Khách sạn Hoàng Kim, tiệc sinh thần tầng sân thượng của Tôn Triệu Mẫn.
Vào buổi tối, ánh đèn màu lấp lánh chiếu rọi cả một khoảng không gian rộng lớn. Tôn gia vì đứa con gái này cũng rất chịu chi tiền. Nhìn chung, nếu đã tổ chức tiệc được ở khách sạn Hoàng Kim cũng đã là hội viên cao cấp, nói chi đến còn long trọng như bây giờ.
Cứ nhìn xuống phía dưới xem, khoảng đất trống lớn bên kia đều là siêu xe của những vị “tai to mặt lớn” có tiếng trong giới thương nhân cả hắc lẫn bạch đạo, cũng đủ hiểu địa vị của đứa con gái này trong gia tộc là lớn cỡ nào.
Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, hầu như tất cả đều đến đủ. Nhưng Tôn Triệu Mẫn vẫn đứng một chỗ lóng ngóng ở bên ngoài cửa như chờ ai đó.
Đúng lúc tất cả mọi người còn đang trò chuyện, lôi kéo làm ăn. Thì từ cửa sân thượng, một đôi trai gái khoát tay nhau đi đến.
Người đàn ông mang khuôn mặt chỉ có thể gọi là tạm ổn, nhưng thân hình cao ráo, khoát trên mình bộ vest đen nhãn hiệu cao cấp cộng với khí chất bất phàm, thật tuyệt diệu nếu như ghép các mảnh ghép lại sẽ khiến anh trở nên rất thu hút, soái khí khiến ong bướm bủa vây.
Còn người phụ nữ đi bên cạnh, khuôn mặt đại trà nhưng khí chất cũng không kém người đàn ông là bao. Thân hình hoàn hảo không có chỗ nào quá dư thừa, cùng không có nơi nào quá gầy. Bộ váy đuôi cá màu xanh nhạt, không vì nước da hơi ngăm của cô mà mất đi vẻ sang trọng, ngược lại còn tôn lên đôi chân thon dài, khiến cho cô trở thành trung điểm ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mà hai người này không ai khác, chính là thân phận giả của Lăng Thiếu Phàm cùng Thượng Quan Dao.
“Hai người này là ai thế chưa thấy bao giờ?” – Trong đám người đã bắt đầu có tiếng bàn tán.
“Khoan đã, các người có thấy người đàn ông đó rất quen không?” - Một nguòi khác la lên.
“Đúng, đúng. A, đừng có nói với tôi là...” – Có người tiếp lời, còn suýt nữa rớt cằm xuống đất kinh ngạc trố mắt nhìn về phía anh thật kĩ.
“Đó chẳng phải là đại thiếu Tôn gia sao. Ngài ấy đi được rồi hả?”
“Không biết, nhưng người phụ nữ kế bên anh ta là ai thế. Chưa từng gặp bao giờ, từ khi nào mà đại thiếu lại dắt theo partner đến dự tiệc vậy, còn là tiệc sinh thần của nhị tiểu thư Tôn gia nữa.”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay còn làm lễ đính hôn của cậu ấy cùng nhị tiểu thư nhà họ đấy."
Những lời bàn tán ngày một lớn, ngày càng đi quá xa. Đặc biệt là chi tiết anh dẫn theo partner đến tiệc sinh thần của mình, cũng là tiệc đính hôn của bọn họ. Khiến Tôn Triệu Mẫn vừa kinh ngạc vì anh có thể đi đứng bình thường không cần người khác giúp đỡ, vừa tức giận vì anh dám đưa phụ nữ đến đây. Liền chạy về phía hai người mà gọi.
“Anh Bách.” - Vẻ mặt tức giận khi nãy vừa chạm mặt anh đã biến thành hư không, dịu dàng, ngọt ngào.
“Ừm.” – Anh không cho cô ta lấy một ánh mắt, tầm nhìn từ đầu chí cuối chỉ dành cho một mình cô.
“Quà của cô.” – Thượng Quan Dao đứng kế bên lấy ra một chai tinh dầu hoa hồng, loại giống với hôm đó cô ta đã cho người hạ độc pha vào chai tinh dầu ở khách sạn đó.
“Cô...” – Tôn Triệu Mẫn thấy chai tinh dầu thì xém chút nữa run rẩy mà ngã ra phía sau. Cô ta làm sao có thể đoán được là mình chứ.
Mà hai người một nam một nữ lại cứ thế đi lướt qua cô ta, không coi Tôn Triệu Mẫn ra gì dù cho có là chủ bữa tiệc.
“Cha.” – Anh kéo theo cô đi đến trước mặt Tôn Thành Thắng khẽ cúi đầu.
“Chân con khoẻ lại từ khi nào thế?” – Lão ta đương nhiên rất kinh ngạc, nhưng sau đó là tức giận. Lão vậy mà cùng hóng hớt với đám người này, không hề hay biết trước đó. Mang danh là chủ Tôn gia, đối với ông ta thì chuyện này chính là một cú tát rất mạnh vào một bên mặt sĩ diện.
“Mới đây thôi, ở trên đảo vô tình gặp được thứ đồ tốt.” – Anh nhếch mép, một bên tay còn đang trêu chọc tay cô.
“Là thứ đồ gì?” – Trong lòng ông ta tưởng là thật, đã sớm sướng đến không thể chịu được, dù gì thì anh nhất định sẽ mang nó về cho Tôn gia, cuối cùng chẳng phải cũng là của lão à.
Thứ đồ có thể làm cho một người liệt đi đứng lại bình thường trong vài ngày. Chẳng phải là như thuốc “thần” luôn sao. Giàu, giàu to rồi.
Những người bên cạnh đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của lão ta, trong lòng thầm khinh bỉ, đây là ngốc thật hay ngốc giả. Đến chuyện lừa gạt như vậy mà lão cũng tin, nếu trên đời này mà có thứ như vậy thật, đương nhiên sẽ không đến lượt lão ta được hưởng lợi.
“Ồ, chúng tôi đến trễ rồi sao?” - Bỗng lúc này từ ngoài của xuất hiện hai người đàn ông.
Người thì ấm áp, dịu dàng nho nhã. Người thì sắc sảo, hoàn hảo giống hệt như Thượng Quan Dao.
Mộ Dung Bạch hôm nay đại diện cho bố của anh ta đến tiệc sinh thần của con gái Tôn gia, đáng lẽ là sẽ không đi nhưng khi nhận được tin Thượng Quan Vũ cũng đến để xem cô có ở đấy hay không. Thì liền quyết định đi theo, thế là “mặt dày” bám lấy, nên mới cùng sánh bước đến trễ như hiện tại.
Thượng Quan Dao thấy hai người họ thì giật mình nắm chặt tay áo của Lăng Thiếu Phàm.
Thấy vậy anh liền biết cô đang sợ điều gì, nên đưa một tay lên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé. Như trấn an, đừng sợ hãi đã có anh ở bên cạnh nhất định sẽ bảo vệ cô.
“Chẳng phải cậu nói cả anh trai cùng anh Bạch sẽ không đến sao. Tại sao bây giờ cả hai lại xuất hiện ở đó?” – Cô híp mắt như muốn nhìn thấu tâm tư của anh.
“Em không biết, tin tức đưa về chưa từng có lần nào sai sót.” – Anh đáp lại, vẻ mặt rất chân thành nhưng không thể nào khiến cô tin tưởng nổi.
“Đừng để tôi biết cậu lừa gạt tôi.” – Nói rồi nhìn về phía hai người xa xa kia, cảnh giác. Lý trí thì không tin tưởng nhưng trái tim lại cứ thúc đẩy, bảo cô phải mở lòng, phải tin tưởng anh. Cuối cùng, Thượng Quan Dao chọn nghe theo trái tim một lần.
Lại không chú ý được ánh mắt của người bên cạnh, khi cô vừa dứt câu đồng tử của anh đã co lại, bất an.
“Cậu Bạch, hôm nay cậu đại diện cho ngài Mộ Dung đến đấy à?” – Tôn Thành Thắng đâu còn tâm trí quan tâm cái thứ mà anh nói ban nãy, chạy về phía Mộ Dung Bạch, Thượng Quan Vũ cười xu nịnh.
“Ồ, ông là?” – Anh ta nhướng mày nhìn ông hỏi. Thượng Quan Vũ nhìn một cái liền biết anh ta đây là đang không coi ai ra gì, ghét bị người khác tỏ ra thân thiết như vậy.
Câu hỏi này thật khiến người ta mất mặt có được không. Tôn Thành Thắng sở dĩ bình thường chẳng nể nang ai, cũng chẳng có ai dám gây hấn với lão là nhờ có Mộ Dung gia - chỗ dựa phía sau. Hiện tại Mộ Dung Bạch, người chắc chắn sau này sẽ nắm được quyền hành của gia tộc lại hỏi như vậy khác gì tát thẳng vào mặt ông ta một cái thật mạnh.
“Anh Mộ Dung thật là, anh thường ít lui tới với chúng tôi nên không biết bố tôi đấy chứ. Ông ấy là Tôn Thành Thắng.” – Tôn Thiệu tay đút túi quần, phong nhã đi đến.
Hôm nay hắn ta đặc biệt yêu mị, khoát trên mình một lớp áo vest màu trắng. Thân hình cao ráo. Trên môi đỏ mộng là nụ cười có thể khiến người ta đắm chìm, đeo một cặp kính gọng vàng.
“Tôn Thiệu.” - Mộ Dung Bạch nhìn anh ta bất ngờ.
Người này trở về từ khi nào, bố cho hắn trở về sao?
Tôn Thành Thắng có thể không biết nhưng Tôn Thiệu này nhất định anh ta phải biết. Hắn lúc trước mang danh con nuôi của lão, nhưng lại sống ở nhà của anh. Đến năm năm trước vì khiến một chuyến giao dịch hàng vỡ lở mà bị Mộ Dung Đức đưa đến nước W, để người bên kia tập huấn. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, hắn là giả vờ gây rối loạn đợt đó chứ không hề xảy ra sơ xuất gì cả, điều này chỉ có một mình anh ta nhìn ra. Mộ Dung Bạch vẫn luôn nghi ngờ, nay cũng đã năm năm chuyện này dường như sắp bị mình quên lãng chỉ vì gặp lại hắn mà vực dậy.
“Thật may mắn, anh vẫn còn nhớ tôi.” - Hắn ta phì cười.
“Ồ, ra đây là Tôn Thiệu mà cậu vẫn thường nói đấy à?” – Thượng Quan Vũ híp mắt nhìn người kia rồi khoát vai bạn, nhe nhởn.
Mà Thượng Quan Dao đứng từ xa nhìn những người phía xa đối diện nhún vai.
“Chậc, giỏi giả vờ.” – Cô bĩu môi.
“Cậu Bạch, hôm nay cậu đã đến rồi thì lão già tôi cũng xin nhờ cậu một chuyện, đứng ra làm chứng cho mối hôn sự của hai đứa nhỏ nhà tôi. Tôn Triệu Mẫn – Tôn Bách.” – Tôn Thành Thắng càng nhìn lại càng thuận mắt đứa con nuôi thứ hai này hơn, cứ nhìn đi thằng nhóc kia còn đang nắm tay phụ nữ đứng một bên nhìn bố nó mất mặt, không quan tâm kia.
“Cũng được thôi.” - Mộ Dung Bạch có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng hiện tại nếu mà không đồng ý thì sẽ bị lão già này đi theo phiền chết.
Lướt mắt nhìn một vòng quanh xem xét tình hình, bỗng khẽ giật mình khi nhìn thấy anh đang đứng ở một chỗ rất xa. Phải mất thêm một lúc nhìn kĩ nữa anh ta mới biết chắc người này là ai. Qua mắt được tôi sao, xin lỗi người có thể qua mắt được tôi còn chưa có sinh ra đâu.
‘Hắn ta ở đây, thì Dao Dao cũng chắc chắn cũng ở gần đây.’ - Miệng lẩm bẩm, lại trông thấy phía sau anh còn có một người phụ nữa vận váy xanh nhạt, dù không thấy được cô nhưng vẫn đoán chắc được.
Vào buổi tối, ánh đèn màu lấp lánh chiếu rọi cả một khoảng không gian rộng lớn. Tôn gia vì đứa con gái này cũng rất chịu chi tiền. Nhìn chung, nếu đã tổ chức tiệc được ở khách sạn Hoàng Kim cũng đã là hội viên cao cấp, nói chi đến còn long trọng như bây giờ.
Cứ nhìn xuống phía dưới xem, khoảng đất trống lớn bên kia đều là siêu xe của những vị “tai to mặt lớn” có tiếng trong giới thương nhân cả hắc lẫn bạch đạo, cũng đủ hiểu địa vị của đứa con gái này trong gia tộc là lớn cỡ nào.
Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, hầu như tất cả đều đến đủ. Nhưng Tôn Triệu Mẫn vẫn đứng một chỗ lóng ngóng ở bên ngoài cửa như chờ ai đó.
Đúng lúc tất cả mọi người còn đang trò chuyện, lôi kéo làm ăn. Thì từ cửa sân thượng, một đôi trai gái khoát tay nhau đi đến.
Người đàn ông mang khuôn mặt chỉ có thể gọi là tạm ổn, nhưng thân hình cao ráo, khoát trên mình bộ vest đen nhãn hiệu cao cấp cộng với khí chất bất phàm, thật tuyệt diệu nếu như ghép các mảnh ghép lại sẽ khiến anh trở nên rất thu hút, soái khí khiến ong bướm bủa vây.
Còn người phụ nữ đi bên cạnh, khuôn mặt đại trà nhưng khí chất cũng không kém người đàn ông là bao. Thân hình hoàn hảo không có chỗ nào quá dư thừa, cùng không có nơi nào quá gầy. Bộ váy đuôi cá màu xanh nhạt, không vì nước da hơi ngăm của cô mà mất đi vẻ sang trọng, ngược lại còn tôn lên đôi chân thon dài, khiến cho cô trở thành trung điểm ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mà hai người này không ai khác, chính là thân phận giả của Lăng Thiếu Phàm cùng Thượng Quan Dao.
“Hai người này là ai thế chưa thấy bao giờ?” – Trong đám người đã bắt đầu có tiếng bàn tán.
“Khoan đã, các người có thấy người đàn ông đó rất quen không?” - Một nguòi khác la lên.
“Đúng, đúng. A, đừng có nói với tôi là...” – Có người tiếp lời, còn suýt nữa rớt cằm xuống đất kinh ngạc trố mắt nhìn về phía anh thật kĩ.
“Đó chẳng phải là đại thiếu Tôn gia sao. Ngài ấy đi được rồi hả?”
“Không biết, nhưng người phụ nữ kế bên anh ta là ai thế. Chưa từng gặp bao giờ, từ khi nào mà đại thiếu lại dắt theo partner đến dự tiệc vậy, còn là tiệc sinh thần của nhị tiểu thư Tôn gia nữa.”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay còn làm lễ đính hôn của cậu ấy cùng nhị tiểu thư nhà họ đấy."
Những lời bàn tán ngày một lớn, ngày càng đi quá xa. Đặc biệt là chi tiết anh dẫn theo partner đến tiệc sinh thần của mình, cũng là tiệc đính hôn của bọn họ. Khiến Tôn Triệu Mẫn vừa kinh ngạc vì anh có thể đi đứng bình thường không cần người khác giúp đỡ, vừa tức giận vì anh dám đưa phụ nữ đến đây. Liền chạy về phía hai người mà gọi.
“Anh Bách.” - Vẻ mặt tức giận khi nãy vừa chạm mặt anh đã biến thành hư không, dịu dàng, ngọt ngào.
“Ừm.” – Anh không cho cô ta lấy một ánh mắt, tầm nhìn từ đầu chí cuối chỉ dành cho một mình cô.
“Quà của cô.” – Thượng Quan Dao đứng kế bên lấy ra một chai tinh dầu hoa hồng, loại giống với hôm đó cô ta đã cho người hạ độc pha vào chai tinh dầu ở khách sạn đó.
“Cô...” – Tôn Triệu Mẫn thấy chai tinh dầu thì xém chút nữa run rẩy mà ngã ra phía sau. Cô ta làm sao có thể đoán được là mình chứ.
Mà hai người một nam một nữ lại cứ thế đi lướt qua cô ta, không coi Tôn Triệu Mẫn ra gì dù cho có là chủ bữa tiệc.
“Cha.” – Anh kéo theo cô đi đến trước mặt Tôn Thành Thắng khẽ cúi đầu.
“Chân con khoẻ lại từ khi nào thế?” – Lão ta đương nhiên rất kinh ngạc, nhưng sau đó là tức giận. Lão vậy mà cùng hóng hớt với đám người này, không hề hay biết trước đó. Mang danh là chủ Tôn gia, đối với ông ta thì chuyện này chính là một cú tát rất mạnh vào một bên mặt sĩ diện.
“Mới đây thôi, ở trên đảo vô tình gặp được thứ đồ tốt.” – Anh nhếch mép, một bên tay còn đang trêu chọc tay cô.
“Là thứ đồ gì?” – Trong lòng ông ta tưởng là thật, đã sớm sướng đến không thể chịu được, dù gì thì anh nhất định sẽ mang nó về cho Tôn gia, cuối cùng chẳng phải cũng là của lão à.
Thứ đồ có thể làm cho một người liệt đi đứng lại bình thường trong vài ngày. Chẳng phải là như thuốc “thần” luôn sao. Giàu, giàu to rồi.
Những người bên cạnh đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của lão ta, trong lòng thầm khinh bỉ, đây là ngốc thật hay ngốc giả. Đến chuyện lừa gạt như vậy mà lão cũng tin, nếu trên đời này mà có thứ như vậy thật, đương nhiên sẽ không đến lượt lão ta được hưởng lợi.
“Ồ, chúng tôi đến trễ rồi sao?” - Bỗng lúc này từ ngoài của xuất hiện hai người đàn ông.
Người thì ấm áp, dịu dàng nho nhã. Người thì sắc sảo, hoàn hảo giống hệt như Thượng Quan Dao.
Mộ Dung Bạch hôm nay đại diện cho bố của anh ta đến tiệc sinh thần của con gái Tôn gia, đáng lẽ là sẽ không đi nhưng khi nhận được tin Thượng Quan Vũ cũng đến để xem cô có ở đấy hay không. Thì liền quyết định đi theo, thế là “mặt dày” bám lấy, nên mới cùng sánh bước đến trễ như hiện tại.
Thượng Quan Dao thấy hai người họ thì giật mình nắm chặt tay áo của Lăng Thiếu Phàm.
Thấy vậy anh liền biết cô đang sợ điều gì, nên đưa một tay lên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé. Như trấn an, đừng sợ hãi đã có anh ở bên cạnh nhất định sẽ bảo vệ cô.
“Chẳng phải cậu nói cả anh trai cùng anh Bạch sẽ không đến sao. Tại sao bây giờ cả hai lại xuất hiện ở đó?” – Cô híp mắt như muốn nhìn thấu tâm tư của anh.
“Em không biết, tin tức đưa về chưa từng có lần nào sai sót.” – Anh đáp lại, vẻ mặt rất chân thành nhưng không thể nào khiến cô tin tưởng nổi.
“Đừng để tôi biết cậu lừa gạt tôi.” – Nói rồi nhìn về phía hai người xa xa kia, cảnh giác. Lý trí thì không tin tưởng nhưng trái tim lại cứ thúc đẩy, bảo cô phải mở lòng, phải tin tưởng anh. Cuối cùng, Thượng Quan Dao chọn nghe theo trái tim một lần.
Lại không chú ý được ánh mắt của người bên cạnh, khi cô vừa dứt câu đồng tử của anh đã co lại, bất an.
“Cậu Bạch, hôm nay cậu đại diện cho ngài Mộ Dung đến đấy à?” – Tôn Thành Thắng đâu còn tâm trí quan tâm cái thứ mà anh nói ban nãy, chạy về phía Mộ Dung Bạch, Thượng Quan Vũ cười xu nịnh.
“Ồ, ông là?” – Anh ta nhướng mày nhìn ông hỏi. Thượng Quan Vũ nhìn một cái liền biết anh ta đây là đang không coi ai ra gì, ghét bị người khác tỏ ra thân thiết như vậy.
Câu hỏi này thật khiến người ta mất mặt có được không. Tôn Thành Thắng sở dĩ bình thường chẳng nể nang ai, cũng chẳng có ai dám gây hấn với lão là nhờ có Mộ Dung gia - chỗ dựa phía sau. Hiện tại Mộ Dung Bạch, người chắc chắn sau này sẽ nắm được quyền hành của gia tộc lại hỏi như vậy khác gì tát thẳng vào mặt ông ta một cái thật mạnh.
“Anh Mộ Dung thật là, anh thường ít lui tới với chúng tôi nên không biết bố tôi đấy chứ. Ông ấy là Tôn Thành Thắng.” – Tôn Thiệu tay đút túi quần, phong nhã đi đến.
Hôm nay hắn ta đặc biệt yêu mị, khoát trên mình một lớp áo vest màu trắng. Thân hình cao ráo. Trên môi đỏ mộng là nụ cười có thể khiến người ta đắm chìm, đeo một cặp kính gọng vàng.
“Tôn Thiệu.” - Mộ Dung Bạch nhìn anh ta bất ngờ.
Người này trở về từ khi nào, bố cho hắn trở về sao?
Tôn Thành Thắng có thể không biết nhưng Tôn Thiệu này nhất định anh ta phải biết. Hắn lúc trước mang danh con nuôi của lão, nhưng lại sống ở nhà của anh. Đến năm năm trước vì khiến một chuyến giao dịch hàng vỡ lở mà bị Mộ Dung Đức đưa đến nước W, để người bên kia tập huấn. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, hắn là giả vờ gây rối loạn đợt đó chứ không hề xảy ra sơ xuất gì cả, điều này chỉ có một mình anh ta nhìn ra. Mộ Dung Bạch vẫn luôn nghi ngờ, nay cũng đã năm năm chuyện này dường như sắp bị mình quên lãng chỉ vì gặp lại hắn mà vực dậy.
“Thật may mắn, anh vẫn còn nhớ tôi.” - Hắn ta phì cười.
“Ồ, ra đây là Tôn Thiệu mà cậu vẫn thường nói đấy à?” – Thượng Quan Vũ híp mắt nhìn người kia rồi khoát vai bạn, nhe nhởn.
Mà Thượng Quan Dao đứng từ xa nhìn những người phía xa đối diện nhún vai.
“Chậc, giỏi giả vờ.” – Cô bĩu môi.
“Cậu Bạch, hôm nay cậu đã đến rồi thì lão già tôi cũng xin nhờ cậu một chuyện, đứng ra làm chứng cho mối hôn sự của hai đứa nhỏ nhà tôi. Tôn Triệu Mẫn – Tôn Bách.” – Tôn Thành Thắng càng nhìn lại càng thuận mắt đứa con nuôi thứ hai này hơn, cứ nhìn đi thằng nhóc kia còn đang nắm tay phụ nữ đứng một bên nhìn bố nó mất mặt, không quan tâm kia.
“Cũng được thôi.” - Mộ Dung Bạch có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng hiện tại nếu mà không đồng ý thì sẽ bị lão già này đi theo phiền chết.
Lướt mắt nhìn một vòng quanh xem xét tình hình, bỗng khẽ giật mình khi nhìn thấy anh đang đứng ở một chỗ rất xa. Phải mất thêm một lúc nhìn kĩ nữa anh ta mới biết chắc người này là ai. Qua mắt được tôi sao, xin lỗi người có thể qua mắt được tôi còn chưa có sinh ra đâu.
‘Hắn ta ở đây, thì Dao Dao cũng chắc chắn cũng ở gần đây.’ - Miệng lẩm bẩm, lại trông thấy phía sau anh còn có một người phụ nữa vận váy xanh nhạt, dù không thấy được cô nhưng vẫn đoán chắc được.