“Sao hả nói đúng quá chứ gì.” – Tên kia cười ha hả, vẻ mặt thách thức.
“Mày...” – Còn đang định xông tới thì phía trên tiếng quát của cô làm tất cả tỉnh táo trở lại.
“Muốn đánh nhau thì nhảy xuống biển ngoài kia tự bơi về đất liền mà giải quyết. Còn ở đây mà cứ gây chuyện như vậy thì tôi sẽ chia cho các người tự đi một mình, ai không đến điểm hẹn đúng giờ thì cứ ở đây thêm vài tuần nữa, tự động sẽ có người đến đón." - Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa là rất đáng sợ.
Tất cả đều nhanh chóng trở lại bình thường làm theo như lời cô nói rồi đứng nghiêm chỉnh.
“Các người hiện tại có thể chia đôi hoặc ai muốn đi với tôi thì đứng qua đây.” - Thấy cô nói vậy đương nhiên binh cũ đã từng được cô dẫn dắt mừng rỡ muốn nhanh chóng chạy sang xếp hàng bên phía Thượng Quan Dao, thì đang lúc này cô lại bồi thêm một câu:
“Người cũ đã từng được tôi huấn luyện rồi thì đi với Dạ Kiêu, Tiêu Lãng. Tuy hai người họ từng huấn luyện bài bản rồi nhưng nhiều người như vậy vẫn là lần đầu đưa đến chỗ... này, các người cũng nên chia ra quản hộ bọn họ. Còn người mới ai muốn qua thì qua, tôi không ép.” – Cô nhìn lướt qua bên phía rừng rậm trên đảo. Hòn đảo này cô chọn chỉ là dạng địa hình bình thường nhất từ đó đến giờ mà cô huấn luyện dã ngoại cho binh lính, nhưng cũng không phải dạng bình thường. Vì tính chất hôm nay khác nên cô mới rủ lòng từ bi tha cho bọn họ.
Binh mới đương nhiên là sợ cô nhưng nhìn vào rừng rậm phía trước mà nhăn mặt nhíu mày. Chắc chắn là sẽ không chọn một người phụ nữ mà nghiên về cả hai người đàn ông được gọi là “giáo quan” kia nhiều hơn, mà cứng nhắc đứng tại chỗ không chịu di chuyển.
“Vậy thì các anh nhớ chăm sóc bọn họ cho tốt đấy, chia làm hai đội nhỏ cũng được.” - Cô nói với hai người kia đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn mình một câu rồi nhanh chóng xoay người đi mất.
Cô đi vào con đường mà bản thân cho là "nguy hiểm" nhất ở đây, đi thẳng một mạch đến địa điểm đã giao hẹn. Nói là nguy hiểm nhưng cũng chẳng có gì ngoài vài ba con rắn kịch độc, một cái đầm lầy quy mô nhỏ có thể đu dây để vượt qua, vài cái bẫy xoàng do người trên đảo ở lâu trước kia đặt, vách núi có chút cao. Cô hoàn toàn chỉ cần một ngày đi không nghỉ ngơi đã có thể đến điểm hẹn. Ban đầu cô định là trốn đi bằng chiếc thuyền do mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng lại nghĩ đến bọn người không đáng tin tưởng kia liền nán lại chờ đợi, đến khi chắc chắn được bọn Dạ Kiêu, Tiêu Lãng đến cô sẽ nhổ neo.
Lại không biết vì cớ gì mà cô đã đợi đám người ấy đến đêm ngày thứ ba rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, ngồi trên tảng đá lớn đưa mắt nhìn vào khoảng không trong bóng tối, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.
...
Ở một nơi cách đấy không xa, trong rừng rậm.
“Giáo quan, chúng ta lại đi trở về chỗ cũ nữa rồi ạ.” - Một binh lính nhem nhuốt chạy tới bên cạnh Dạ Kiêu báo cáo.
“Không thể nào.” – Anh ta bật thốt.
“Thầy nhìn xem.” - Người đó giơ đuốc chỉ ngón tay lên miếng vải đen được buộc lên đấy làm dấu.
Nhìn mảng vải mà Dạ Kiêu cau chặt mày. Chuyện gì đây, theo suy tính của anh ta thì con đường này không thể bị dẫn trở lại một lần nữa. Nhưng tại sao chứ, ngước mắt nhìn phía trước vào buổi tối đã có sương mù dày đặc lạnh lẽo phả ra.
Nếu như không lầm thì đây đã là đêm thứ ba bọn họ cứ quanh quẩn ở cái nơi quỷ quái này rồi. Buổi sáng tuy không có sương mù nhưng khi đi theo la bàn họ cầm trên tay, kết quả cuối cùng vẫn là đi lòng vòng trở lại vạch xuất phát điểm.
Vì đây chỉ là một cuộc huấn luyện nhỏ do cô chính tay sắp xếp nên đương nhiên là sẽ không cần mang thiết bị liên lạc, kết nối với nhau bên người. Mà phải tự chuẩn bị cho mình trước hoặc là được cô bí mật gắn lên người tín hiệu cầu cứu.
“Giáo quan, lội trong sương mù ba đêm rồi. Nhiều người đã lên cơn sốt, đổ bệnh.” - Một tên binh mới đến lại chạy đến báo cáo.
“Yếu ớt.” – Binh cũ ngồi một bên vẫn là lên tiếng dập lại. Bọn họ vốn dĩ có thể tự đi cơ mà, tại sao còn phải bị cái bọn này vướng chân vướng tay chứ.
“Có giỏi thì nhắc lại xem nào.” – Tên đó hùng hồn quay phắt lại định xông đến tấn công người kia.
“Có thôi đi không hả?” - Dạ Kiêu quát.
“Sốc tinh thần lại cho tôi, có bệnh cũng vật dậy mà đi. Các cậu nên nhớ bản thân là một binh lính chứ không phải là một tên ẻo lả, mà có ẻo lả cũng phải cứng rắn, mạnh mẽ lên cho tôi.” – Anh ta lại nói, nhìn đám sương mù dày mà trái tim như rơi vào hầm băng.
...
“Đây hẳn là điểm hẹn đi.” – Tiêu Lãng cùng một nửa binh lính đi đến gần tảng đá giáp biển.
“Thưa giáo quan, chắc chắn rồi ạ. Ở đây có một lá cờ đánh dấu.” - Người kia vừa nói vừa chỉ về hướng lá cờ được cắm dưới đất gần đấy.
“Mọi người vẫn chưa đến sao, sĩ quan huấn luyện Thượng Quan cũng chưa...” – Tiêu Lãng thắc mắc nhìn về hướng rừng cây hỏi, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị một giọng nói phụ nữ cắt ngang.
“Tôi đợi các người hai ngày một đêm bảy tiếng ba mươi phút.” – Thượng Quan Dao đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trên tảng đá thì nghe thấy giọng của mấy người này mà mở mắt, đứng dậy.
“Sĩ... Sĩ quan huấn luyện, cô ở đây sao không đốt lửa...” - Một tên lính xém tí nữa thì thét lớn lên kinh hãi.
“Thu ngay cái vẻ mặt đấy của các cậu đi.” – Nghe âm giọng thôi cô cũng biết bọn họ hiện tại đang có biểu cảm gì.
“Dạ Kiêu chưa đến nữa sao?” – Tiêu Lãng đưa đuốc ra nhìn xung quanh tìm kiếm. Bình thường Dạ Kiêu chính là xuất sắc nhất trong đám giáo quan ở quân khu 3 thế nhưng hiện tại, đến anh ta cũng đến được đây rồi thì tại sao Dạ Kiêu lại chưa thấy mặt mũi đâu.
Cô im lặng suy nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Không lẽ lại “đen” đến vậy, nhưng chính cô cũng đã quan sát kĩ địa hình lắm cơ mà, còn có chỗ nào cô bỏ qua rồi sao?
“Lúc nãy đi trước, tôi không biết các anh chia nhau đi về hướng nào, nói tôi xem nào.” – Cô suy tư nhìn về rừng rậm.
“Tôi đi hướng mười hai giờ, còn Dạ Kiêu thì nếu tôi nhớ không lầm thì là ba giờ.” – Tiêu Lãng vắt óc suy nghĩ.
“Không đúng là hai giờ.” - Một tên lính phía sau phản bác với âm giọng rất chắc chắn.
“Ba giờ... hai giờ...” – Cô lẩm bẩm, trong đầu lúc này lại một lần nữa dò xét nhớ lại từng ngóc ngách, xem bản thân đã bỏ qua thứ gì.
Tìm mãi vẫn không thể nào phát hiện được địa điểm nào có thể phát sinh sự cố ngoài tầm kiểm soát. Bỗng cô giật mình, cô nhớ ra rồi hướng hai giờ càng đi sâu sương mù càng dày đặc. Mà cái bọn lính “chân yếu tay mềm” kia, cô dù có rèn luyện thể chất cho họ với chế độ muốn lấy mạng đi nữa thì hai, ba tháng cũng là quá ít. Không thể nào chống cự được khí hậu thay đổi lớn khắc nghiệt như vậy.
Mà ngày mai cũng đã đến ngày hẹn trở về, nếu bản thân còn ở đây thì sau này có muốn lẻn đi cũng rất khó.
“Đội của anh có bao nhiêu binh lính lâu năm?” – Cô bỗng xoay sang hỏi khiến Tiêu Lãng hơi đờ người nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý mà trả lời ngay.
“Mười một người, nếu thêm tôi nữa thì là mười hai.”
“Binh mới thì ở đây nghỉ ngơi đi. Đừng có nháo nhào mà gây phiền phức cho người khác. Còn lại đi theo tôi.” - Vừa nói vừa đứng lên nhảy xuống dưới thắt lại đai lưng.
“Đi.” - Cùng với tiếng hô là tiếng bước chân đều đặn của đội người tiến vào rừng sâu một lần nữa.
...
“Mày...” – Còn đang định xông tới thì phía trên tiếng quát của cô làm tất cả tỉnh táo trở lại.
“Muốn đánh nhau thì nhảy xuống biển ngoài kia tự bơi về đất liền mà giải quyết. Còn ở đây mà cứ gây chuyện như vậy thì tôi sẽ chia cho các người tự đi một mình, ai không đến điểm hẹn đúng giờ thì cứ ở đây thêm vài tuần nữa, tự động sẽ có người đến đón." - Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa là rất đáng sợ.
Tất cả đều nhanh chóng trở lại bình thường làm theo như lời cô nói rồi đứng nghiêm chỉnh.
“Các người hiện tại có thể chia đôi hoặc ai muốn đi với tôi thì đứng qua đây.” - Thấy cô nói vậy đương nhiên binh cũ đã từng được cô dẫn dắt mừng rỡ muốn nhanh chóng chạy sang xếp hàng bên phía Thượng Quan Dao, thì đang lúc này cô lại bồi thêm một câu:
“Người cũ đã từng được tôi huấn luyện rồi thì đi với Dạ Kiêu, Tiêu Lãng. Tuy hai người họ từng huấn luyện bài bản rồi nhưng nhiều người như vậy vẫn là lần đầu đưa đến chỗ... này, các người cũng nên chia ra quản hộ bọn họ. Còn người mới ai muốn qua thì qua, tôi không ép.” – Cô nhìn lướt qua bên phía rừng rậm trên đảo. Hòn đảo này cô chọn chỉ là dạng địa hình bình thường nhất từ đó đến giờ mà cô huấn luyện dã ngoại cho binh lính, nhưng cũng không phải dạng bình thường. Vì tính chất hôm nay khác nên cô mới rủ lòng từ bi tha cho bọn họ.
Binh mới đương nhiên là sợ cô nhưng nhìn vào rừng rậm phía trước mà nhăn mặt nhíu mày. Chắc chắn là sẽ không chọn một người phụ nữ mà nghiên về cả hai người đàn ông được gọi là “giáo quan” kia nhiều hơn, mà cứng nhắc đứng tại chỗ không chịu di chuyển.
“Vậy thì các anh nhớ chăm sóc bọn họ cho tốt đấy, chia làm hai đội nhỏ cũng được.” - Cô nói với hai người kia đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn mình một câu rồi nhanh chóng xoay người đi mất.
Cô đi vào con đường mà bản thân cho là "nguy hiểm" nhất ở đây, đi thẳng một mạch đến địa điểm đã giao hẹn. Nói là nguy hiểm nhưng cũng chẳng có gì ngoài vài ba con rắn kịch độc, một cái đầm lầy quy mô nhỏ có thể đu dây để vượt qua, vài cái bẫy xoàng do người trên đảo ở lâu trước kia đặt, vách núi có chút cao. Cô hoàn toàn chỉ cần một ngày đi không nghỉ ngơi đã có thể đến điểm hẹn. Ban đầu cô định là trốn đi bằng chiếc thuyền do mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng lại nghĩ đến bọn người không đáng tin tưởng kia liền nán lại chờ đợi, đến khi chắc chắn được bọn Dạ Kiêu, Tiêu Lãng đến cô sẽ nhổ neo.
Lại không biết vì cớ gì mà cô đã đợi đám người ấy đến đêm ngày thứ ba rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, ngồi trên tảng đá lớn đưa mắt nhìn vào khoảng không trong bóng tối, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.
...
Ở một nơi cách đấy không xa, trong rừng rậm.
“Giáo quan, chúng ta lại đi trở về chỗ cũ nữa rồi ạ.” - Một binh lính nhem nhuốt chạy tới bên cạnh Dạ Kiêu báo cáo.
“Không thể nào.” – Anh ta bật thốt.
“Thầy nhìn xem.” - Người đó giơ đuốc chỉ ngón tay lên miếng vải đen được buộc lên đấy làm dấu.
Nhìn mảng vải mà Dạ Kiêu cau chặt mày. Chuyện gì đây, theo suy tính của anh ta thì con đường này không thể bị dẫn trở lại một lần nữa. Nhưng tại sao chứ, ngước mắt nhìn phía trước vào buổi tối đã có sương mù dày đặc lạnh lẽo phả ra.
Nếu như không lầm thì đây đã là đêm thứ ba bọn họ cứ quanh quẩn ở cái nơi quỷ quái này rồi. Buổi sáng tuy không có sương mù nhưng khi đi theo la bàn họ cầm trên tay, kết quả cuối cùng vẫn là đi lòng vòng trở lại vạch xuất phát điểm.
Vì đây chỉ là một cuộc huấn luyện nhỏ do cô chính tay sắp xếp nên đương nhiên là sẽ không cần mang thiết bị liên lạc, kết nối với nhau bên người. Mà phải tự chuẩn bị cho mình trước hoặc là được cô bí mật gắn lên người tín hiệu cầu cứu.
“Giáo quan, lội trong sương mù ba đêm rồi. Nhiều người đã lên cơn sốt, đổ bệnh.” - Một tên binh mới đến lại chạy đến báo cáo.
“Yếu ớt.” – Binh cũ ngồi một bên vẫn là lên tiếng dập lại. Bọn họ vốn dĩ có thể tự đi cơ mà, tại sao còn phải bị cái bọn này vướng chân vướng tay chứ.
“Có giỏi thì nhắc lại xem nào.” – Tên đó hùng hồn quay phắt lại định xông đến tấn công người kia.
“Có thôi đi không hả?” - Dạ Kiêu quát.
“Sốc tinh thần lại cho tôi, có bệnh cũng vật dậy mà đi. Các cậu nên nhớ bản thân là một binh lính chứ không phải là một tên ẻo lả, mà có ẻo lả cũng phải cứng rắn, mạnh mẽ lên cho tôi.” – Anh ta lại nói, nhìn đám sương mù dày mà trái tim như rơi vào hầm băng.
...
“Đây hẳn là điểm hẹn đi.” – Tiêu Lãng cùng một nửa binh lính đi đến gần tảng đá giáp biển.
“Thưa giáo quan, chắc chắn rồi ạ. Ở đây có một lá cờ đánh dấu.” - Người kia vừa nói vừa chỉ về hướng lá cờ được cắm dưới đất gần đấy.
“Mọi người vẫn chưa đến sao, sĩ quan huấn luyện Thượng Quan cũng chưa...” – Tiêu Lãng thắc mắc nhìn về hướng rừng cây hỏi, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị một giọng nói phụ nữ cắt ngang.
“Tôi đợi các người hai ngày một đêm bảy tiếng ba mươi phút.” – Thượng Quan Dao đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trên tảng đá thì nghe thấy giọng của mấy người này mà mở mắt, đứng dậy.
“Sĩ... Sĩ quan huấn luyện, cô ở đây sao không đốt lửa...” - Một tên lính xém tí nữa thì thét lớn lên kinh hãi.
“Thu ngay cái vẻ mặt đấy của các cậu đi.” – Nghe âm giọng thôi cô cũng biết bọn họ hiện tại đang có biểu cảm gì.
“Dạ Kiêu chưa đến nữa sao?” – Tiêu Lãng đưa đuốc ra nhìn xung quanh tìm kiếm. Bình thường Dạ Kiêu chính là xuất sắc nhất trong đám giáo quan ở quân khu 3 thế nhưng hiện tại, đến anh ta cũng đến được đây rồi thì tại sao Dạ Kiêu lại chưa thấy mặt mũi đâu.
Cô im lặng suy nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Không lẽ lại “đen” đến vậy, nhưng chính cô cũng đã quan sát kĩ địa hình lắm cơ mà, còn có chỗ nào cô bỏ qua rồi sao?
“Lúc nãy đi trước, tôi không biết các anh chia nhau đi về hướng nào, nói tôi xem nào.” – Cô suy tư nhìn về rừng rậm.
“Tôi đi hướng mười hai giờ, còn Dạ Kiêu thì nếu tôi nhớ không lầm thì là ba giờ.” – Tiêu Lãng vắt óc suy nghĩ.
“Không đúng là hai giờ.” - Một tên lính phía sau phản bác với âm giọng rất chắc chắn.
“Ba giờ... hai giờ...” – Cô lẩm bẩm, trong đầu lúc này lại một lần nữa dò xét nhớ lại từng ngóc ngách, xem bản thân đã bỏ qua thứ gì.
Tìm mãi vẫn không thể nào phát hiện được địa điểm nào có thể phát sinh sự cố ngoài tầm kiểm soát. Bỗng cô giật mình, cô nhớ ra rồi hướng hai giờ càng đi sâu sương mù càng dày đặc. Mà cái bọn lính “chân yếu tay mềm” kia, cô dù có rèn luyện thể chất cho họ với chế độ muốn lấy mạng đi nữa thì hai, ba tháng cũng là quá ít. Không thể nào chống cự được khí hậu thay đổi lớn khắc nghiệt như vậy.
Mà ngày mai cũng đã đến ngày hẹn trở về, nếu bản thân còn ở đây thì sau này có muốn lẻn đi cũng rất khó.
“Đội của anh có bao nhiêu binh lính lâu năm?” – Cô bỗng xoay sang hỏi khiến Tiêu Lãng hơi đờ người nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý mà trả lời ngay.
“Mười một người, nếu thêm tôi nữa thì là mười hai.”
“Binh mới thì ở đây nghỉ ngơi đi. Đừng có nháo nhào mà gây phiền phức cho người khác. Còn lại đi theo tôi.” - Vừa nói vừa đứng lên nhảy xuống dưới thắt lại đai lưng.
“Đi.” - Cùng với tiếng hô là tiếng bước chân đều đặn của đội người tiến vào rừng sâu một lần nữa.
...