang phóng đại của hắn không biết nên phản ứng như thế nào, quên cả hô hấp.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, lại còn sống lại một đời, đây chính là lần đầu tiên cô cùng đàn ông hôn môi đấy, trì độn cũng là điều hiển nhiên thôi.
Còn cái gã này sẽ không phải là lần đầu tiên đâu nhỉ? Thành thạo như thế còn gì?
Cảm nhận nhịp thở của người trong lòng đang yếu dần, Lữ Thiên Luân âm thầm thở dài trong lòng, luyến tiếc rời đi đôi môi mềm mại mới chỉ được thưởng thức một chút, thật sự còn chưa đã.
Hắn khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, khi hôn thì nên nhắm mắt, cũng đừng quên thở."
Doãn Khả Vy khi nghe hắn nói câu này mới bắt đầu hoàn hồn. Đôi mắt vốn đang mở lớn càng mở lớn hơn, mấp máy nói không nên lời: "Anh... Anh... Anh... Aaa... Đây là nụ hôn đầu... nụ hôn đầu của em đấy!"
Lữ Thiên Luân vô cùng đắc ý, cười càng thêm sâu: "Vừa hay, đây cũng là nụ hôn đầu của anh. Chúng ta xem như huề!"
"Anh... Anh bá đạo! Anh ngang ngược! Anh ức hiếp người quá đáng! Anh..."
Câu nói dang dở của Doãn Khả Vy một lần nữa bị Lữ Thiên Luân nuốt lấy.
Lần này hắn đưa tay lên che đi tầm mắt của cô, môi lưỡi không ngừng luật động xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Cảm nhận được đôi mắt cô đã chịu nhắm lại, hắn mới từ từ rời đi, dịch chuyển về sau gáy cô giữ chặt không buông.
Rút kinh nghiệm ở lần bị hôn trước, Doãn Khả Vy lúc này cũng chịu hô hấp, mặc dù có hơi khó khăn nhưng cũng không đến nỗi khó chịu như lúc nãy.
Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, chuyên tâm vào nụ hôn, bắt đầu dẫn dắt cô làm quen với sự hiện hữu của hắn.
Doãn Khả Vy ban đầu còn ngây ngốc, sau cũng từ từ tiếp nhận nụ hôn chiếm hữu đầy bá đạo của hắn, trúc trắc đáp lại.
Người trong lòng không những tiếp nhận mà còn đáp lại, hắn dĩ nhiên mừng rỡ không thôi, càng thêm công thành chiếm đất, đoạt hết mọi ngọt ngào của cô không chừa lại chút nào.
Không biết qua bao lâu, người trong lòng đã xụi lơ đứng không vững, Lữ Thiên Luân mới chậm rãi kết thúc nụ hôn dài, tạm thời buông tha cho cô. Cô cứ thế ngả vào trong ngực hắn, thở hổn hển.
Không khí tràn vào khoang miệng mới khiến cô dần dần thanh tỉnh, hai mắt khép chặt từ từ mở ra.
Thấy chính mình đang dựa vào ngực ai đó, lại đang bị hắn ôm chặt, cô xấu hổ vội vàng đẩy hắn ra, hai má hồng lên một mảng, vành tai cũng bất giác nóng lên đến ửng đỏ.
Nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, hắn không nhịn được lại muốn trêu chọc.
Hai tay chống vào vách tường giam giữ cô trong lồng ngực, hắn cười khẽ: "Xấu hổ?"
Doãn Khả Vy cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh chính là cưỡng hôn!"
Hắn cười thành tiếng: "Vậy anh càng không để mình bị tiếng oan được."
Nói đoạn, Lữ Thiên Luân lại nâng cằm cô lên, nghiêng đầu muốn hôn xuống.
Doãn Khả Vy trong lúc nhất thời không biết là sợ hãi hay xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy người nào đó có động thái gì, cô từ từ mở hé một mắt.
Lữ Thiên Luân khoé môi cong lên nở nụ cười gian manh khiến Doãn Khả Vy hai mắt lập tức trợn trừng, liền sau đó đẩy hắn một cái.
Chỉ là sức lực của cô không lớn cho nên người nào đó vẫn chẳng nhúc nhích dù chỉ một phân.
Cô tức giận lườm hắn: "Anh chọc em!"
Lữ Thiên Luân vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng, bàn tay đưa lên gảy nhẹ lên mũi cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Ngoan, không cần tức giận. Anh không chọc em nữa."
Cởi xuống áo khoác của chính mình quấn lên hông cô, hắn nói tiếp: "Được rồi. Đi thôi."
Doãn Khả Vy tần ngần hỏi lại: "Đi đâu?"
Kéo tay cô dẫn về phía chiếc xe đang đỗ ngay đó, lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô xong hắn mới trả lời: "Đi hẹn hò!"
Không chờ cô có phản ứng gì, hắn ngồi lên xe, sau đó mới quay đầu sang nhìn người nào đó đang đứng bất động như trời trồng, khoé miệng cong lên: "Vy Vy, em còn muốn đứng đó đến bao giờ?"
Doãn Khả Vy nhìn hắn không biết phải nói gì, sau cũng tự giác leo lên ngồi phía sau xe, ôm lấy thắt lưng hắn.
Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Tùy tiện đi." Lời nói của cô không mang theo nửa tia cảm xúc.
Hắn khẽ quay đầu sang, nhíu mày: "Không có đồ ăn nào tên là tùy tiện."
Doãn Khả Vy hỉnh mũi một cái, tỏ ra vài phần giận dỗi: "Anh ăn cái gì thì em ăn cái đó là được rồi."
Khoé môi hắn cong lên, không kiềm được lại lên tiếng trêu chọc cô: "Vậy, anh muốn ăn em cũng được sao?"
Hai mắt cô trợn tròn, cánh tay đang vòng qua thắt lưng hắn chợt buông ra, không ngần ngại nhéo eo hắn một cái khiến hắn không khỏi xúyt xoa.
Cô tức giận, nghiến răng ken két: "Lữ Thiên Luân, anh còn tiếp tục nói nhăng nói cuội, em lập tức cùng anh tuyệt giao."
Cầm lấy hai tay Doãn Khả Vy đặt về vị trí cũ, hắn gật đầu lia lịa: "Được được, anh không chọc em nữa."
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Vy Vy, với quan hệ của chúng ta hiện tại, anh nghĩ là em nên đổi lại cách xưng hô đi. Gọi cả họ lẫn tên của anh như thế, em không cảm thấy rất xa lạ à?"
Doãn Khả Vy lả giả cười: "Quan hệ của chúng ta hiện tại không phải là bạn cùng bàn à? Gọi như thế nào chẳng được. Hội trưởng, nam thần, bạn học..."
Lữ Thiên Luân tỏ ra không vui, cắt ngang: "Vy Vy, anh đang rất nghiêm túc."
Cô cũng không chịu thua kém: "Em cũng không đùa với anh."
"Anh không thích em gọi anh như thế. Chúng ta hiện tại đã không phải chỉ là bạn học."
Trong lòng Doãn Khả Vy lúc này đã cười thành tiếng, nhưng bên ngoài cô vẫn ẩn nhẫn tỏ ra rất đỗi bình thường. Cô chính là muốn biết hắn hiện tại có đúng như những mà Trình Như Ngọc đã nói trước đó hay không.
Nếu như không nghe được điều cô muốn nghe, vậy thì cũng đừng trách cô dày vò thêm một chút.
Cô nhướn mày, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nói xem chúng ta hiện tại là loại quan hệ gì?"
Hắn im lặng suy tư, giống như đang muốn xem xét lại nên dùng từ ngữ nào để nói lên mối quan hệ của hai người bọn họ.
Uớc chừng không quá ba mươi giây, hắn nghiêm túc nói: "Người yêu."
Doãn Khả Vy bất động thanh sắc trong ba giây. Cô chính là kinh ngạc đến hoảng sợ.
Aaa... Hắn nói bọn họ là người yêu, là người yêu đấy!
Aaa... Cô thật sự là... mừng đến phát điên luôn rồi đây này!
Thu hồi tâm trạng chính mình, Doãn Khả Vy ra vẻ giả trân nói lời trái lòng: "Anh đã hỏi qua ý của em sao?"
Hai tay Lữ Thiên Luân đang nắm lấy tay cô khẽ siết chặt, sau đó kéo tay cô rời khỏi eo mình, chậm rãi buông ra.
Hắn tháo nón bảo hiểm, gạt chân chống rồi bước xuống xe, cũng tháo nón bảo hiểm của cô xuống để hai người có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương.
Đứng trước mặt cô, khẽ cúi người, hai tai chống lên thân xe giam giữ cô trong lồng ngực, hắn điềm tĩnh cất giọng: "Vy Vy, anh thích em! Em đồng ý làm bạn gái anh sao?"
Cô xấu hổ cụp mắt xuống: "Anh tự biên tự diễn. Ai là người phụ nữ của anh chứ? Đừng tự mình đa tình."
Bàn tay chống vào vách tường thu về, sau đó nhanh như cắt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô khẽ siết chặt.
Bàn tay đang nắm lấy cằm cô cũng tăng thêm lực, ép cô phải đối diện với chính mình.
"Anh tự biên tự diễn, tự mình đa tình?"
Cô gật đầu khẳng định: "Chính là vậy!"
"Chẳng phải em ngầm cho phép à?"
"Là anh bá đạo không cho phép em có chủ ý của mình."
Cánh tay ôm eo cô bất chợt tăng thêm lực khiến thân hình mảnh mai của cô càng dính sát vào người hắn.
Bàn tay nắm lấy cằm chậm rãi buông ra, di chuyển đến gò má đang phiếm hồng của cô, vuốt ve qua lại khiến cô run rẩy không ngừng, hai phiến môi không tự chủ mà mím chặt.
Khoé môi Lữ Thiên Luân cong lên nở nụ cười tà mị, cất giọng trầm khàn: "Chẳng phải em thích anh bá đạo như vậy sao?"
Doãn Khả Vy chột dạ, ngoan cố chống chế: "Ai thích anh chứ?"
"Em!"
"Anh đừng có..."
Cô còn chưa nói hết câu, người nào đó không còn kiềm chế được chính mình khi nhìn vào đôi môi kiều diễm vì mím chặt mà ửng đỏ của cô, lập tức hôn xuống nuốt tất cả những lời cô đang muốn thốt ra vào trong miệng chính mình.
Bàn tay đang vuốt ve gò má của cô cũng thuận thế đưa về phía sau gáy của cô, giữ chặt rồi ấn xuống, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Đôi mắt hạnh to tròn của Doãn Khả Vy bất giác mở lớn hết cỡ vì kinh ngạc. Đôi môi cũng vì thế mà hé mở tạo điều kiện cho người nào đó được đà lấn tới, đưa chiếc lưỡi của mình đi vào trong khoang miệng cô, nhẹ nhàng quấn lấy.
Doãn Khả Vy bất động tại chỗ, hai mắt vẫn cứ mở lớn nhìn vào gương mặt đang phóng đại của hắn không biết nên phản ứng như thế nào, quên cả hô hấp.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, lại còn sống lại một đời, đây chính là lần đầu tiên cô cùng đàn ông hôn môi đấy, trì độn cũng là điều hiển nhiên thôi.
Còn cái gã này sẽ không phải là lần đầu tiên đâu nhỉ? Thành thạo như thế còn gì?
Cảm nhận nhịp thở của người trong lòng đang yếu dần, Lữ Thiên Luân âm thầm thở dài trong lòng, luyến tiếc rời đi đôi môi mềm mại mới chỉ được thưởng thức một chút, thật sự còn chưa đã.
Hắn khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, khi hôn thì nên nhắm mắt, cũng đừng quên thở."
Doãn Khả Vy khi nghe hắn nói câu này mới bắt đầu hoàn hồn. Đôi mắt vốn đang mở lớn càng mở lớn hơn, mấp máy nói không nên lời: "Anh... Anh... Anh... Aaa... Đây là nụ hôn đầu... nụ hôn đầu của em đấy!"
Lữ Thiên Luân vô cùng đắc ý, cười càng thêm sâu: "Vừa hay, đây cũng là nụ hôn đầu của anh. Chúng ta xem như huề!"
"Anh... Anh bá đạo! Anh ngang ngược! Anh ức hiếp người quá đáng! Anh..."
Câu nói dang dở của Doãn Khả Vy một lần nữa bị Lữ Thiên Luân nuốt lấy.
Lần này hắn đưa tay lên che đi tầm mắt của cô, môi lưỡi không ngừng luật động xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Cảm nhận được đôi mắt cô đã chịu nhắm lại, hắn mới từ từ rời đi, dịch chuyển về sau gáy cô giữ chặt không buông.
Rút kinh nghiệm ở lần bị hôn trước, Doãn Khả Vy lúc này cũng chịu hô hấp, mặc dù có hơi khó khăn nhưng cũng không đến nỗi khó chịu như lúc nãy.
Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, chuyên tâm vào nụ hôn, bắt đầu dẫn dắt cô làm quen với sự hiện hữu của hắn.
Doãn Khả Vy ban đầu còn ngây ngốc, sau cũng từ từ tiếp nhận nụ hôn chiếm hữu đầy bá đạo của hắn, trúc trắc đáp lại.
Người trong lòng không những tiếp nhận mà còn đáp lại, hắn dĩ nhiên mừng rỡ không thôi, càng thêm công thành chiếm đất, đoạt hết mọi ngọt ngào của cô không chừa lại chút nào.
Không biết qua bao lâu, người trong lòng đã xụi lơ đứng không vững, Lữ Thiên Luân mới chậm rãi kết thúc nụ hôn dài, tạm thời buông tha cho cô. Cô cứ thế ngả vào trong ngực hắn, thở hổn hển.
Không khí tràn vào khoang miệng mới khiến cô dần dần thanh tỉnh, hai mắt khép chặt từ từ mở ra.
Thấy chính mình đang dựa vào ngực ai đó, lại đang bị hắn ôm chặt, cô xấu hổ vội vàng đẩy hắn ra, hai má hồng lên một mảng, vành tai cũng bất giác nóng lên đến ửng đỏ.
Nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, hắn không nhịn được lại muốn trêu chọc.
Hai tay chống vào vách tường giam giữ cô trong lồng ngực, hắn cười khẽ: "Xấu hổ?"
Doãn Khả Vy cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh chính là cưỡng hôn!"
Hắn cười thành tiếng: "Vậy anh càng không để mình bị tiếng oan được."
Nói đoạn, Lữ Thiên Luân lại nâng cằm cô lên, nghiêng đầu muốn hôn xuống.
Doãn Khả Vy trong lúc nhất thời không biết là sợ hãi hay xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy người nào đó có động thái gì, cô từ từ mở hé một mắt.
Lữ Thiên Luân khoé môi cong lên nở nụ cười gian manh khiến Doãn Khả Vy hai mắt lập tức trợn trừng, liền sau đó đẩy hắn một cái.
Chỉ là sức lực của cô không lớn cho nên người nào đó vẫn chẳng nhúc nhích dù chỉ một phân.
Cô tức giận lườm hắn: "Anh chọc em!"
Lữ Thiên Luân vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng, bàn tay đưa lên gảy nhẹ lên mũi cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Ngoan, không cần tức giận. Anh không chọc em nữa."
Cởi xuống áo khoác của chính mình quấn lên hông cô, hắn nói tiếp: "Được rồi. Đi thôi."
Doãn Khả Vy tần ngần hỏi lại: "Đi đâu?"
Kéo tay cô dẫn về phía chiếc xe đang đỗ ngay đó, lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô xong hắn mới trả lời: "Đi hẹn hò!"
Không chờ cô có phản ứng gì, hắn ngồi lên xe, sau đó mới quay đầu sang nhìn người nào đó đang đứng bất động như trời trồng, khoé miệng cong lên: "Vy Vy, em còn muốn đứng đó đến bao giờ?"
Doãn Khả Vy nhìn hắn không biết phải nói gì, sau cũng tự giác leo lên ngồi phía sau xe, ôm lấy thắt lưng hắn.
Lữ Thiên Luân hài lòng mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Tùy tiện đi." Lời nói của cô không mang theo nửa tia cảm xúc.
Hắn khẽ quay đầu sang, nhíu mày: "Không có đồ ăn nào tên là tùy tiện."
Doãn Khả Vy hỉnh mũi một cái, tỏ ra vài phần giận dỗi: "Anh ăn cái gì thì em ăn cái đó là được rồi."
Khoé môi hắn cong lên, không kiềm được lại lên tiếng trêu chọc cô: "Vậy, anh muốn ăn em cũng được sao?"
Hai mắt cô trợn tròn, cánh tay đang vòng qua thắt lưng hắn chợt buông ra, không ngần ngại nhéo eo hắn một cái khiến hắn không khỏi xúyt xoa.
Cô tức giận, nghiến răng ken két: "Lữ Thiên Luân, anh còn tiếp tục nói nhăng nói cuội, em lập tức cùng anh tuyệt giao."
Cầm lấy hai tay Doãn Khả Vy đặt về vị trí cũ, hắn gật đầu lia lịa: "Được được, anh không chọc em nữa."
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Vy Vy, với quan hệ của chúng ta hiện tại, anh nghĩ là em nên đổi lại cách xưng hô đi. Gọi cả họ lẫn tên của anh như thế, em không cảm thấy rất xa lạ à?"
Doãn Khả Vy lả giả cười: "Quan hệ của chúng ta hiện tại không phải là bạn cùng bàn à? Gọi như thế nào chẳng được. Hội trưởng, nam thần, bạn học..."
Lữ Thiên Luân tỏ ra không vui, cắt ngang: "Vy Vy, anh đang rất nghiêm túc."
Cô cũng không chịu thua kém: "Em cũng không đùa với anh."
"Anh không thích em gọi anh như thế. Chúng ta hiện tại đã không phải chỉ là bạn học."
Trong lòng Doãn Khả Vy lúc này đã cười thành tiếng, nhưng bên ngoài cô vẫn ẩn nhẫn tỏ ra rất đỗi bình thường. Cô chính là muốn biết hắn hiện tại có đúng như những mà Trình Như Ngọc đã nói trước đó hay không.
Nếu như không nghe được điều cô muốn nghe, vậy thì cũng đừng trách cô dày vò thêm một chút.
Cô nhướn mày, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh nói xem chúng ta hiện tại là loại quan hệ gì?"
Hắn im lặng suy tư, giống như đang muốn xem xét lại nên dùng từ ngữ nào để nói lên mối quan hệ của hai người bọn họ.
Uớc chừng không quá ba mươi giây, hắn nghiêm túc nói: "Người yêu."
Doãn Khả Vy bất động thanh sắc trong ba giây. Cô chính là kinh ngạc đến hoảng sợ.
Aaa... Hắn nói bọn họ là người yêu, là người yêu đấy!
Aaa... Cô thật sự là... mừng đến phát điên luôn rồi đây này!
Thu hồi tâm trạng chính mình, Doãn Khả Vy ra vẻ giả trân nói lời trái lòng: "Anh đã hỏi qua ý của em sao?"
Hai tay Lữ Thiên Luân đang nắm lấy tay cô khẽ siết chặt, sau đó kéo tay cô rời khỏi eo mình, chậm rãi buông ra.
Hắn tháo nón bảo hiểm, gạt chân chống rồi bước xuống xe, cũng tháo nón bảo hiểm của cô xuống để hai người có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương.
Đứng trước mặt cô, khẽ cúi người, hai tai chống lên thân xe giam giữ cô trong lồng ngực, hắn điềm tĩnh cất giọng: "Vy Vy, anh thích em! Em đồng ý làm bạn gái anh sao?"