Tôn Hạ Linh sống lưng bất giác lạnh toát, ra sức giãy dụa, lùi về sau tránh xa sự đụng chạm của La Trọng Huy, hét lên: "Anh muốn làm gì? Anh đừng quên tôi là thiên kim tập đoàn bất động sản Tôn Hoàng, ba tôi sẽ không tha cho các người đâu!"
Cậu ta phá lên cười: "Bất động sản Tôn Hoàng? Ngày mai e rằng nó chẳng còn tồn tại nữa rồi."
Đúng như lời La Trọng Huy nói, cả ngày hôm nay giá cổ phiếu của Tôn Hoàng đã liên tục hạ xuống, không ít người bán đổ bán tháo nhằm thu hồi vốn, và người đứng sau sự việc này chính là cậu ta.
Bao nhiêu cổ phiếu bán ra, cậu ta đều âm thầm cho người thu mua lại tất cả, song song đó liên hệ với các cổ đông thu mua cổ phần với cái giá không ai ngờ đến. Kết quả hiện tại, trong tay cậu ta đã nắm được hơn sáu mươi phần trăm cổ phần, hiển nhiên có thể ngay lập tức triệu tập đại hội cổ đông.
Tôn Hạ Linh hai mắt trợn trừng lắc đầu nguầy nguậy: "Không có khả năng! Không có khả năng!"
La Trọng Huy vẫn chưng ra bộ dáng thản nhiên, điềm tĩnh như thể đó là chuyện vô cùng bình thường, không có chút xíu tính khiêu chiến nào: "Chỉ là một cái bất động sản mà thôi, chẳng đáng để vào mắt nhưng mà đem tặng cho Vy Vy cũng không tệ. Cô nói xem có phải không?"
Dứt lời, La Trọng Huy làm bộ thở dài một cái, đi về phía Lữ Thiên Luân vỗ vai hắn một cái, lả giả cười: "Ài, xong rồi. Hôm nay là ngày tôi nói nhiều nhất trong mấy năm qua đấy, thật là tiêu tốn sức lực mà. Đi thôi, nơi này thật sự là quá dơ bẩn rồi, tiếp tục ở đây nữa tôi sẽ ói mất."
Lữ Thiên Luân liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó quay lưng chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, La Trọng Huy lại bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Tôn Hạ Linh đang bàng hoàng co rúm người ở một góc.
"A, xém chút tôi quên mất việc quan trọng. Cô rất thích hạ thuốc, vậy chắc là cũng thích cái cảm giác bay bổng đó nhỉ? Không bằng tôi giúp cô thành toàn?"
Câu nói của La Trọng Huy thành công một lần nữa khiến Tôn Hạ Linh sợ hãi tột độ, hai mắt ả ta trợn trừng đến hằn đầy tơ máu, toàn thân run rẩy ôm lấy chính mình.
Quét mắt đám đàn em ở phía sau, La Trọng Huy cười như không cười: "Cho ả ta thử một chút tư vị vui vẻ đi. Nhẹ tay một chút, đừng để ả chết là được. Khi nào các chú chơi chán rồi thì ném vào hộp đêm Dạ Sắc ở thành phố Z, để ả cả đời hưởng lạc đi."
Sự việc đã đi đến hồi kết, La Trọng Huy cùng Lữ Thiên Luân người trước kẻ sau rời khỏi kho hàng trong tiếng la hét tuyệt vọng của người bên trong.
Dám làm dám chịu, đã có gan hại người khác thì cũng phải lường đến ngày bị gậy ông đập lưng ông. Đời này của Tôn Hạ Linh xem như đã đặt dấu chấm hết, chẳng có gì đáng để thương tiếc cả.
Cánh cửa sắt nặng nề khép lại sau lưng, La Trọng Huy quay sang nói với người bên cạnh: "Tôi giải quyết như vậy anh hài lòng rồi chứ?"
Thấy Lữ Thiên Luân không nói gì, cậu ta bồi thêm: "Bất động sản Tôn Hoàng tôi đã nắm trong tay. Tiếp theo anh muốn xử lý thế nào? Trực tiếp sang tên cho Vy Vy hay cùng cô ấy thương lượng?"
Hắn trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng: "Ngày mai sau khi tan học cùng cô ấy thương lượng đi, cũng suy nghĩ xem nên nói với cô ấy như thế nào về sự việc này."
Hắn phân vân như vậy là vì hắn hiểu rõ con người của Doãn Khả Vy, sẽ không nhận những gì không phải của mình, càng không chấp nhận bọn hắn dùng thủ đoạn đối phó với người khác, thậm chí là người đã hại mình.
Nói cô lương thiện cũng được, nói cô nhu nhược cũng được, chung quy cũng là cô quá mềm lòng, rất dễ bị người khác tính kế, đưa bản thân mình vào chốn nguy hiểm mà vẫn vui vẻ không hay biết.
Ví như sự việc lần này, nếu La Trọng Huy không tỉnh táo, cô và cậu ta xảy ra chuyện gì ai cũng có thể nhìn ra. Tuy không phải lỗi của cô nhưng hắn rất ích kỷ, sẽ khó bề chấp nhận được sự việc này. Đương nhiên hắn sẽ không làm tổn thương cô nhưng những người có liên quan, bao gồm cả La Trọng Huy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Còn hắn sẽ làm ra hành động gì, cũng phải xem lúc đó hắn mất lý trí như thế nào.
Nhưng mà suy cho cùng hắn là người có lỗi lớn nhất vì đã quá chủ quan, không thể bảo vệ cô chu toàn.
Cũng may mọi chuyện đã không đi quá xa, không ai trong số họ gặp chuyện. Xem như là một bài học cho chính mình, tránh sau này sẽ lại xảy ra chuyện tương tự.
Hôm sau tan học, cả đám bốn người tụ tập tại một phòng bao nhà hàng của Lữ Thiên Luân.
La Trọng Huy đưa tư liệu đã chuẩn bị sẵn cho Doãn Khả Vy, nhe răng cười: "Bồi thường cho em."
Doãn Khả Vy nhận lấy tập tài liệu nhưng mày liễu cũng nhăn lại thấy rõ, nghi hoặc hỏi: "Bồi thường? Bồi thường việc gì?"
Cậu ta điềm tĩnh nói: "Mở ra xem đi."
Cô chậm rãi lấy ra xem. Nhìn đến những dòng chữ ghi trên đó, hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc: "Cổ phần bất động sản Tôn Hoàng? Đây không phải là công ty của nhà Tôn Hạ Linh hay sao?"
La Trọng Huy gật đầu: "Đúng vậy. Cho em đó. Em muốn sử dụng như thế nào cũng được, tôi không có ý kiến."
Doãn Khả Vy đóng lại tập tài liệu, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu giải thích rõ ràng đi."
Cậu ta liếc mắt nhìn Lữ Thiên Luân xin ý kiến, thấy hắn gật đầu, cậu ta bắt đầu tường thuật lại những sự việc liên quan đến Tôn Hạ Linh cho Doãn Khả Vy và Trình Như Ngọc cùng nghe, đương nhiên sẽ lược bớt những thủ đoạn mà cậu ta dùng để đối phó với ả và những sự việc xảy ra tại kho hàng bỏ hoang kia.
Sau khi nghe La Trọng Huy nói xong, Doãn Khả Vy lâm vào trầm mặc nhưng Trình Như Ngọc thì lại không nén được tức giận, đập bàn gào thét: "Vậy mà lại là Tôn Hạ Linh, thật sự không thể ngờ một người hoà nhã như cô ta cũng dám làm ra những sự việc ám hại này chỉ vì ghen tức với Vy Vy."
Quay sang La Trọng Huy đang ngồi bên cạnh, cô nàng lại thao thao bất tuyệt: "Mà sao cô ta ngu thế nhở, lôi anh vào chẳng khác nào tự mình hại mình?"
Nheo mắt nhìn cậu ta một cái, cô nàng chậc chậc hai tiếng: "Anh cũng thật cao tay đó, chỉ trong một ngày mà đã khiến gia tộc cô ta phải trả giá rồi. Hèn chi hai ngày nay không thấy cô ta xuất hiện ở trường, hoá ra là vì gia đình đang rối tung cả lên. Đáng đời!"
La Trọng Huy và Lữ Thiên Luân đưa mắt nhìn nhau, không định giải thích bất cứ điều gì về những lời Trình Như Ngọc vừa nói, xem như đồng tình với suy nghĩ của cô nàng.
Doãn Khả Vy thì lại ôm một bụng nghi hoặc nhưng lại không biết phải lên tiếng hỏi như thế nào. Tập tài liệu trước mặt lại vô tình trở thành một gánh nặng khó vứt bỏ.
"Tại sao lại đưa thứ này cho tôi?"
La Trọng Huy trả lời như đương nhiên: "Chẳng phải nói bồi thường cho em sao?"
"Cậu hiểu tôi đang muốn nói gì đúng không?" Sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng.
Cậu ta lại liếc mắt nhìn Lữ Thiên Luân một cái rồi mới trả lời: "Người mà Tôn Hạ Linh thực sự nhắm đến là em, nhưng tôi cũng là người bị vạ lây. Tôi không chỉ giúp em đòi lại công đạo mà cũng là cho chính tôi. Tôi không phải là người nhân từ như em, không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động trên đầu tôi. Em cứ thử nghĩ xem, nếu như hôm đó tôi và em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại bốn người chúng ta còn có thể an yên ngồi tại chỗ này nói chuyện hay sao?"
Cậu ta lại nhìn Lữ Thiên Luân, sau đó nhìn cô nói tiếp: "Không chừng trên tay em còn có cả cổ phần của HL nữa đó, thậm chí người đàn ông của em có thể sẽ ném tôi sang châu Phi làm thổ dân luôn chứ chẳng chơi."
La Trọng Huy đích thực không nói quá. Doãn Khả Vy là tử huyệt của hắn, hắn tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào động đến cô. Không chỉ Tôn Hạ Linh, những người tiếp tay cho ả làm điều ác đều bị hắn xử đẹp, không chỉ bản thân người đó khó bề sống sót mà cả gia đình cũng bị vạ lây.
Cũng may tình hình được cứu vãn, người phụ nữ của hắn vẫn là của hắn, cho nên cơn thịnh nộ của hắn mới dừng lại ở đây, nếu không hậu quả thật sự không ai dám tưởng tượng.
Ở thành phố này, hắn thật sự có thể hô mưa gọi gió, tập đoàn HL trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến có thể tùy thời giẫm đạp, vậy thì một cái bất động sản Tôn Hoàng cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.
Doãn Khả Vy quay sang nhìn Lữ Thiên Luân, ánh mắt vô cùng phức tạp. Vẫn biết thân phận của hắn không tầm thường nhưng không tầm thường đến mức nào cô thật sự không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi. Nếu thật sự đúng như những gì La Trọng Huy nói, cô cũng không dám tưởng tượng những hệ lụy của sự việc kia.
Muốn trách cũng chỉ trách Tôn Hạ Linh hành sự quá mức ngu xuẩn mà thôi, xem như là đúng người đúng tội. Người không phạm ta, ta không phạm người, cô cũng chẳng phải thánh mẫu, làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ hết thảy cho người đã rắp tâm hại mình.
Cậu ta phá lên cười: "Bất động sản Tôn Hoàng? Ngày mai e rằng nó chẳng còn tồn tại nữa rồi."
Đúng như lời La Trọng Huy nói, cả ngày hôm nay giá cổ phiếu của Tôn Hoàng đã liên tục hạ xuống, không ít người bán đổ bán tháo nhằm thu hồi vốn, và người đứng sau sự việc này chính là cậu ta.
Bao nhiêu cổ phiếu bán ra, cậu ta đều âm thầm cho người thu mua lại tất cả, song song đó liên hệ với các cổ đông thu mua cổ phần với cái giá không ai ngờ đến. Kết quả hiện tại, trong tay cậu ta đã nắm được hơn sáu mươi phần trăm cổ phần, hiển nhiên có thể ngay lập tức triệu tập đại hội cổ đông.
Tôn Hạ Linh hai mắt trợn trừng lắc đầu nguầy nguậy: "Không có khả năng! Không có khả năng!"
La Trọng Huy vẫn chưng ra bộ dáng thản nhiên, điềm tĩnh như thể đó là chuyện vô cùng bình thường, không có chút xíu tính khiêu chiến nào: "Chỉ là một cái bất động sản mà thôi, chẳng đáng để vào mắt nhưng mà đem tặng cho Vy Vy cũng không tệ. Cô nói xem có phải không?"
Dứt lời, La Trọng Huy làm bộ thở dài một cái, đi về phía Lữ Thiên Luân vỗ vai hắn một cái, lả giả cười: "Ài, xong rồi. Hôm nay là ngày tôi nói nhiều nhất trong mấy năm qua đấy, thật là tiêu tốn sức lực mà. Đi thôi, nơi này thật sự là quá dơ bẩn rồi, tiếp tục ở đây nữa tôi sẽ ói mất."
Lữ Thiên Luân liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó quay lưng chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, La Trọng Huy lại bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Tôn Hạ Linh đang bàng hoàng co rúm người ở một góc.
"A, xém chút tôi quên mất việc quan trọng. Cô rất thích hạ thuốc, vậy chắc là cũng thích cái cảm giác bay bổng đó nhỉ? Không bằng tôi giúp cô thành toàn?"
Câu nói của La Trọng Huy thành công một lần nữa khiến Tôn Hạ Linh sợ hãi tột độ, hai mắt ả ta trợn trừng đến hằn đầy tơ máu, toàn thân run rẩy ôm lấy chính mình.
Quét mắt đám đàn em ở phía sau, La Trọng Huy cười như không cười: "Cho ả ta thử một chút tư vị vui vẻ đi. Nhẹ tay một chút, đừng để ả chết là được. Khi nào các chú chơi chán rồi thì ném vào hộp đêm Dạ Sắc ở thành phố Z, để ả cả đời hưởng lạc đi."
Sự việc đã đi đến hồi kết, La Trọng Huy cùng Lữ Thiên Luân người trước kẻ sau rời khỏi kho hàng trong tiếng la hét tuyệt vọng của người bên trong.
Dám làm dám chịu, đã có gan hại người khác thì cũng phải lường đến ngày bị gậy ông đập lưng ông. Đời này của Tôn Hạ Linh xem như đã đặt dấu chấm hết, chẳng có gì đáng để thương tiếc cả.
Cánh cửa sắt nặng nề khép lại sau lưng, La Trọng Huy quay sang nói với người bên cạnh: "Tôi giải quyết như vậy anh hài lòng rồi chứ?"
Thấy Lữ Thiên Luân không nói gì, cậu ta bồi thêm: "Bất động sản Tôn Hoàng tôi đã nắm trong tay. Tiếp theo anh muốn xử lý thế nào? Trực tiếp sang tên cho Vy Vy hay cùng cô ấy thương lượng?"
Hắn trầm ngâm vài giây rồi lên tiếng: "Ngày mai sau khi tan học cùng cô ấy thương lượng đi, cũng suy nghĩ xem nên nói với cô ấy như thế nào về sự việc này."
Hắn phân vân như vậy là vì hắn hiểu rõ con người của Doãn Khả Vy, sẽ không nhận những gì không phải của mình, càng không chấp nhận bọn hắn dùng thủ đoạn đối phó với người khác, thậm chí là người đã hại mình.
Nói cô lương thiện cũng được, nói cô nhu nhược cũng được, chung quy cũng là cô quá mềm lòng, rất dễ bị người khác tính kế, đưa bản thân mình vào chốn nguy hiểm mà vẫn vui vẻ không hay biết.
Ví như sự việc lần này, nếu La Trọng Huy không tỉnh táo, cô và cậu ta xảy ra chuyện gì ai cũng có thể nhìn ra. Tuy không phải lỗi của cô nhưng hắn rất ích kỷ, sẽ khó bề chấp nhận được sự việc này. Đương nhiên hắn sẽ không làm tổn thương cô nhưng những người có liên quan, bao gồm cả La Trọng Huy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Còn hắn sẽ làm ra hành động gì, cũng phải xem lúc đó hắn mất lý trí như thế nào.
Nhưng mà suy cho cùng hắn là người có lỗi lớn nhất vì đã quá chủ quan, không thể bảo vệ cô chu toàn.
Cũng may mọi chuyện đã không đi quá xa, không ai trong số họ gặp chuyện. Xem như là một bài học cho chính mình, tránh sau này sẽ lại xảy ra chuyện tương tự.
Hôm sau tan học, cả đám bốn người tụ tập tại một phòng bao nhà hàng của Lữ Thiên Luân.
La Trọng Huy đưa tư liệu đã chuẩn bị sẵn cho Doãn Khả Vy, nhe răng cười: "Bồi thường cho em."
Doãn Khả Vy nhận lấy tập tài liệu nhưng mày liễu cũng nhăn lại thấy rõ, nghi hoặc hỏi: "Bồi thường? Bồi thường việc gì?"
Cậu ta điềm tĩnh nói: "Mở ra xem đi."
Cô chậm rãi lấy ra xem. Nhìn đến những dòng chữ ghi trên đó, hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc: "Cổ phần bất động sản Tôn Hoàng? Đây không phải là công ty của nhà Tôn Hạ Linh hay sao?"
La Trọng Huy gật đầu: "Đúng vậy. Cho em đó. Em muốn sử dụng như thế nào cũng được, tôi không có ý kiến."
Doãn Khả Vy đóng lại tập tài liệu, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu giải thích rõ ràng đi."
Cậu ta liếc mắt nhìn Lữ Thiên Luân xin ý kiến, thấy hắn gật đầu, cậu ta bắt đầu tường thuật lại những sự việc liên quan đến Tôn Hạ Linh cho Doãn Khả Vy và Trình Như Ngọc cùng nghe, đương nhiên sẽ lược bớt những thủ đoạn mà cậu ta dùng để đối phó với ả và những sự việc xảy ra tại kho hàng bỏ hoang kia.
Sau khi nghe La Trọng Huy nói xong, Doãn Khả Vy lâm vào trầm mặc nhưng Trình Như Ngọc thì lại không nén được tức giận, đập bàn gào thét: "Vậy mà lại là Tôn Hạ Linh, thật sự không thể ngờ một người hoà nhã như cô ta cũng dám làm ra những sự việc ám hại này chỉ vì ghen tức với Vy Vy."
Quay sang La Trọng Huy đang ngồi bên cạnh, cô nàng lại thao thao bất tuyệt: "Mà sao cô ta ngu thế nhở, lôi anh vào chẳng khác nào tự mình hại mình?"
Nheo mắt nhìn cậu ta một cái, cô nàng chậc chậc hai tiếng: "Anh cũng thật cao tay đó, chỉ trong một ngày mà đã khiến gia tộc cô ta phải trả giá rồi. Hèn chi hai ngày nay không thấy cô ta xuất hiện ở trường, hoá ra là vì gia đình đang rối tung cả lên. Đáng đời!"
La Trọng Huy và Lữ Thiên Luân đưa mắt nhìn nhau, không định giải thích bất cứ điều gì về những lời Trình Như Ngọc vừa nói, xem như đồng tình với suy nghĩ của cô nàng.
Doãn Khả Vy thì lại ôm một bụng nghi hoặc nhưng lại không biết phải lên tiếng hỏi như thế nào. Tập tài liệu trước mặt lại vô tình trở thành một gánh nặng khó vứt bỏ.
"Tại sao lại đưa thứ này cho tôi?"
La Trọng Huy trả lời như đương nhiên: "Chẳng phải nói bồi thường cho em sao?"
"Cậu hiểu tôi đang muốn nói gì đúng không?" Sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng.
Cậu ta lại liếc mắt nhìn Lữ Thiên Luân một cái rồi mới trả lời: "Người mà Tôn Hạ Linh thực sự nhắm đến là em, nhưng tôi cũng là người bị vạ lây. Tôi không chỉ giúp em đòi lại công đạo mà cũng là cho chính tôi. Tôi không phải là người nhân từ như em, không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động trên đầu tôi. Em cứ thử nghĩ xem, nếu như hôm đó tôi và em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại bốn người chúng ta còn có thể an yên ngồi tại chỗ này nói chuyện hay sao?"
Cậu ta lại nhìn Lữ Thiên Luân, sau đó nhìn cô nói tiếp: "Không chừng trên tay em còn có cả cổ phần của HL nữa đó, thậm chí người đàn ông của em có thể sẽ ném tôi sang châu Phi làm thổ dân luôn chứ chẳng chơi."
La Trọng Huy đích thực không nói quá. Doãn Khả Vy là tử huyệt của hắn, hắn tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào động đến cô. Không chỉ Tôn Hạ Linh, những người tiếp tay cho ả làm điều ác đều bị hắn xử đẹp, không chỉ bản thân người đó khó bề sống sót mà cả gia đình cũng bị vạ lây.
Cũng may tình hình được cứu vãn, người phụ nữ của hắn vẫn là của hắn, cho nên cơn thịnh nộ của hắn mới dừng lại ở đây, nếu không hậu quả thật sự không ai dám tưởng tượng.
Ở thành phố này, hắn thật sự có thể hô mưa gọi gió, tập đoàn HL trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến có thể tùy thời giẫm đạp, vậy thì một cái bất động sản Tôn Hoàng cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.
Doãn Khả Vy quay sang nhìn Lữ Thiên Luân, ánh mắt vô cùng phức tạp. Vẫn biết thân phận của hắn không tầm thường nhưng không tầm thường đến mức nào cô thật sự không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi. Nếu thật sự đúng như những gì La Trọng Huy nói, cô cũng không dám tưởng tượng những hệ lụy của sự việc kia.
Muốn trách cũng chỉ trách Tôn Hạ Linh hành sự quá mức ngu xuẩn mà thôi, xem như là đúng người đúng tội. Người không phạm ta, ta không phạm người, cô cũng chẳng phải thánh mẫu, làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ hết thảy cho người đã rắp tâm hại mình.