Giọng nói ngọt ngào nhiễm mùi dục vọng vang lên trong bầu không khí mụ mị lại vô tình khuấy động thần trí Lữ Thiên Luân khiến hắn bất giác tỉnh táo lạ thường.
Hắn dừng lại động tác ái muội, dời đi người Doãn Khả Vy, hai mắt đăm đăm nhìn cảnh xuân trước mắt.
Đôi mi mắt ươn ướt đen nhánh, hai gò má hồng nhuận, đôi môi sưng đỏ vì bị hắn dày vò, chiếc cổ thiên nga trắng muốt, xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện từng vết hôn do hắn để lại, nơi bờ ngực căng tròn kia là dấu răng của hắn, vô cùng chói mắt.
Người phụ nữ của hắn thật đẹp, đẹp đến thánh thiện khiến hắn cảm thấy bản thân như ác quỷ đang cố ăn tươi nuốt sống một thiên sứ ngây thơ trong trắng.
"Chết tiệt!"
Ngồi xuống ghế sofa vò đầu bức tóc, Lữ Thiên Luân âm thầm chửi thề một câu.
Hắn đúng là cầm thú! Không, hắn còn không bằng loài cầm thú, lúc nào trong tâm trí cũng mơ tưởng đến việc nhúng tràm cô!
Chỉ còn ba ngày nữa, nhưng hắn vẫn không sao kiềm chế được tính chiếm hữu của mình.
Là vì hắn quá yêu cô, quá mong muốn có được cô hay là vì cô quá mê người mới có thể khiến hắn từng thời từng khắc bị cô dụ hoặc đến mất đi thần trí?
Suy cho cùng thì mọi lỗi lầm đều từ hắn mà ra. Nếu như trong đầu hắn không có những suy nghĩ đen tối, hắn sẽ không để cho bản thân hết lần này đến lần khác làm ra những hành động ngoài tầm kiểm soát.
Sức nặng đè trên thân biến mất, hơi ấm từ phía đối phương cũng dần tản đi, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng tỉnh táo, đôi mắt hạnh chậm rãi mở ra.
Nhìn lên trần nhà một lúc sau đó lại nhắm mắt một lần nữa. Cảm xúc rối ren trong lòng tăng vọt khiến cô không biết phải làm gì tiếp theo cho đến khi cảm giác lành lạnh từ nửa thân trên theo dây thần kinh truyền đến não bộ, cô mới phát hiện ra có điểm bất thường.
Bàn tay từ từ đưa lên chạm vào ngực, nơi đó chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng manh che đi nửa đôi gò bồng đảo, cô giật mình vội vàng ngồi dậy kéo áo che đi cơ thể chính mình.
Liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang mặt ủ mày chau ôm đầu, cảm giác xấu hổ bỗng chốc tan biến không còn một mảnh.
Xem ra có người so với cô còn khổ sở hơn.
Vậy thì cô nên mừng hay nên khóc đây?
Sau khi chỉnh trang quần áo, Doãn Khả Vy quay sang nhìn người nào đó vẫn còn đang vò đầu bức tóc, khẽ thở dài.
Người đàn ông này, không biết rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì đây nữa? Cô không bài xích thì thôi, hắn lại chưng ra biểu cảm đó là thế nào?
Đàn ông da mặt mỏng... Không không, đàn ông không có gan làm chuyện người lớn cũng thật là đáng yêu đấy, càng chứng tỏ hắn đối với cô là thật lòng thật dạ chứ không phải chỉ vì muốn cùng cô làm loại chuyện kia!
Vì vậy, cô phải nên vui vẻ có đúng không?
Doãn Khả Vy đi đến ngồi bên cạnh hắn, hai cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, dựa vào khiến hắn trong phút chốc sững sờ tại chỗ.
Nhìn biểu hiện của cô, không có lấy nửa câu trách hắn, mắng hắn, ngược lại còn đến an ủi hắn, cảm giác áy náy trong lòng hắn càng thêm dâng cao.
Hắn ôm lấy cô, gác cằm lên vai, khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, anh xin lỗi, anh lại không kiềm chế được mình nữa rồi."
Cô trúc trắc lắc đầu: "Không sao, không có việc gì."
Hắn cứ thế ôm cô, đôi mắt tinh anh thường ngày nhắm chặt lại như đang tự mình gặm nhắm tội lỗi của chính mình.
Nếu như không có thanh âm của cô đánh thức, có khi nào hắn sẽ trầm luân trong dục vọng đang dâng trào hay không?
Hắn không biết, cũng không muốn biết! Đây đã là lần thứ hai hắn mất lý trí rồi.
Có lẽ tình yêu mà hắn dành cho cô đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn không dám tưởng tượng nếu như có một ngày cô rời xa hắn...
Nếu như thật sự có ngày đó, e rằng hắn sẽ chẳng còn là chính mình nữa!
Còn cô, có hay chăng giống hắn, hoặc chỉ cần một nửa... Không, chỉ cần một phần mười thôi cũng được!
Hắn từng nghe ai đó nói rằng, tình yêu phải công bằng, đôi bên đều phải cùng yêu thương đồng đều thì tình yêu đó mới bền vững và đơm hoa kết trái.
Hắn chưa từng nhìn nhận vấn đề này cho đến khi hắn hiểu được yêu là gì, đúng hơn là cho đến khi hắn gặp được tình yêu đích thực của mình.
Hắn yêu cô nhưng hắn chưa từng đòi hỏi cô phải yêu hắn nhiều hơn. Hắn luôn cho rằng chỉ cần cô bỏ ra một phần tình cảm, chín phần còn lại cứ để hắn bỏ ra đi, bởi vì có lẽ cô đã khảm sâu trong tâm trí hắn rồi, một khi dứt ra thì chỉ có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Yêu là phải bỏ ra mà không cầu được nhận, đó mới là tình yêu chân chính!
Hắn đã hiểu rõ lòng mình rồi, cho nên hắn càng phải trân trọng những gì mình đang có.
Hai cánh tay đang ôm Doãn Khả Vy khẽ siết chặt, xúc cảm chân thật trong lòng như đang nhắc nhở hắn cô vẫn đang ở đây, vì vậy hắn có thể an tâm thở phào rồi.
Buông cô ra, hắn hôn lên trán cô một cái sau đó mới lên tiếng: "Anh ổn rồi. Bây giờ lên phòng anh xem trang phục đi."
Doãn Khả Vy nhìn hắn sâu thêm một giây, gật đầu mỉm cười: "Được."
Hắn đứng lên, nắm lấy tay cô kéo dậy, dẫn về phía cầu thang đi lên tầng.
Mở cửa phòng, hắn lại dẫn cô đi xuyên qua phòng ngủ, mở cánh cửa khác, bên trong chính là phòng thay đồ.
Đã từng vào phòng hắn nhiều lần nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên đi vào khu vực riêng tư của hắn.
Căn phòng này ba bề đều là tủ quần áo mà cánh cửa lại làm bằng kính nên có thể nhìn rõ mọi vật dụng bên trong, bên dưới tủ áo là tủ giầy. Mặt tường còn lại chính là một tấm gương khổng lồ chỉ để cho chủ nhân chăm chút chính mình. Chính giữa gian phòng là một tủ nằm hình chữ nhật trong suốt, nơi trưng bày các loại trang sức khác nhau, bao gồm nơ, caravat, khuy măng sét, dây lưng các kiểu.
Thu vào tầm mắt Doãn Khả Vy lúc này chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ "xa xỉ".
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Lữ Thiên Luân lên tiếng giải thích: "Đây không phải sở thích cá nhân của anh đâu, là kiệt tác của mẹ anh đó. Mấy thứ đồ ở đây anh còn chưa từng đụng vào đâu."
Cô nhìn hắn tỏ vẻ không tin: "Phải không?"
Hắn thản nhiên trả lời: "Anh xạo em để làm gì? Được rồi, em xem trang phục của em đi."
Nói đoạn, hắn kéo tay cô đi đến trước một gian tủ còn khá nhiều chỗ trống, bên trong lại treo toàn trang phục phụ nữ, bên dưới cũng là giày dành cho nữ.
Đẩy cánh cửa thủy tinh, hắn lấy ra bốn bộ trang phục xuống treo lên giá được đặt trước tấm gương lớn.
Bốn bộ váy với bốn phong cách khác nhau khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Thấy cô có vẻ hứng thú, Lữ Thiên Luân khẽ cười: "Em mặc thử xem."
"Có thể sao?"
Hắn gảy nhẹ lên mũi cô: "Đây đều là trang phục may riêng cho em, em không mặc thì để cho ai?"
Cô nhìn hắn cười ngọt ngào khiến hắn không khỏi rụng rời tay chân. Nếu cô còn tiếp tục đáng yêu như thế, hắn không biết chính mình lại sẽ bộc phát thú tính lúc nào đâu.
Hắng giọng một tiếng, hắn lấy xuống từ trên giá chiếc váy dài màu rượu đỏ đặt vào tay cô, mỉm cười nói: "Bộ này mặc để thi vòng đầu tiên. Em thay đi, xong thì gọi anh."
Dứt lời, hắn vội vàng bước về phía cửa, rời khỏi, tiện tay giúp cô đóng lại luôn, còn bản thân thì thấp thỏm đi lại trong phòng ngủ chờ đợi.
Uớc chừng năm phút sau, cánh cửa phòng thay đồ cũng từ từ mở ra, Doãn Khả Vy nâng làn váy bước từng bước chậm chạp đi đến trước mặt Lữ Thiên Luân.
Nhìn thấy cô trong bộ lễ phục lộng lẫy, hai mắt hắn sáng rực nhìn cô không rời mắt.
Khi xem catalogue mà nhà thiết kế đưa cho hắn, hắn ngay tức thì ưng ý chiếc váy này vì cho rằng với nước da trắng hồng của cô, màu rượu đỏ sẽ khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Quả nhiên hắn không hề nhìn lầm, cô không những xinh đẹp mà còn vô cùng quyến rũ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hối hận, giống như tự mình bê đá đập chân mình vậy.
Phải biết rằng tính chiếm hữu của hắn vô cùng cao, còn là một bình giấm chua có thể đổ bất cứ lúc nào.
Nhìn đi, cô mà xuất hiện trước toàn trường trong hình thái này hiển nhiên sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, kéo theo không ít ánh mắt sói đói thèm khát của lũ con trai. Và rồi hắn không những phải chia sẻ sắc đẹp của cô cho mọi người cùng chiêm ngắm, lại còn gián tiếp dẫn dụ ong bướm đến vây quanh cô.
Càng nghĩ hắn càng thấy hối hận. Bây giờ thay đổi có còn kịp hay không?
Nhìn ai kia chưng ra bộ mặt ai oán, Doãn Khả Vy dừng lại, khẽ cắn môi: "A Luân, em thế này trông khó nhìn lắm phải không?"
Mặc dù kiếp trước cô không ít lần phải mặc trang phục dạ hội để tham dự các sự kiện trong và ngoài công ty, khiếu thẩm mỹ cũng ngày càng tăng lên vì được đồng nghiệp chỉ bảo.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt người mà cô thầm yêu bao nhiêu năm, cho nên cảm giác hồi hộp là không thể tránh khỏi.
Lữ Thiên Luân từng bước đi về phía Doãn Khả Vy, cánh tay vòng qua ôm lấy chiếc eo mảnh mai kéo vào lòng, đôi tròng mắt thâm sâu không thấy đáy: "Vy Vy, anh hối hận rồi!"
Hắn dừng lại động tác ái muội, dời đi người Doãn Khả Vy, hai mắt đăm đăm nhìn cảnh xuân trước mắt.
Đôi mi mắt ươn ướt đen nhánh, hai gò má hồng nhuận, đôi môi sưng đỏ vì bị hắn dày vò, chiếc cổ thiên nga trắng muốt, xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện từng vết hôn do hắn để lại, nơi bờ ngực căng tròn kia là dấu răng của hắn, vô cùng chói mắt.
Người phụ nữ của hắn thật đẹp, đẹp đến thánh thiện khiến hắn cảm thấy bản thân như ác quỷ đang cố ăn tươi nuốt sống một thiên sứ ngây thơ trong trắng.
"Chết tiệt!"
Ngồi xuống ghế sofa vò đầu bức tóc, Lữ Thiên Luân âm thầm chửi thề một câu.
Hắn đúng là cầm thú! Không, hắn còn không bằng loài cầm thú, lúc nào trong tâm trí cũng mơ tưởng đến việc nhúng tràm cô!
Chỉ còn ba ngày nữa, nhưng hắn vẫn không sao kiềm chế được tính chiếm hữu của mình.
Là vì hắn quá yêu cô, quá mong muốn có được cô hay là vì cô quá mê người mới có thể khiến hắn từng thời từng khắc bị cô dụ hoặc đến mất đi thần trí?
Suy cho cùng thì mọi lỗi lầm đều từ hắn mà ra. Nếu như trong đầu hắn không có những suy nghĩ đen tối, hắn sẽ không để cho bản thân hết lần này đến lần khác làm ra những hành động ngoài tầm kiểm soát.
Sức nặng đè trên thân biến mất, hơi ấm từ phía đối phương cũng dần tản đi, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng tỉnh táo, đôi mắt hạnh chậm rãi mở ra.
Nhìn lên trần nhà một lúc sau đó lại nhắm mắt một lần nữa. Cảm xúc rối ren trong lòng tăng vọt khiến cô không biết phải làm gì tiếp theo cho đến khi cảm giác lành lạnh từ nửa thân trên theo dây thần kinh truyền đến não bộ, cô mới phát hiện ra có điểm bất thường.
Bàn tay từ từ đưa lên chạm vào ngực, nơi đó chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng manh che đi nửa đôi gò bồng đảo, cô giật mình vội vàng ngồi dậy kéo áo che đi cơ thể chính mình.
Liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang mặt ủ mày chau ôm đầu, cảm giác xấu hổ bỗng chốc tan biến không còn một mảnh.
Xem ra có người so với cô còn khổ sở hơn.
Vậy thì cô nên mừng hay nên khóc đây?
Sau khi chỉnh trang quần áo, Doãn Khả Vy quay sang nhìn người nào đó vẫn còn đang vò đầu bức tóc, khẽ thở dài.
Người đàn ông này, không biết rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì đây nữa? Cô không bài xích thì thôi, hắn lại chưng ra biểu cảm đó là thế nào?
Đàn ông da mặt mỏng... Không không, đàn ông không có gan làm chuyện người lớn cũng thật là đáng yêu đấy, càng chứng tỏ hắn đối với cô là thật lòng thật dạ chứ không phải chỉ vì muốn cùng cô làm loại chuyện kia!
Vì vậy, cô phải nên vui vẻ có đúng không?
Doãn Khả Vy đi đến ngồi bên cạnh hắn, hai cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, dựa vào khiến hắn trong phút chốc sững sờ tại chỗ.
Nhìn biểu hiện của cô, không có lấy nửa câu trách hắn, mắng hắn, ngược lại còn đến an ủi hắn, cảm giác áy náy trong lòng hắn càng thêm dâng cao.
Hắn ôm lấy cô, gác cằm lên vai, khàn khàn cất giọng: "Vy Vy, anh xin lỗi, anh lại không kiềm chế được mình nữa rồi."
Cô trúc trắc lắc đầu: "Không sao, không có việc gì."
Hắn cứ thế ôm cô, đôi mắt tinh anh thường ngày nhắm chặt lại như đang tự mình gặm nhắm tội lỗi của chính mình.
Nếu như không có thanh âm của cô đánh thức, có khi nào hắn sẽ trầm luân trong dục vọng đang dâng trào hay không?
Hắn không biết, cũng không muốn biết! Đây đã là lần thứ hai hắn mất lý trí rồi.
Có lẽ tình yêu mà hắn dành cho cô đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn không dám tưởng tượng nếu như có một ngày cô rời xa hắn...
Nếu như thật sự có ngày đó, e rằng hắn sẽ chẳng còn là chính mình nữa!
Còn cô, có hay chăng giống hắn, hoặc chỉ cần một nửa... Không, chỉ cần một phần mười thôi cũng được!
Hắn từng nghe ai đó nói rằng, tình yêu phải công bằng, đôi bên đều phải cùng yêu thương đồng đều thì tình yêu đó mới bền vững và đơm hoa kết trái.
Hắn chưa từng nhìn nhận vấn đề này cho đến khi hắn hiểu được yêu là gì, đúng hơn là cho đến khi hắn gặp được tình yêu đích thực của mình.
Hắn yêu cô nhưng hắn chưa từng đòi hỏi cô phải yêu hắn nhiều hơn. Hắn luôn cho rằng chỉ cần cô bỏ ra một phần tình cảm, chín phần còn lại cứ để hắn bỏ ra đi, bởi vì có lẽ cô đã khảm sâu trong tâm trí hắn rồi, một khi dứt ra thì chỉ có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Yêu là phải bỏ ra mà không cầu được nhận, đó mới là tình yêu chân chính!
Hắn đã hiểu rõ lòng mình rồi, cho nên hắn càng phải trân trọng những gì mình đang có.
Hai cánh tay đang ôm Doãn Khả Vy khẽ siết chặt, xúc cảm chân thật trong lòng như đang nhắc nhở hắn cô vẫn đang ở đây, vì vậy hắn có thể an tâm thở phào rồi.
Buông cô ra, hắn hôn lên trán cô một cái sau đó mới lên tiếng: "Anh ổn rồi. Bây giờ lên phòng anh xem trang phục đi."
Doãn Khả Vy nhìn hắn sâu thêm một giây, gật đầu mỉm cười: "Được."
Hắn đứng lên, nắm lấy tay cô kéo dậy, dẫn về phía cầu thang đi lên tầng.
Mở cửa phòng, hắn lại dẫn cô đi xuyên qua phòng ngủ, mở cánh cửa khác, bên trong chính là phòng thay đồ.
Đã từng vào phòng hắn nhiều lần nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên đi vào khu vực riêng tư của hắn.
Căn phòng này ba bề đều là tủ quần áo mà cánh cửa lại làm bằng kính nên có thể nhìn rõ mọi vật dụng bên trong, bên dưới tủ áo là tủ giầy. Mặt tường còn lại chính là một tấm gương khổng lồ chỉ để cho chủ nhân chăm chút chính mình. Chính giữa gian phòng là một tủ nằm hình chữ nhật trong suốt, nơi trưng bày các loại trang sức khác nhau, bao gồm nơ, caravat, khuy măng sét, dây lưng các kiểu.
Thu vào tầm mắt Doãn Khả Vy lúc này chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ "xa xỉ".
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Lữ Thiên Luân lên tiếng giải thích: "Đây không phải sở thích cá nhân của anh đâu, là kiệt tác của mẹ anh đó. Mấy thứ đồ ở đây anh còn chưa từng đụng vào đâu."
Cô nhìn hắn tỏ vẻ không tin: "Phải không?"
Hắn thản nhiên trả lời: "Anh xạo em để làm gì? Được rồi, em xem trang phục của em đi."
Nói đoạn, hắn kéo tay cô đi đến trước một gian tủ còn khá nhiều chỗ trống, bên trong lại treo toàn trang phục phụ nữ, bên dưới cũng là giày dành cho nữ.
Đẩy cánh cửa thủy tinh, hắn lấy ra bốn bộ trang phục xuống treo lên giá được đặt trước tấm gương lớn.
Bốn bộ váy với bốn phong cách khác nhau khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Thấy cô có vẻ hứng thú, Lữ Thiên Luân khẽ cười: "Em mặc thử xem."
"Có thể sao?"
Hắn gảy nhẹ lên mũi cô: "Đây đều là trang phục may riêng cho em, em không mặc thì để cho ai?"
Cô nhìn hắn cười ngọt ngào khiến hắn không khỏi rụng rời tay chân. Nếu cô còn tiếp tục đáng yêu như thế, hắn không biết chính mình lại sẽ bộc phát thú tính lúc nào đâu.
Hắng giọng một tiếng, hắn lấy xuống từ trên giá chiếc váy dài màu rượu đỏ đặt vào tay cô, mỉm cười nói: "Bộ này mặc để thi vòng đầu tiên. Em thay đi, xong thì gọi anh."
Dứt lời, hắn vội vàng bước về phía cửa, rời khỏi, tiện tay giúp cô đóng lại luôn, còn bản thân thì thấp thỏm đi lại trong phòng ngủ chờ đợi.
Uớc chừng năm phút sau, cánh cửa phòng thay đồ cũng từ từ mở ra, Doãn Khả Vy nâng làn váy bước từng bước chậm chạp đi đến trước mặt Lữ Thiên Luân.
Nhìn thấy cô trong bộ lễ phục lộng lẫy, hai mắt hắn sáng rực nhìn cô không rời mắt.
Khi xem catalogue mà nhà thiết kế đưa cho hắn, hắn ngay tức thì ưng ý chiếc váy này vì cho rằng với nước da trắng hồng của cô, màu rượu đỏ sẽ khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Quả nhiên hắn không hề nhìn lầm, cô không những xinh đẹp mà còn vô cùng quyến rũ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hối hận, giống như tự mình bê đá đập chân mình vậy.
Phải biết rằng tính chiếm hữu của hắn vô cùng cao, còn là một bình giấm chua có thể đổ bất cứ lúc nào.
Nhìn đi, cô mà xuất hiện trước toàn trường trong hình thái này hiển nhiên sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, kéo theo không ít ánh mắt sói đói thèm khát của lũ con trai. Và rồi hắn không những phải chia sẻ sắc đẹp của cô cho mọi người cùng chiêm ngắm, lại còn gián tiếp dẫn dụ ong bướm đến vây quanh cô.
Càng nghĩ hắn càng thấy hối hận. Bây giờ thay đổi có còn kịp hay không?
Nhìn ai kia chưng ra bộ mặt ai oán, Doãn Khả Vy dừng lại, khẽ cắn môi: "A Luân, em thế này trông khó nhìn lắm phải không?"
Mặc dù kiếp trước cô không ít lần phải mặc trang phục dạ hội để tham dự các sự kiện trong và ngoài công ty, khiếu thẩm mỹ cũng ngày càng tăng lên vì được đồng nghiệp chỉ bảo.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt người mà cô thầm yêu bao nhiêu năm, cho nên cảm giác hồi hộp là không thể tránh khỏi.
Lữ Thiên Luân từng bước đi về phía Doãn Khả Vy, cánh tay vòng qua ôm lấy chiếc eo mảnh mai kéo vào lòng, đôi tròng mắt thâm sâu không thấy đáy: "Vy Vy, anh hối hận rồi!"