[Được rồi, cô đứng dưới đấy đợi một chút đi.] – Nói rồi dập máy.
Thượng Quan Dao tuỳ tiện đứng vào một bên chờ đợi. Chỉ hai phút sau, Bạch Hổ đã xuất hiện, tiến lại gần cô nói:
“Đại thiếu bảo cô lên phòng làm việc của ngài ấy đấy.” – Hắn ta rất không tình nguyện, lúc vừa rồi vì không muốn tự ý quyết định việc đuổi cô đi, động chạm đến ranh giới của Tôn Bách, mà chạy vào báo cáo người này mang bữa trưa đến.
Tưởng là anh sẽ ra lệnh đuổi về ngay tức khắc, ai ngờ lại bảo anh ta đích thân xuống đón lên, thật là không hiểu nổi mà.
“Tại sao tôi phải lên đấy với anh?” – Cô đứng khoanh tay nhìn hắn, thái độ phải nói còn hống hách hơn bình thường.
“Không lên thì cút về.” -Bạch Hổ tức giận mắng, cô gái này đang thử thách sức nhẫn nại của hắn ta sao. Dù gì thì cũng là một người đàn ông, còn là thuộc hạ thân cận của con gái rượu nhà họ Tôn, nên anh ta rất tự cao tự đại. Bây giờ lại bị cô lên mặt như thế, bảo sao không tức giận.
“Anh chắc chắn muốn tôi đi?” – Cô thấy vậy thì nhướng mày. Chọc ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng dây vào cô. A, thật may quá, sở trường của cô chính là độc mồm độc miệng, nếu như còn muốn hơn nữa cô cũng có thể tiếp.
Bạch Hổ im lặng, quả thực anh ta có thể nói "đúng" nhưng nếu như vậy ai biết được đại thiếu có giận dữ không chứ. Nếu chỉ vì một cô gái mà bị đuổi ra khỏi Tôn gia còn không sao, đằng này đến mạng cũng bị giữ lại thì...
“Đi thôi.” - Thấy anh ta vẫn đứng mãi không chịu đi cũng không chịu nói gì, cô cũng chỉ biết thở dài bất lực. Cứ phải hùng hổ rồi lại không biết phải làm gì khi bị rơi vào bế tắc, chả xứng tầm với cái tên của mình chút nào cả.
Bước vào thang máy, chờ cho Bạch Hổ bước vào rồi nhấn lên số tầng số 25 phòng làm việc của anh. Hai người không ai mở miệng nói với người kia một câu, không gian yên tĩnh đến ngạt thở.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, anh ta đi ra trước dẫn đường cho cô. Đến trước căn phòng, thì dừng lại.
Cộc cộc cộc.
“Cô ta đã đến.” - Mặc dù cô đã ở biệt thự riêng của anh hơn một tháng nhưng rất ít người biết đến tên cô, hoặc là không biết hoặc là chỉ biết tên cô có một chữ “Dao”. Bạch Hổ là một trong số những người có “cơ duyên”... không biết tên của cô.
Cạch.
“Mời vào.” – Cánh cửa phòng một lúc sau được mở ra, bên kia là một người con gái với vẻ đẹp trong sáng, lễ phép mỉm cười.
Bạch Hổ thấy vậy không nói gì nữa mà xoay lưng bỏ đi. Thượng Quan Dao nhún vai một cái rồi đi vào trong cũng không có ý nói chuyện với Dương Na.
“Cô ngồi ở sofa đợi một chút nhé, ngài Tôn vẫn chưa có làm việc xong.” - Giống như là nữ chủ nhân tiếp đón khách mà mỉm cười.
“Tôn Bách, có chuyện gì thì cứ nói. Không thì tôi về đây.” - Thượng Quan Dao không quan tâm vài ba "đoá bạch liên hoa" này lắm mà nói với cái người vẫn ngồi trên bàn làm việc, lúc nãy giờ vẫn không ngước đầu lên nhìn về hướng này một chút.
“Này, cô...” – Dương Na thấy cô phản ứng như vậy thì rõ ràng có chút tức giận mà định tiến lên mắng. Bị Thượng Quan Dao bực mình, quay ngoắt lại híp mắt nhìn, liền im bặt đến không thể nói ra một chữ trước ánh mắt đáng sợ như "báo săn mồi" của cô.
“Dương Na, lúc nãy tôi đã bảo cô trở về đi rồi cơ mà.” – Tôn Bách không biết từ lúc nào đã ngước mắt lên nhìn về hướng hai người con gái.
Câu nói khiến cô ta hiện tại muốn nói cũng không dám lên tiếng nữa, khuôn mặt thoáng chốc thay đổi. Ngoan ngoãn, đáng thương đến tột cùng nhìn về phía anh.
“Vậy Dương Na về đây ạ. Có gì cần ngài Tôn cứ gọi điện là em sẽ đến ngay.” – Đi lại cầm túi xách bước ra ngoài, đến cửa còn không quên nhìn về phía Thượng Quan Dao hờ hững như chuyện không liên quan đến mình đứng một bên thật lâu, rồi mới quay đầu đi mất.
“Sau này đừng để loại phụ nữ giả tạo như vậy chạy nhảy trước mặt tôi nữa.” – Cô xách đồ trên tay đi về sofa ngồi xuống, sau khi cửa đóng lại liền nói.
“Tại sao tôi phải làm như vậy, cô... ghen sao?” – Tôn Bách vừa đẩy bánh xe lăn cho di chuyển ra hướng sofa vừa nói. Lại còn “đừng để”, không biết anh là cấp trên hay cô là cấp trên nữa.
“Ghen?” – Cô ngước mặt nhìn về phía anh nhếch môi.
“Anh đang nói rằng loại người như tôi còn có cảm xúc ghen tuông sao?” – Thượng Quan Dao như nghe được một chuyện cười nào đấy, ngữ điện bỡn cợt. Nhưng thật chất từ sâu trong lòng đã dấy lên bão táp, cô thật sự có cảm xúc này sao. Với người đàn ông chỉ mới tiếp xúc không thân, đùa cô sao.
“Cũng phải.” – Anh gật gật đầu ra vẻ đồng tình.
“Nói đi, có chuyện gì mà gọi tôi lên đây.” – Không lằng nhằng mãi một chuyện nữa cô vắt chéo chân hỏi thẳng.
“À, tôi muốn bàn với cô hôm kia là đi sang thành phố S rồi. Cô chuẩn bị một chút, xem thiếu thứ gì thì nói với thím Ngọc hoặc bác Lưu, họ sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô.” – Anh cũng thuận theo mà nói.
“Tôi đã bảo là sẽ đi với anh khi nào?” – Cô nhướng mày hỏi lại, Thượng Quan Dao đương nhiên có thể nhớ là hôm trước có nói sẽ đi với anh nhưng hiện tại thấy anh đã khỏi còn có sức để tìm phụ nữ thì còn cần cô à, việc gì cô phải làm khổ bản thân.
Tôn Bách đen mặt, anh đây là đang bị cô trêu chọc đấy sao. Hôm trước còn bảo sẽ đi, thế mà hôm nay lại bảo không muốn nữa. Rốt cuộc kiếp trước anh đã nợ cô gái này cái gì đó rất lớn sao.
“Tùy cô vậy, nếu...” – Anh chỉ biết thở dài, thôi vậy.
“Biết rồi, tôi trở về chuẩn bị đây.” – Không để anh nói hết câu, Thượng Quan Dao đứng dậy cắt ngang đi thẳng ra ngoài đóng cửa.
Anh thật không biết phải phản ứng như thế nào với cô gái tính cách ngang như cua này nữa.
***
Hai ngày sau.
Thượng Quan Dao thức dậy từ rất sớm để chạy bộ vào buổi sáng, trở về cũng là vừa lúc Tôn Bách chuẩn bị lên xe để ra sân bay.
Cô chỉ nhún vai, rồi lên lầu kéo va li xuống chứ không cần phải chuẩn bị nhiều như những cô gái rắc rối khác.
“Chào cô.”
Vừa ngồi vào ghế phụ, Thượng Quan Dao liền nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng của một cô gái như rót mật bên tai. Cô không ngoái lại nhìn nhưng từ kính chiếu hậu vẫn có thể thấy Dương Na đang ngồi ghế sau cùng Tôn Bách.
Nhướng mày một cái rồi thôi, vẫn không có ý định đáp lời mà tựa thẳng lưng vào ghế nhắm mắt ngủ.
Không gian bên trong xe dần trở nên ngột ngạt, Bạch Hổ chuyên tâm lái xe lâu lâu vẫn lén nhìn gương chiếu hậu xem hai người phía sau đang làm gì. Dương Na thì sau khi bị cô ngó lơ, thì ngượng ngùng, vẻ mặt rất uất ức mà ngồi thu mình vào một góc. Tuy vậy, vẫn không khiến người đàn ông bên cạnh quan tâm. Tôn Bách nhàn nhã nhìn các thông số chạy trên màn hình máy tính, rất nghiêm túc. Mỗi khi có một vài con số thay đổi đáng mức biến động đôi mày của anh khẽ cau lại, toát ra mị lực hấp dẫn người khác.
...
Thượng Quan Dao tuỳ tiện đứng vào một bên chờ đợi. Chỉ hai phút sau, Bạch Hổ đã xuất hiện, tiến lại gần cô nói:
“Đại thiếu bảo cô lên phòng làm việc của ngài ấy đấy.” – Hắn ta rất không tình nguyện, lúc vừa rồi vì không muốn tự ý quyết định việc đuổi cô đi, động chạm đến ranh giới của Tôn Bách, mà chạy vào báo cáo người này mang bữa trưa đến.
Tưởng là anh sẽ ra lệnh đuổi về ngay tức khắc, ai ngờ lại bảo anh ta đích thân xuống đón lên, thật là không hiểu nổi mà.
“Tại sao tôi phải lên đấy với anh?” – Cô đứng khoanh tay nhìn hắn, thái độ phải nói còn hống hách hơn bình thường.
“Không lên thì cút về.” -Bạch Hổ tức giận mắng, cô gái này đang thử thách sức nhẫn nại của hắn ta sao. Dù gì thì cũng là một người đàn ông, còn là thuộc hạ thân cận của con gái rượu nhà họ Tôn, nên anh ta rất tự cao tự đại. Bây giờ lại bị cô lên mặt như thế, bảo sao không tức giận.
“Anh chắc chắn muốn tôi đi?” – Cô thấy vậy thì nhướng mày. Chọc ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng dây vào cô. A, thật may quá, sở trường của cô chính là độc mồm độc miệng, nếu như còn muốn hơn nữa cô cũng có thể tiếp.
Bạch Hổ im lặng, quả thực anh ta có thể nói "đúng" nhưng nếu như vậy ai biết được đại thiếu có giận dữ không chứ. Nếu chỉ vì một cô gái mà bị đuổi ra khỏi Tôn gia còn không sao, đằng này đến mạng cũng bị giữ lại thì...
“Đi thôi.” - Thấy anh ta vẫn đứng mãi không chịu đi cũng không chịu nói gì, cô cũng chỉ biết thở dài bất lực. Cứ phải hùng hổ rồi lại không biết phải làm gì khi bị rơi vào bế tắc, chả xứng tầm với cái tên của mình chút nào cả.
Bước vào thang máy, chờ cho Bạch Hổ bước vào rồi nhấn lên số tầng số 25 phòng làm việc của anh. Hai người không ai mở miệng nói với người kia một câu, không gian yên tĩnh đến ngạt thở.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, anh ta đi ra trước dẫn đường cho cô. Đến trước căn phòng, thì dừng lại.
Cộc cộc cộc.
“Cô ta đã đến.” - Mặc dù cô đã ở biệt thự riêng của anh hơn một tháng nhưng rất ít người biết đến tên cô, hoặc là không biết hoặc là chỉ biết tên cô có một chữ “Dao”. Bạch Hổ là một trong số những người có “cơ duyên”... không biết tên của cô.
Cạch.
“Mời vào.” – Cánh cửa phòng một lúc sau được mở ra, bên kia là một người con gái với vẻ đẹp trong sáng, lễ phép mỉm cười.
Bạch Hổ thấy vậy không nói gì nữa mà xoay lưng bỏ đi. Thượng Quan Dao nhún vai một cái rồi đi vào trong cũng không có ý nói chuyện với Dương Na.
“Cô ngồi ở sofa đợi một chút nhé, ngài Tôn vẫn chưa có làm việc xong.” - Giống như là nữ chủ nhân tiếp đón khách mà mỉm cười.
“Tôn Bách, có chuyện gì thì cứ nói. Không thì tôi về đây.” - Thượng Quan Dao không quan tâm vài ba "đoá bạch liên hoa" này lắm mà nói với cái người vẫn ngồi trên bàn làm việc, lúc nãy giờ vẫn không ngước đầu lên nhìn về hướng này một chút.
“Này, cô...” – Dương Na thấy cô phản ứng như vậy thì rõ ràng có chút tức giận mà định tiến lên mắng. Bị Thượng Quan Dao bực mình, quay ngoắt lại híp mắt nhìn, liền im bặt đến không thể nói ra một chữ trước ánh mắt đáng sợ như "báo săn mồi" của cô.
“Dương Na, lúc nãy tôi đã bảo cô trở về đi rồi cơ mà.” – Tôn Bách không biết từ lúc nào đã ngước mắt lên nhìn về hướng hai người con gái.
Câu nói khiến cô ta hiện tại muốn nói cũng không dám lên tiếng nữa, khuôn mặt thoáng chốc thay đổi. Ngoan ngoãn, đáng thương đến tột cùng nhìn về phía anh.
“Vậy Dương Na về đây ạ. Có gì cần ngài Tôn cứ gọi điện là em sẽ đến ngay.” – Đi lại cầm túi xách bước ra ngoài, đến cửa còn không quên nhìn về phía Thượng Quan Dao hờ hững như chuyện không liên quan đến mình đứng một bên thật lâu, rồi mới quay đầu đi mất.
“Sau này đừng để loại phụ nữ giả tạo như vậy chạy nhảy trước mặt tôi nữa.” – Cô xách đồ trên tay đi về sofa ngồi xuống, sau khi cửa đóng lại liền nói.
“Tại sao tôi phải làm như vậy, cô... ghen sao?” – Tôn Bách vừa đẩy bánh xe lăn cho di chuyển ra hướng sofa vừa nói. Lại còn “đừng để”, không biết anh là cấp trên hay cô là cấp trên nữa.
“Ghen?” – Cô ngước mặt nhìn về phía anh nhếch môi.
“Anh đang nói rằng loại người như tôi còn có cảm xúc ghen tuông sao?” – Thượng Quan Dao như nghe được một chuyện cười nào đấy, ngữ điện bỡn cợt. Nhưng thật chất từ sâu trong lòng đã dấy lên bão táp, cô thật sự có cảm xúc này sao. Với người đàn ông chỉ mới tiếp xúc không thân, đùa cô sao.
“Cũng phải.” – Anh gật gật đầu ra vẻ đồng tình.
“Nói đi, có chuyện gì mà gọi tôi lên đây.” – Không lằng nhằng mãi một chuyện nữa cô vắt chéo chân hỏi thẳng.
“À, tôi muốn bàn với cô hôm kia là đi sang thành phố S rồi. Cô chuẩn bị một chút, xem thiếu thứ gì thì nói với thím Ngọc hoặc bác Lưu, họ sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô.” – Anh cũng thuận theo mà nói.
“Tôi đã bảo là sẽ đi với anh khi nào?” – Cô nhướng mày hỏi lại, Thượng Quan Dao đương nhiên có thể nhớ là hôm trước có nói sẽ đi với anh nhưng hiện tại thấy anh đã khỏi còn có sức để tìm phụ nữ thì còn cần cô à, việc gì cô phải làm khổ bản thân.
Tôn Bách đen mặt, anh đây là đang bị cô trêu chọc đấy sao. Hôm trước còn bảo sẽ đi, thế mà hôm nay lại bảo không muốn nữa. Rốt cuộc kiếp trước anh đã nợ cô gái này cái gì đó rất lớn sao.
“Tùy cô vậy, nếu...” – Anh chỉ biết thở dài, thôi vậy.
“Biết rồi, tôi trở về chuẩn bị đây.” – Không để anh nói hết câu, Thượng Quan Dao đứng dậy cắt ngang đi thẳng ra ngoài đóng cửa.
Anh thật không biết phải phản ứng như thế nào với cô gái tính cách ngang như cua này nữa.
***
Hai ngày sau.
Thượng Quan Dao thức dậy từ rất sớm để chạy bộ vào buổi sáng, trở về cũng là vừa lúc Tôn Bách chuẩn bị lên xe để ra sân bay.
Cô chỉ nhún vai, rồi lên lầu kéo va li xuống chứ không cần phải chuẩn bị nhiều như những cô gái rắc rối khác.
“Chào cô.”
Vừa ngồi vào ghế phụ, Thượng Quan Dao liền nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng của một cô gái như rót mật bên tai. Cô không ngoái lại nhìn nhưng từ kính chiếu hậu vẫn có thể thấy Dương Na đang ngồi ghế sau cùng Tôn Bách.
Nhướng mày một cái rồi thôi, vẫn không có ý định đáp lời mà tựa thẳng lưng vào ghế nhắm mắt ngủ.
Không gian bên trong xe dần trở nên ngột ngạt, Bạch Hổ chuyên tâm lái xe lâu lâu vẫn lén nhìn gương chiếu hậu xem hai người phía sau đang làm gì. Dương Na thì sau khi bị cô ngó lơ, thì ngượng ngùng, vẻ mặt rất uất ức mà ngồi thu mình vào một góc. Tuy vậy, vẫn không khiến người đàn ông bên cạnh quan tâm. Tôn Bách nhàn nhã nhìn các thông số chạy trên màn hình máy tính, rất nghiêm túc. Mỗi khi có một vài con số thay đổi đáng mức biến động đôi mày của anh khẽ cau lại, toát ra mị lực hấp dẫn người khác.
...