Trận chiến ngày một căng thẳng, người thành phố A đã dùng đến "nhục kế" như vậy cũng không thể chống cự lâu với bọn cáo già này. Người nước W rất đông, cộng với người bên thành phố A ham hư vinh chạy theo nữa, bọn họ quả thật không thể nào chống cự nổi.
Hàng rào bọc thép mang điện tích cũng không thể nào che chắn nổi mà sụp đổ trong chốc lát, bị hàng ngàn con người đạp lên đi qua.
Những binh lính anh dũng đưa thân đứng ra chắn ngang bảo vệ hầm bảo hộ. Bị người của bên nước W bắn cho như "tổ ong" vò vẻ. Nhưng dáng đứng vẫn không hề siêu vẹo, thẳng tắp nghiêm chỉnh, súng hướng về bọn người kia tay vẫn kéo cò liên tục nã đạn. Cho đến khi hơi thở tất cả bắt đầu nặng nề, không chịu nổi nữa liền ngã xuống thoi thóp.
"Lên nòng, chuẩn bị…" - Một trong những tên nguyên thủ đứng đầu nước W giơ một tay lên chỉ huy cho người của mình bắn nổ tung cánh cửa hầm bảo hộ.
Thượng Quan Dực đã sớm chạy ra nhưng ở khoảng cách xa, biết là sẽ không chạy đến kịp. Nhưng ông vẫn cố chạy, liên tục nã đạn về phía trước…
Khi miệng kẻ kia đang định nói bắn thì, từ trên bầu trời nghe rõ tiếng cánh quạt của trực thăng, cùng giọng nói qua loa cực lớn:
"Nước W mau dừng tay, sau chuyện hôm nay các ông đã được liệt thêm một tội vào danh sách kẻ thù của chúng tôi. Nếu còn kháng cự không nghe, lập tức sẽ bị bắn chết tại chỗ không tha. Liên Hợp Quốc ban bố." - Giọng nói uy nghiêm, đầy sức nặng như muốn nghiền ép bọn người bên dưới.
"Xin hỏi, chúng tôi phạm phải sai lầm gì. Trong khi đây chỉ là một cuộc chiến tranh giành, mở rộng lãnh thổ của riêng hai nước độc lập không can hệ gì đến Liên Hợp Quốc các người." - Lão già ban nãy chỉ huy bị nói lên mặt. thì có chút tức giận, nhưng chung quy vẫn là dùng lời lẽ hết sức giảm tránh, Liên Hợp Quốc bọn họ không chọc đến được.
"Sao lại không, trong khi thành phố A này cũng là một phần của chúng tôi, các người động đến bọn họ thì đương nhiên là cũng đã động đến chúng tôi. Việc các người xâm hại đến bọn họ cũng là xâm hại đến danh dự, chủ quyền của chúng tôi. Vậy cho nên các người phải dừng lại tất cả những việc các nguòi đang làm, cùng trở về xử lý." - Người kia cũng rất kiên trì giải thích cho bọn lão hiểu.
"Một phần? Khi nào?" - Kinh ngạc bật thốt.
"Tính đến nay chắc cũng đã hơn năm năm rồi." - Vẫn thản nhiên bỏ thời gian ra giải thích, đây là nơi sinh ra lớn lên của Tổng Thư ký đáng sợ đấy có được không, nếu như mà không xử lý ổn thoả ngài ấy tức giận thì...
"Không thể nào, vậy thì tại sao chúng tôi không thể nắm được chút tin tức nào." - Vẫn là không chấp nhận được chối cãi.
"Thế nào, chuyện này còn cần các người cho phép à?" - Từ phía sau bọn họ một đôi nam nữ đẹp tựa tranh ảnh bước ra. Cả hai đều thanh lãnh, lạnh lùng tựa như nhau, rất xứng đôi.
"Tổng Thư ký." - Người đàn ông trên trực thăng sau khi thấy Lăng Thiếu Phàm đi đến thì khẽ cúi đầu chào hỏi.
"Các… các người…" - Bọn người kia hết sức kinh ngạc trố mắt nhìn bọn họ, run rẩy chỉ.
"Chậc, thất trách. Đến Lưu Tử Hành tôi ở bên ngoài cũng không phát hiện." - A Hành từ phía sau bước ra.
Người này mới chính là "vũ khí" cuối cùng của cô. Cũng nhờ có cậu ta cho nên mới kéo được người trên kia đến, xem như là thông báo thay anh. Ngày hôm đó cô đã gắng đọc hết xấp tài liệu, không phải chỉ để chơi. Để tiện cho con chip liên kết giữa bọn họ chụp hình ghi lại toàn bộ từng trang gửi đến cho cậu ta. Nhân lúc không ai để ý chép một file của đoạn ghi âm gửi nhanh đến cho A Hành để cậu ta kịp chạy đi tình báo. Thế cho nên lúc vừa nãy cô mới hối thúc cùng xin "một chút thôi… nhanh lên".
Thời gian trước đó nói cô biết chuyện thành phố A đã ký điều khoản trở thành một phần của Liên Hợp Quốc thì hoàn toàn không phải. Chuyện này cô chỉ biết mới đây thôi, nên mới dám chắc gửi những chứng cứ đó đi thì Liên Hợp Quốc mới giúp mình.
"Hoá ra còn có chuyện này đấy." - Cô nhướng mày nhìn anh.
"Thì anh đã bảo là có chuyện giấu em rồi còn gì. Bây giờ biết chắc vẫn chưa muộn đâu, vợ à." - Anh choàng một tay qua ôm lấy eo cô nói, không sợ ánh mắt của tất cả mọi người.
"Để tôi nói cho ngài ấy, năm năm trước là Tổng Thư ký đã đệ đơn xin ý kiến từ người của thành phố A này có nên gia nhập Liên Hợp Quốc hay không. Nhận được sự chấp thuận thế cho nên ngài ấy mới kí tên gia nhập. Lại vì một lí do nào đó mà giấu nhẹm đi, xem như là bí mật quốc gia. Cho đến nay tôi mới biết hoá ra là vì nước W các người ngang tàng." - Người đứng trên trực thăng đi xuống từ lâu thay lời.
'Vì lo chuyện ở nơi này nên mới quẳng mọi chuyện lại cho tôi đấy có được không, trở thành một Tổng Thư ký ít góp mặt vào những lần đại hội phát biểu. À không… là không bao giờ góp mặt để cho tôi một mình đương đầu đấy có được không." - Anh ta lẩm bẩm sau lưng, nhưng giọng nói cũng không nhỏ mấy nên vẫn có người nghe được, đặc biệt là anh và cô.
Thượng Quan Dao cười thầm, Lăng Thiếu Phàm thì chỉ muốn chạy tới đánh cho người kia một trận. Đúng là bạo quân mà.
***
Hàng rào bọc thép mang điện tích cũng không thể nào che chắn nổi mà sụp đổ trong chốc lát, bị hàng ngàn con người đạp lên đi qua.
Những binh lính anh dũng đưa thân đứng ra chắn ngang bảo vệ hầm bảo hộ. Bị người của bên nước W bắn cho như "tổ ong" vò vẻ. Nhưng dáng đứng vẫn không hề siêu vẹo, thẳng tắp nghiêm chỉnh, súng hướng về bọn người kia tay vẫn kéo cò liên tục nã đạn. Cho đến khi hơi thở tất cả bắt đầu nặng nề, không chịu nổi nữa liền ngã xuống thoi thóp.
"Lên nòng, chuẩn bị…" - Một trong những tên nguyên thủ đứng đầu nước W giơ một tay lên chỉ huy cho người của mình bắn nổ tung cánh cửa hầm bảo hộ.
Thượng Quan Dực đã sớm chạy ra nhưng ở khoảng cách xa, biết là sẽ không chạy đến kịp. Nhưng ông vẫn cố chạy, liên tục nã đạn về phía trước…
Khi miệng kẻ kia đang định nói bắn thì, từ trên bầu trời nghe rõ tiếng cánh quạt của trực thăng, cùng giọng nói qua loa cực lớn:
"Nước W mau dừng tay, sau chuyện hôm nay các ông đã được liệt thêm một tội vào danh sách kẻ thù của chúng tôi. Nếu còn kháng cự không nghe, lập tức sẽ bị bắn chết tại chỗ không tha. Liên Hợp Quốc ban bố." - Giọng nói uy nghiêm, đầy sức nặng như muốn nghiền ép bọn người bên dưới.
"Xin hỏi, chúng tôi phạm phải sai lầm gì. Trong khi đây chỉ là một cuộc chiến tranh giành, mở rộng lãnh thổ của riêng hai nước độc lập không can hệ gì đến Liên Hợp Quốc các người." - Lão già ban nãy chỉ huy bị nói lên mặt. thì có chút tức giận, nhưng chung quy vẫn là dùng lời lẽ hết sức giảm tránh, Liên Hợp Quốc bọn họ không chọc đến được.
"Sao lại không, trong khi thành phố A này cũng là một phần của chúng tôi, các người động đến bọn họ thì đương nhiên là cũng đã động đến chúng tôi. Việc các người xâm hại đến bọn họ cũng là xâm hại đến danh dự, chủ quyền của chúng tôi. Vậy cho nên các người phải dừng lại tất cả những việc các nguòi đang làm, cùng trở về xử lý." - Người kia cũng rất kiên trì giải thích cho bọn lão hiểu.
"Một phần? Khi nào?" - Kinh ngạc bật thốt.
"Tính đến nay chắc cũng đã hơn năm năm rồi." - Vẫn thản nhiên bỏ thời gian ra giải thích, đây là nơi sinh ra lớn lên của Tổng Thư ký đáng sợ đấy có được không, nếu như mà không xử lý ổn thoả ngài ấy tức giận thì...
"Không thể nào, vậy thì tại sao chúng tôi không thể nắm được chút tin tức nào." - Vẫn là không chấp nhận được chối cãi.
"Thế nào, chuyện này còn cần các người cho phép à?" - Từ phía sau bọn họ một đôi nam nữ đẹp tựa tranh ảnh bước ra. Cả hai đều thanh lãnh, lạnh lùng tựa như nhau, rất xứng đôi.
"Tổng Thư ký." - Người đàn ông trên trực thăng sau khi thấy Lăng Thiếu Phàm đi đến thì khẽ cúi đầu chào hỏi.
"Các… các người…" - Bọn người kia hết sức kinh ngạc trố mắt nhìn bọn họ, run rẩy chỉ.
"Chậc, thất trách. Đến Lưu Tử Hành tôi ở bên ngoài cũng không phát hiện." - A Hành từ phía sau bước ra.
Người này mới chính là "vũ khí" cuối cùng của cô. Cũng nhờ có cậu ta cho nên mới kéo được người trên kia đến, xem như là thông báo thay anh. Ngày hôm đó cô đã gắng đọc hết xấp tài liệu, không phải chỉ để chơi. Để tiện cho con chip liên kết giữa bọn họ chụp hình ghi lại toàn bộ từng trang gửi đến cho cậu ta. Nhân lúc không ai để ý chép một file của đoạn ghi âm gửi nhanh đến cho A Hành để cậu ta kịp chạy đi tình báo. Thế cho nên lúc vừa nãy cô mới hối thúc cùng xin "một chút thôi… nhanh lên".
Thời gian trước đó nói cô biết chuyện thành phố A đã ký điều khoản trở thành một phần của Liên Hợp Quốc thì hoàn toàn không phải. Chuyện này cô chỉ biết mới đây thôi, nên mới dám chắc gửi những chứng cứ đó đi thì Liên Hợp Quốc mới giúp mình.
"Hoá ra còn có chuyện này đấy." - Cô nhướng mày nhìn anh.
"Thì anh đã bảo là có chuyện giấu em rồi còn gì. Bây giờ biết chắc vẫn chưa muộn đâu, vợ à." - Anh choàng một tay qua ôm lấy eo cô nói, không sợ ánh mắt của tất cả mọi người.
"Để tôi nói cho ngài ấy, năm năm trước là Tổng Thư ký đã đệ đơn xin ý kiến từ người của thành phố A này có nên gia nhập Liên Hợp Quốc hay không. Nhận được sự chấp thuận thế cho nên ngài ấy mới kí tên gia nhập. Lại vì một lí do nào đó mà giấu nhẹm đi, xem như là bí mật quốc gia. Cho đến nay tôi mới biết hoá ra là vì nước W các người ngang tàng." - Người đứng trên trực thăng đi xuống từ lâu thay lời.
'Vì lo chuyện ở nơi này nên mới quẳng mọi chuyện lại cho tôi đấy có được không, trở thành một Tổng Thư ký ít góp mặt vào những lần đại hội phát biểu. À không… là không bao giờ góp mặt để cho tôi một mình đương đầu đấy có được không." - Anh ta lẩm bẩm sau lưng, nhưng giọng nói cũng không nhỏ mấy nên vẫn có người nghe được, đặc biệt là anh và cô.
Thượng Quan Dao cười thầm, Lăng Thiếu Phàm thì chỉ muốn chạy tới đánh cho người kia một trận. Đúng là bạo quân mà.
***