Doãn Khả Vy và Angus đồng thời nhíu mày nhìn người đang chắn trước mặt.
"Có chuyện gì?" Cô lạnh lùng cất giọng.
Ả vẫn giữ nguyên nụ cười châm chọc trên môi, ánh mắt nhìn cô ngập tràn khiêu khích: "Thư ký Doãn, cô đây là đang lạm dụng quyền hạn đưa người ngoài vào công ty? Cô cho rằng đây là nhà của cô à?"
Doãn Khả Vy làm sao không hiểu ý tứ ả ta. Ả chính là vừa bị cô mắng nên đang tìm cách trả lại đây mà.
Trong công ty, cô ít nhiều cũng nghe được những lời bàn tán không hay về mình, cô chính là lười cùng bọn họ tranh luận nên cứ mặc kệ bỏ ngoài tai.
Chẳng qua thời gian còn chưa thích hợp để công khai thân phận của mình, cô chính là đợi bản thân có đủ tự tin để rời khỏi L&L, sau đó ngồi vào vị trí của Lữ Ánh rồi quay trở lại L&L đính chính tin đồn.
Bây giờ xem ra có những người nhất định không chịu để cho cô yên, cứ thích đi sinh sự, vậy thì cũng đừng trách cô không khách sáo.
Quét mắt nhìn người đứng chắn trước mặt, Doãn Khả Vy nở nụ cười châm chọc: "Vậy cô nói xem, quyền hạn của thư ký Tổng tài là gì?"
Ả ta á khẩu không nói nên lời. Thư ký Tổng tài của L&L gần như có quyền lực tuyệt đối, đến phó tổng cũng phải nể nang vài phần bởi vì mọi quyết định của Tổng tài đều do thư ký thực thi mệnh lệnh. Chỉ cần dựa vào nguồn tài nguyên mà thư ký Tổng tài nắm trong tay, không cần dựa vào Tổng tài cũng đã đủ tung hoành trong giới. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới dám ngang nhiên đối đầu với người mang chức vị ấy, trừ phi có người chống lưng.
Nhưng con ả trước mắt này có người chống lưng sao? Dĩ nhiên không! Mà cho dù có người chống lưng đi chăng nữa thì liệu có đủ đối đầu với người chống lưng của cô hay không? Trên đất Mỹ này liệu còn có nhân vật nào có thể đủ sức chống lại gia tộc Lauder? Tổng thống chăng? Cùng lắm họ chỉ nể mặt nhưng cũng sẽ không vì một con kiến mà chống lại cả đàn voi.
Cô ả áo hồng đi cùng cô ả áo đỏ không nhịn được xen miệng vào: "Chẳng phải có quy định không được đưa người ngoài hay người nhà vào công ty hay sao? Cô là biết luật mà còn phạm luật?"
Doãn Khả Vy gật đầu: "Đúng là có quy định ấy. Nhưng tôi không hề phạm luật."
Ả ta cười thành tiếng: "Không phạm luật? Em trai cô là người của công ty à? Cô không phải đang đưa cậu ta vào à?"
Cô quay sang nhìn Angus, khẽ nhướn mày nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm cười. Con trai của cô cũng ra dáng đó chứ, khiến đám người này hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ luôn. Nhưng là khi nãy con trai gọi cô là "Mami" kia mà, bọn họ chẳng lẽ không nghe thấy?
Chậc, cô phải đính chính mối quan hệ này lại mới được, không khéo người nào đó ăn dấm bậy bạ, còn là ăn dấm của con trai mình nữa.
Lia mắt nhìn đám người đứng chắn đường, cô khẽ nhếch mép cao giọng nói, tựa như muốn để cho tất cả những người đang có mặt ở sảnh này đều có thể nghe thấy.
"Tôi đính chính lại một chút, cậu nhóc này không phải em trai tôi mà là con trai tôi, xin đừng gọi lung tung. Còn nữa, nó là khách đặc biệt của Tổng tài. Tôi nói như vậy các người đã hiểu chưa?"
Ả áo đỏ thế nhưng đột nhiên cười lớn: "Con trai cô? Ồ, cũng giống mấy phần đấy nhỉ? Xem ra thời trẻ ăn chơi trác táng lắm nên mới có con trai lớn thế này?"
Nghe câu này, Angus sắc mặt lập tức trở nên u ám. Cậu đang muốn tiến lên dạy dỗ con chó vừa sủa bậy thì bất ngờ bị Doãn Khả Vy ngăn lại.
"An An, bình tĩnh lại. Không cần vì hạng người này mà làm bẩn tay con."
Cô nói với cậu bằng tiếng mẹ đẻ của mình, giống như cuộc đối thoại khi hai mẹ con vừa gặp nhau. Bọn họ là người bản địa ở đây, chắc chắn không hiểu những gì mẹ con họ đang nói.
Angus vẫn chưa thể nguôi giận: "Nhưng mà bọn họ nói những lời vô cùng khó nghe."
Cô khẽ cười: "Mẹ biết, để mẹ tự xử lý. Con đừng can dự vào."
Cậu ta nhìn cô một hồi xong cũng lui bước đi về sau. Nhưng là cậu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn mẹ mình bị mắng nhiếc, lập tức lấy điện thoại gọi cho người nào đó.
Điện thoại rất nhanh có người nghe máy, Angus lập tức hỏi thẳng: "Ba đang ở nơi nào?"
Bên kia Lữ Thiên Luân đang trên đường trở về công ty, thấy con trai gọi đến thì vô cùng vui vẻ trả lời: "Con đến rồi à? Ba đang ở bên ngoài, rất nhanh liền đến gặp con."
"Vậy thì ba nhanh lên một chút đi, công ty ba có người đang khi dễ mẹ."
Nụ cười trên môi Lữ Thiên Luân lập tức vụt tắt. Bà xã của hắn, hắn nâng niu còn chưa đủ, vậy mà con chó con mèo cũng dám khi dễ? Được thôi, nếu nó chán sống rồi thì để hắn đưa tiễn một đoạn vậy.
"Ba biết rồi. Ba lập tức trở về."
Cúp điện thoại, hắn lạnh giọng nói với người đang lái xe: "Anthony, nhanh một chút trở về công ty, có người dám khi dễ vợ tôi."
Anthony khẽ nhướn mày nhìn người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, lên tiếng: "Có chuyện này tôi muốn hỏi anh, trong công ty đồn thổi nhiều lời không hay về cô ấy, anh biết không?"
Hắn nhíu mày: "Tôi không tiếp xúc với cấp dưới nên không biết. Bọn họ nói gì?"
Anthony lựa lời: "À, họ nói rằng cô ấy dựa vào quan hệ nên mới ngồi được vị trí ấy. Còn nói cô ấy dụ dỗ anh, trèo lên giường anh, làm tình nhân của anh... Nói chung là đủ loại thị phi. Vì sao hai người không công khai quan hệ?"
Sắc mặt Lữ Thiên Luân càng thêm âm u, ánh mắt bắn ra tia hàn quang lạnh lẽo. Vợ hắn bị đồn đãi thành ra như vậy, hắn không thể nào bỏ mặc được. Hôm nay dù có thế nào, hắn cũng nhất định phải làm sáng tỏ. Những kẻ gây hấn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi biết rồi. Anh lái xe nhanh một chút trở về. Tôi muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt."
Song song với cuộc điện thoại của hai cha con, bên phía Doãn Khả Vy, ả áo đỏ càng thêm ngạo mạn: "Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi nên không còn lời phản bác nữa phải không?"
Ả áo hồng cũng thêm lời: "Đã có con trai lớn thế này mà vẫn còn mặt dày đi câu dẫn Tổng tài? Giẻ rách mà cho rằng bản thân là lụa là sao? Có chút nhan sắc cùng bản lĩnh trên giường rồi đi cửa sau vào làm Thư ký liền nghĩ rằng mình sẽ trở thành Tổng tài phu nhân?"
Tiếng cười của hai ả có chút lớn khiến cho không ít người hiếu kỳ kéo đến hóng chuyện. Nhất thời cả tầng trệt tụ lại thành vòng tròn vây quanh đám người xem náo nhiệt, không ít lời bàn tán xôn xao đầy ác ý.
Doãn Khả Vy nghe những lời này chỉ hơi nhíu mày. Cô chỉ là có chút thán phục đám người này dám nói xấu cô mà còn công khai như vậy. Chà, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.
Cô lia mắt nhìn hai cô ả diêm dúa, cười khẩy: "Vậy thì hai cô ăn mặc hở hang rồi trang điểm loè loẹt thế này để cho ai xem? Không phải là cũng muốn đi câu dẫn đàn ông à? Ít ra tôi cũng trèo được lên giường Tổng tài rồi, các cô có bản lĩnh thì cũng làm thử đi!"
Cô dừng một chút lại nói tiếp: "Ngẫm lại thì các cô cũng xấp xỉ ba mươi rồi nhỉ? Nhưng mà hình như vẫn độc thân? Khi tôi bằng tuổi các cô con trai tôi cũng ba, bốn tuổi rồi đấy! Chậc, thật đáng tiếc!"
Ả áo đỏ tức tối giậm chân, không thốt nên lời.
Ả áo xanh có vẻ tỉnh táo hơn, cất giọng giễu cợt: "Cuối cùng cô cũng nhận là trèo lên giường Tổng tài rồi?"
Doãn Khả Vy gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng đắc ý nói: "Đúng nha. Tối nào tôi cũng trèo lên giường Tổng tài cả."
Ả ta chửi đổng lên: "Đồ đàn bà không biết xấu hổ chỉ giỏi câu dẫn đàn ông. Đợi Tổng tài nhìn rõ bộ mặt của cô xem cô còn vênh váo được nữa không? Tôi chống mắt lên xem!"
Cô cười càng thêm ngả ngớn: "Được đó, vậy cô cứ chống mắt lên mà chờ đi. Tôi không rảnh cùng các người đôi co."
Quay sang Angus, vẻ mặt cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nở nụ cười hiền hoà cất giọng nhẹ nhàng: "An An đi thôi, theo mẹ lên trên, không cần để ý đến đám người này. Tác phong làm việc của công ty quá tệ rồi, phải kêu ba con chỉnh đốn lại mới được."
Dứt lời, Doãn Khả Vy lại tiếp tục tiến về phía thang máy nhưng một lần nữa bị chặn lại. Chỉ là lần này cô ả áo đỏ còn động tay động chân, giơ móng vuốt nắm chặt cổ tay cô giữ lại khiến cô có chút đau.
"Cô đứng lại!"
Cô dừng bước chân, quay đầu nhìn kẻ đang khiến tay mình đau, bắn ánh mắt sắc bén về phía ả, nghiến răng nói: "Buông tay!"
Ả buộc phải thu lại móng vuốt của mình, đay nghiến nói: "Ai cho phép cô mang người ngoài vào công ty?"
"Tôi chẳng phải đã nói con trai tôi là khách đặc biệt của Tổng tài sao? Cô nghe không hiểu à?"
Ả cười khẩy: "Đây là muốn giới thiệu con trai à?"
Cô lạnh nhạt đáp lại: "Không liên quan đến cô."
Ả ra vẻ ta đây là nhân viên cấp cao, hướng lễ tân hỏi: "Tổng tài có căn dặn các cô hôm nay có khách đặc biệt gì không?"
Hai cô lễ tân lắc đầu: "Không có."
Ả càng thêm đắc ý: "Vậy căn cứ theo luật công ty, người bên ngoài không có hẹn trước với thì không được phép tiến vào. Thư ký Doãn, cô nên biết điều một chút, đừng quá phận."
"Có chuyện gì?" Cô lạnh lùng cất giọng.
Ả vẫn giữ nguyên nụ cười châm chọc trên môi, ánh mắt nhìn cô ngập tràn khiêu khích: "Thư ký Doãn, cô đây là đang lạm dụng quyền hạn đưa người ngoài vào công ty? Cô cho rằng đây là nhà của cô à?"
Doãn Khả Vy làm sao không hiểu ý tứ ả ta. Ả chính là vừa bị cô mắng nên đang tìm cách trả lại đây mà.
Trong công ty, cô ít nhiều cũng nghe được những lời bàn tán không hay về mình, cô chính là lười cùng bọn họ tranh luận nên cứ mặc kệ bỏ ngoài tai.
Chẳng qua thời gian còn chưa thích hợp để công khai thân phận của mình, cô chính là đợi bản thân có đủ tự tin để rời khỏi L&L, sau đó ngồi vào vị trí của Lữ Ánh rồi quay trở lại L&L đính chính tin đồn.
Bây giờ xem ra có những người nhất định không chịu để cho cô yên, cứ thích đi sinh sự, vậy thì cũng đừng trách cô không khách sáo.
Quét mắt nhìn người đứng chắn trước mặt, Doãn Khả Vy nở nụ cười châm chọc: "Vậy cô nói xem, quyền hạn của thư ký Tổng tài là gì?"
Ả ta á khẩu không nói nên lời. Thư ký Tổng tài của L&L gần như có quyền lực tuyệt đối, đến phó tổng cũng phải nể nang vài phần bởi vì mọi quyết định của Tổng tài đều do thư ký thực thi mệnh lệnh. Chỉ cần dựa vào nguồn tài nguyên mà thư ký Tổng tài nắm trong tay, không cần dựa vào Tổng tài cũng đã đủ tung hoành trong giới. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới dám ngang nhiên đối đầu với người mang chức vị ấy, trừ phi có người chống lưng.
Nhưng con ả trước mắt này có người chống lưng sao? Dĩ nhiên không! Mà cho dù có người chống lưng đi chăng nữa thì liệu có đủ đối đầu với người chống lưng của cô hay không? Trên đất Mỹ này liệu còn có nhân vật nào có thể đủ sức chống lại gia tộc Lauder? Tổng thống chăng? Cùng lắm họ chỉ nể mặt nhưng cũng sẽ không vì một con kiến mà chống lại cả đàn voi.
Cô ả áo hồng đi cùng cô ả áo đỏ không nhịn được xen miệng vào: "Chẳng phải có quy định không được đưa người ngoài hay người nhà vào công ty hay sao? Cô là biết luật mà còn phạm luật?"
Doãn Khả Vy gật đầu: "Đúng là có quy định ấy. Nhưng tôi không hề phạm luật."
Ả ta cười thành tiếng: "Không phạm luật? Em trai cô là người của công ty à? Cô không phải đang đưa cậu ta vào à?"
Cô quay sang nhìn Angus, khẽ nhướn mày nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm cười. Con trai của cô cũng ra dáng đó chứ, khiến đám người này hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ luôn. Nhưng là khi nãy con trai gọi cô là "Mami" kia mà, bọn họ chẳng lẽ không nghe thấy?
Chậc, cô phải đính chính mối quan hệ này lại mới được, không khéo người nào đó ăn dấm bậy bạ, còn là ăn dấm của con trai mình nữa.
Lia mắt nhìn đám người đứng chắn đường, cô khẽ nhếch mép cao giọng nói, tựa như muốn để cho tất cả những người đang có mặt ở sảnh này đều có thể nghe thấy.
"Tôi đính chính lại một chút, cậu nhóc này không phải em trai tôi mà là con trai tôi, xin đừng gọi lung tung. Còn nữa, nó là khách đặc biệt của Tổng tài. Tôi nói như vậy các người đã hiểu chưa?"
Ả áo đỏ thế nhưng đột nhiên cười lớn: "Con trai cô? Ồ, cũng giống mấy phần đấy nhỉ? Xem ra thời trẻ ăn chơi trác táng lắm nên mới có con trai lớn thế này?"
Nghe câu này, Angus sắc mặt lập tức trở nên u ám. Cậu đang muốn tiến lên dạy dỗ con chó vừa sủa bậy thì bất ngờ bị Doãn Khả Vy ngăn lại.
"An An, bình tĩnh lại. Không cần vì hạng người này mà làm bẩn tay con."
Cô nói với cậu bằng tiếng mẹ đẻ của mình, giống như cuộc đối thoại khi hai mẹ con vừa gặp nhau. Bọn họ là người bản địa ở đây, chắc chắn không hiểu những gì mẹ con họ đang nói.
Angus vẫn chưa thể nguôi giận: "Nhưng mà bọn họ nói những lời vô cùng khó nghe."
Cô khẽ cười: "Mẹ biết, để mẹ tự xử lý. Con đừng can dự vào."
Cậu ta nhìn cô một hồi xong cũng lui bước đi về sau. Nhưng là cậu đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn mẹ mình bị mắng nhiếc, lập tức lấy điện thoại gọi cho người nào đó.
Điện thoại rất nhanh có người nghe máy, Angus lập tức hỏi thẳng: "Ba đang ở nơi nào?"
Bên kia Lữ Thiên Luân đang trên đường trở về công ty, thấy con trai gọi đến thì vô cùng vui vẻ trả lời: "Con đến rồi à? Ba đang ở bên ngoài, rất nhanh liền đến gặp con."
"Vậy thì ba nhanh lên một chút đi, công ty ba có người đang khi dễ mẹ."
Nụ cười trên môi Lữ Thiên Luân lập tức vụt tắt. Bà xã của hắn, hắn nâng niu còn chưa đủ, vậy mà con chó con mèo cũng dám khi dễ? Được thôi, nếu nó chán sống rồi thì để hắn đưa tiễn một đoạn vậy.
"Ba biết rồi. Ba lập tức trở về."
Cúp điện thoại, hắn lạnh giọng nói với người đang lái xe: "Anthony, nhanh một chút trở về công ty, có người dám khi dễ vợ tôi."
Anthony khẽ nhướn mày nhìn người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, lên tiếng: "Có chuyện này tôi muốn hỏi anh, trong công ty đồn thổi nhiều lời không hay về cô ấy, anh biết không?"
Hắn nhíu mày: "Tôi không tiếp xúc với cấp dưới nên không biết. Bọn họ nói gì?"
Anthony lựa lời: "À, họ nói rằng cô ấy dựa vào quan hệ nên mới ngồi được vị trí ấy. Còn nói cô ấy dụ dỗ anh, trèo lên giường anh, làm tình nhân của anh... Nói chung là đủ loại thị phi. Vì sao hai người không công khai quan hệ?"
Sắc mặt Lữ Thiên Luân càng thêm âm u, ánh mắt bắn ra tia hàn quang lạnh lẽo. Vợ hắn bị đồn đãi thành ra như vậy, hắn không thể nào bỏ mặc được. Hôm nay dù có thế nào, hắn cũng nhất định phải làm sáng tỏ. Những kẻ gây hấn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi biết rồi. Anh lái xe nhanh một chút trở về. Tôi muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt."
Song song với cuộc điện thoại của hai cha con, bên phía Doãn Khả Vy, ả áo đỏ càng thêm ngạo mạn: "Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi nên không còn lời phản bác nữa phải không?"
Ả áo hồng cũng thêm lời: "Đã có con trai lớn thế này mà vẫn còn mặt dày đi câu dẫn Tổng tài? Giẻ rách mà cho rằng bản thân là lụa là sao? Có chút nhan sắc cùng bản lĩnh trên giường rồi đi cửa sau vào làm Thư ký liền nghĩ rằng mình sẽ trở thành Tổng tài phu nhân?"
Tiếng cười của hai ả có chút lớn khiến cho không ít người hiếu kỳ kéo đến hóng chuyện. Nhất thời cả tầng trệt tụ lại thành vòng tròn vây quanh đám người xem náo nhiệt, không ít lời bàn tán xôn xao đầy ác ý.
Doãn Khả Vy nghe những lời này chỉ hơi nhíu mày. Cô chỉ là có chút thán phục đám người này dám nói xấu cô mà còn công khai như vậy. Chà, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.
Cô lia mắt nhìn hai cô ả diêm dúa, cười khẩy: "Vậy thì hai cô ăn mặc hở hang rồi trang điểm loè loẹt thế này để cho ai xem? Không phải là cũng muốn đi câu dẫn đàn ông à? Ít ra tôi cũng trèo được lên giường Tổng tài rồi, các cô có bản lĩnh thì cũng làm thử đi!"
Cô dừng một chút lại nói tiếp: "Ngẫm lại thì các cô cũng xấp xỉ ba mươi rồi nhỉ? Nhưng mà hình như vẫn độc thân? Khi tôi bằng tuổi các cô con trai tôi cũng ba, bốn tuổi rồi đấy! Chậc, thật đáng tiếc!"
Ả áo đỏ tức tối giậm chân, không thốt nên lời.
Ả áo xanh có vẻ tỉnh táo hơn, cất giọng giễu cợt: "Cuối cùng cô cũng nhận là trèo lên giường Tổng tài rồi?"
Doãn Khả Vy gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng đắc ý nói: "Đúng nha. Tối nào tôi cũng trèo lên giường Tổng tài cả."
Ả ta chửi đổng lên: "Đồ đàn bà không biết xấu hổ chỉ giỏi câu dẫn đàn ông. Đợi Tổng tài nhìn rõ bộ mặt của cô xem cô còn vênh váo được nữa không? Tôi chống mắt lên xem!"
Cô cười càng thêm ngả ngớn: "Được đó, vậy cô cứ chống mắt lên mà chờ đi. Tôi không rảnh cùng các người đôi co."
Quay sang Angus, vẻ mặt cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nở nụ cười hiền hoà cất giọng nhẹ nhàng: "An An đi thôi, theo mẹ lên trên, không cần để ý đến đám người này. Tác phong làm việc của công ty quá tệ rồi, phải kêu ba con chỉnh đốn lại mới được."
Dứt lời, Doãn Khả Vy lại tiếp tục tiến về phía thang máy nhưng một lần nữa bị chặn lại. Chỉ là lần này cô ả áo đỏ còn động tay động chân, giơ móng vuốt nắm chặt cổ tay cô giữ lại khiến cô có chút đau.
"Cô đứng lại!"
Cô dừng bước chân, quay đầu nhìn kẻ đang khiến tay mình đau, bắn ánh mắt sắc bén về phía ả, nghiến răng nói: "Buông tay!"
Ả buộc phải thu lại móng vuốt của mình, đay nghiến nói: "Ai cho phép cô mang người ngoài vào công ty?"
"Tôi chẳng phải đã nói con trai tôi là khách đặc biệt của Tổng tài sao? Cô nghe không hiểu à?"
Ả cười khẩy: "Đây là muốn giới thiệu con trai à?"
Cô lạnh nhạt đáp lại: "Không liên quan đến cô."
Ả ra vẻ ta đây là nhân viên cấp cao, hướng lễ tân hỏi: "Tổng tài có căn dặn các cô hôm nay có khách đặc biệt gì không?"
Hai cô lễ tân lắc đầu: "Không có."
Ả càng thêm đắc ý: "Vậy căn cứ theo luật công ty, người bên ngoài không có hẹn trước với thì không được phép tiến vào. Thư ký Doãn, cô nên biết điều một chút, đừng quá phận."