Tôn Triệu Mẫn lại bắt anh đưa cô ta đi dạo một vòng nữa, mà anh vẫn không phản kháng cũng không trả lời, hành động quá "thân mật" với cô ta. Mọi chuyện để cho cô ta một mình triển khai, một mình tìm nơi dừng chân, một mình nói chuyện.
Bạch Hổ đi theo phía sau cũng không thể nói nữa, “cô chủ nhỏ” này của hắn bị chiều đến đần luôn rồi sao. Cứ phải đâm đầu vào người không yêu mình, đáng sao.
...
Chiều tối.
Chiếc xe MayBach đen tuyền chở anh từ bên ngoài trở về.
A Tử, A Hành chạy đến mở cửa xe rồi đứng sang hai bên chờ anh bước ra. La Anh Anh, hôm nay không hoá trang thành người khác mà giữ nguyên thân phận cũng cùng chạy ra đón tiếp anh.
“Boss.” - Tiếng hô lớn của tất cả những vệ sĩ chạy theo sau cuối cùng.
Thượng Quan Dao đang ngồi nhắm hờ mắt, tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng hô, đôi mắt khẽ mở ra nhếch môi.
“Có cần phải tạo tiếng động lớn như vậy không?” – Đôi con ngươi màu hổ phách sáng loá không có tí gì gọi là vừa ngủ dậy.
Chờ cho tiếng bước chân lãnh đạm của anh đã đến cửa, cô mới từ trên ghế nhẹ nhàng, khoan thai đứng dậy bước từng bước nhỏ về phía anh.
Dù không nói nhưng ai cũng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ trước đây.
Chát.
Cô trực tiếp đánh cho anh một cái tát, rồi xoay người bước đi không thèm nói một chữ nào nữa trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt có chút khó xử của anh.
“D...” – Anh vươn người nắm chặt lấy tay cô, định gọi cái tên mà bấy lâu nay vẫn hằn sâu trong tâm trí.
“Câm miệng, thả tay ra.” - Giọng của cô lạnh đến cực điểm khiến ai đứng ở đây khi nghe thấy đều không tự chủ được mà sợ hãi rùng mình.
“Tôi không thích nói lại lần hai.” - Thấy anh im lặng vẫn không có ý muốn buông mình ra lại lên tiếng nhắc nhở. Cô đang rất bực dọc, bản thân cần chỗ phát tiết đừng có ngu ngốc mà đâm đầu vào.
Bàn tay vẫn nắm chặt không chịu buông, cuối cùng cô đành phải “tự thân vận động” giật mạnh tay mình ra, vì lực nắm trên tay khá mạnh nên vẫn còn vết hằn đỏ ửng.
Không đợi thêm một khắc nào nữa đi ra ngoài, A Hành đứng gần cửa thấy anh giữ cô lại mà cô mạnh mẽ giằng ra như vậy thì đã sớm nóng nảy, chuẩn bị sẵn tư thế. Khi cô đến liền lao lên, ai ngờ Thượng Quan Dao lại nhanh chóng xoay người nhẹ một cái khiến anh ta theo quán tính ngã nhào xuống đất.
“Hắn đây là muốn tự tìm đường chết sao?” – A Tử lấy tay đỡ trán, tuy họ chưa bao giờ thấy thực lực thật sự của cô nhưng từ hơi thở, khí thế vốn có trên người mà đoán ra được chút ít.
Cũng thật là “may mắn” cho A Hành, cô hiện tại đang rất “vui vẻ” nên không đi vội mà quay về đạp một cái thật mạnh lên lưng anh ta, rồi cúi xuống dùng hai ngón tay tìm kiếm một ***** ** trên lưng mà nhẹ nhàng cười một cái, điểm xuống.
Cạch.
Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ phát ra từ xương khớp thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy đau đớn. Lợi hại, quá lợi hại...
A Hành nằm trên mặt đất, xương vai bị trật đau đớn nhíu mày, nhưng lại không la đau một tiếng, cũng thật là có phong thái, được dạy bảo tốt.
Làm xong mọi chuyện cô đứng dậy phủi phủi tay, rồi không nhìn ai lấy một cái đi ra ngoài.
“Đại thiếu, ngài còn không mau đuổi theo thì Tiểu Dao nhất định sẽ chạy mất đấy.” – Thím Ngọc nhìn không nổi nữa liền đứng ra lên tiếng.
Nhưng anh lại không quan tâm, khẽ chớp mắt rồi quay đi một mạch thẳng lên phòng, bà ta còn muốn chạy theo khuyên bảo liền bị A Tử giữ lại.
“Thím Ngọc, chuyện của chủ nhân, thuộc hạ như chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều.”
Chỉ nói một câu lập lờ nước đôi, rồi quay sang đỡ cái người nào đấy bị mất mặt trước người dưới trướng mà ấm ức mãi không chịu đứng lên.
“Mặt dày nhiêu đó đủ rồi đấy. Cậu không mất mặt nhưng tôi mất mặt vì ở chung chỗ với cậu đấy.” - Miệng thì quát tháo nhưng tay lại nắm lấy A Hành kéo lên.
“Đúng đúng đúng, chỉ có ‘vợ' là tốt nhất.” – Mà kẻ kia lại giở chứng muốn gây hấn, mà chọc cho A Tử xù lông.
Bịch.
Bàn tay nắm lấy A Hành của A Tử vừa nghe thấy câu đùa giỡn ban nãy liền thả mạnh ra, kẻ kia lại nhận thêm một cái té đau nữa liền quay đầu sang hét lớn.
“Vương Tử, cái đồ chết giẫm nhà cậu. Tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu lấy gì mà sài hả?” – Đau đến mức chỉ biết chỉ ngón tay run run về phía A Tử.
“Thì thế nào, ai bảo cậu không đàng hoàng chứ.” – Anh ta bĩu môi, rồi quay người đi.
“Này, này...”
***
Thượng Quan Dao đi lang thang trên phố, qua các dãy nhà cao tầng, còn có rất nhiều màn hình led đều đưa ảnh của hai người một nam một nữ, không phải nghệ sĩ nổi tiếng, không phải là một vị ảnh hậu, ảnh đế, cũng không phải là một tiểu hoa đán mới nổi được kim chủ nâng đỡ mà là một kẻ đã từng hại cô suýt mất mạng sánh đôi cùng một kẻ lừa dối cô.
[Sau đây là bản tin trong nước. Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã nhận được thông tin về ngài Tôn Bách cùng nhị tiểu thư Tôn gia – Tôn Triệu Mẫn sắp làm lễ đính hôn. Không chừng trong tương lai còn sẽ kết hôn nữa. Thật là háo hức. Chúng ta đều biết Tôn gia là một thế gia tài phiệt, nếu như sau này họ lấy nhau...]
Nghe được giọng nói đầy truyền cảm của một người phụ nữ từ trên màn hình đưa tin, cô khẽ khựng lại. Đưa đôi mắt trong veo, xinh đẹp của mình lên nhìn thật lâu.
“Mắt không thấy, thì nơi này sẽ không đau.” – Cô khẽ nỉ non, một bên bàn tay đưa lên vị trí ngực hít sâu.
“Tiểu thư xin dừng bước.” – Ngay khi cô đang định quay đi thì từ phía sau có một người lao đến chặn lại.
Thượng Quan Dao theo quán tính, bàn tay đã đưa lên nhắm ngay vị trí yết hầu của người đó phóng tới.
“Tôn Thiệu.” – Mà người kia thấy nguy hiểm gần kề, lại không thể bắt kịp tốc độ của cô nên mới ngắn gọn nói tên mình ra.
Cũng rất may mắn, ngón tay chỉ còn cách yết hầu của người kia hai xen – ti – mét thì bị cô cưỡng chế dừng lại. Thượng Quan Dao chừng chừ một chút khi đã xác định không có nguy hiểm gì mới thu tay về, dù sao cô cũng không muốn giết người, đây chỉ là phòng thủ, bản thân cô dạo gần đây luôn cảm thấy có người theo sát phía sau mình, theo dõi từng hành động.
“Tiểu thư, bố tôi nói muốn mời cô đến gặp ông ấy một chút, được không?” – Tôn Thiệu thấy cô lùi lại vài bước rồi đứng im lặng nhìn mình, thì lên tiếng.
“Nếu tôi nói không thì thế nào?” – Cô nhếch môi, nhìn ra phía sau anh ta có chừng hơn mười tên vệ sĩ cao lớn. Đây là có muốn cho cô cơ hội không mà hỏi.
“Tuỳ tiểu thư thôi, cô muốn sao đều được.” – Anh ta cúi xuống phì cười, đôi môi đỏ mộng như môi phụ nữ khẽ kéo lên, khiến khuôn mặt trở nên rất đẹp.
“Anh nghĩ chỉ bấy nhiêu đây người có thể giữ nổi tôi?” – Đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt lướt qua từng tên vệ sĩ mặt lạnh đeo kính râm phía sau, từng người nhận được ánh mắt của cô lưng đều đổ đầy mồ hôi. Người phụ nữ này thật đáng sợ.
‘Không không không, cô sai rồi. Không phải chỉ có bọn họ... Mà bất cứ người nào đi trên đường này, chỉ cần tôi nói một tiếng họ liền có thể nhào tới xâu xé cô.” – Đưa ngón tay lên lắc lắc trước mặt cô, rồi nhìn xung quanh một vòng có vẻ rất ngạo nghễ.
Bạch Hổ đi theo phía sau cũng không thể nói nữa, “cô chủ nhỏ” này của hắn bị chiều đến đần luôn rồi sao. Cứ phải đâm đầu vào người không yêu mình, đáng sao.
...
Chiều tối.
Chiếc xe MayBach đen tuyền chở anh từ bên ngoài trở về.
A Tử, A Hành chạy đến mở cửa xe rồi đứng sang hai bên chờ anh bước ra. La Anh Anh, hôm nay không hoá trang thành người khác mà giữ nguyên thân phận cũng cùng chạy ra đón tiếp anh.
“Boss.” - Tiếng hô lớn của tất cả những vệ sĩ chạy theo sau cuối cùng.
Thượng Quan Dao đang ngồi nhắm hờ mắt, tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng hô, đôi mắt khẽ mở ra nhếch môi.
“Có cần phải tạo tiếng động lớn như vậy không?” – Đôi con ngươi màu hổ phách sáng loá không có tí gì gọi là vừa ngủ dậy.
Chờ cho tiếng bước chân lãnh đạm của anh đã đến cửa, cô mới từ trên ghế nhẹ nhàng, khoan thai đứng dậy bước từng bước nhỏ về phía anh.
Dù không nói nhưng ai cũng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ trước đây.
Chát.
Cô trực tiếp đánh cho anh một cái tát, rồi xoay người bước đi không thèm nói một chữ nào nữa trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt có chút khó xử của anh.
“D...” – Anh vươn người nắm chặt lấy tay cô, định gọi cái tên mà bấy lâu nay vẫn hằn sâu trong tâm trí.
“Câm miệng, thả tay ra.” - Giọng của cô lạnh đến cực điểm khiến ai đứng ở đây khi nghe thấy đều không tự chủ được mà sợ hãi rùng mình.
“Tôi không thích nói lại lần hai.” - Thấy anh im lặng vẫn không có ý muốn buông mình ra lại lên tiếng nhắc nhở. Cô đang rất bực dọc, bản thân cần chỗ phát tiết đừng có ngu ngốc mà đâm đầu vào.
Bàn tay vẫn nắm chặt không chịu buông, cuối cùng cô đành phải “tự thân vận động” giật mạnh tay mình ra, vì lực nắm trên tay khá mạnh nên vẫn còn vết hằn đỏ ửng.
Không đợi thêm một khắc nào nữa đi ra ngoài, A Hành đứng gần cửa thấy anh giữ cô lại mà cô mạnh mẽ giằng ra như vậy thì đã sớm nóng nảy, chuẩn bị sẵn tư thế. Khi cô đến liền lao lên, ai ngờ Thượng Quan Dao lại nhanh chóng xoay người nhẹ một cái khiến anh ta theo quán tính ngã nhào xuống đất.
“Hắn đây là muốn tự tìm đường chết sao?” – A Tử lấy tay đỡ trán, tuy họ chưa bao giờ thấy thực lực thật sự của cô nhưng từ hơi thở, khí thế vốn có trên người mà đoán ra được chút ít.
Cũng thật là “may mắn” cho A Hành, cô hiện tại đang rất “vui vẻ” nên không đi vội mà quay về đạp một cái thật mạnh lên lưng anh ta, rồi cúi xuống dùng hai ngón tay tìm kiếm một ***** ** trên lưng mà nhẹ nhàng cười một cái, điểm xuống.
Cạch.
Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ phát ra từ xương khớp thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy đau đớn. Lợi hại, quá lợi hại...
A Hành nằm trên mặt đất, xương vai bị trật đau đớn nhíu mày, nhưng lại không la đau một tiếng, cũng thật là có phong thái, được dạy bảo tốt.
Làm xong mọi chuyện cô đứng dậy phủi phủi tay, rồi không nhìn ai lấy một cái đi ra ngoài.
“Đại thiếu, ngài còn không mau đuổi theo thì Tiểu Dao nhất định sẽ chạy mất đấy.” – Thím Ngọc nhìn không nổi nữa liền đứng ra lên tiếng.
Nhưng anh lại không quan tâm, khẽ chớp mắt rồi quay đi một mạch thẳng lên phòng, bà ta còn muốn chạy theo khuyên bảo liền bị A Tử giữ lại.
“Thím Ngọc, chuyện của chủ nhân, thuộc hạ như chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều.”
Chỉ nói một câu lập lờ nước đôi, rồi quay sang đỡ cái người nào đấy bị mất mặt trước người dưới trướng mà ấm ức mãi không chịu đứng lên.
“Mặt dày nhiêu đó đủ rồi đấy. Cậu không mất mặt nhưng tôi mất mặt vì ở chung chỗ với cậu đấy.” - Miệng thì quát tháo nhưng tay lại nắm lấy A Hành kéo lên.
“Đúng đúng đúng, chỉ có ‘vợ' là tốt nhất.” – Mà kẻ kia lại giở chứng muốn gây hấn, mà chọc cho A Tử xù lông.
Bịch.
Bàn tay nắm lấy A Hành của A Tử vừa nghe thấy câu đùa giỡn ban nãy liền thả mạnh ra, kẻ kia lại nhận thêm một cái té đau nữa liền quay đầu sang hét lớn.
“Vương Tử, cái đồ chết giẫm nhà cậu. Tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu lấy gì mà sài hả?” – Đau đến mức chỉ biết chỉ ngón tay run run về phía A Tử.
“Thì thế nào, ai bảo cậu không đàng hoàng chứ.” – Anh ta bĩu môi, rồi quay người đi.
“Này, này...”
***
Thượng Quan Dao đi lang thang trên phố, qua các dãy nhà cao tầng, còn có rất nhiều màn hình led đều đưa ảnh của hai người một nam một nữ, không phải nghệ sĩ nổi tiếng, không phải là một vị ảnh hậu, ảnh đế, cũng không phải là một tiểu hoa đán mới nổi được kim chủ nâng đỡ mà là một kẻ đã từng hại cô suýt mất mạng sánh đôi cùng một kẻ lừa dối cô.
[Sau đây là bản tin trong nước. Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã nhận được thông tin về ngài Tôn Bách cùng nhị tiểu thư Tôn gia – Tôn Triệu Mẫn sắp làm lễ đính hôn. Không chừng trong tương lai còn sẽ kết hôn nữa. Thật là háo hức. Chúng ta đều biết Tôn gia là một thế gia tài phiệt, nếu như sau này họ lấy nhau...]
Nghe được giọng nói đầy truyền cảm của một người phụ nữ từ trên màn hình đưa tin, cô khẽ khựng lại. Đưa đôi mắt trong veo, xinh đẹp của mình lên nhìn thật lâu.
“Mắt không thấy, thì nơi này sẽ không đau.” – Cô khẽ nỉ non, một bên bàn tay đưa lên vị trí ngực hít sâu.
“Tiểu thư xin dừng bước.” – Ngay khi cô đang định quay đi thì từ phía sau có một người lao đến chặn lại.
Thượng Quan Dao theo quán tính, bàn tay đã đưa lên nhắm ngay vị trí yết hầu của người đó phóng tới.
“Tôn Thiệu.” – Mà người kia thấy nguy hiểm gần kề, lại không thể bắt kịp tốc độ của cô nên mới ngắn gọn nói tên mình ra.
Cũng rất may mắn, ngón tay chỉ còn cách yết hầu của người kia hai xen – ti – mét thì bị cô cưỡng chế dừng lại. Thượng Quan Dao chừng chừ một chút khi đã xác định không có nguy hiểm gì mới thu tay về, dù sao cô cũng không muốn giết người, đây chỉ là phòng thủ, bản thân cô dạo gần đây luôn cảm thấy có người theo sát phía sau mình, theo dõi từng hành động.
“Tiểu thư, bố tôi nói muốn mời cô đến gặp ông ấy một chút, được không?” – Tôn Thiệu thấy cô lùi lại vài bước rồi đứng im lặng nhìn mình, thì lên tiếng.
“Nếu tôi nói không thì thế nào?” – Cô nhếch môi, nhìn ra phía sau anh ta có chừng hơn mười tên vệ sĩ cao lớn. Đây là có muốn cho cô cơ hội không mà hỏi.
“Tuỳ tiểu thư thôi, cô muốn sao đều được.” – Anh ta cúi xuống phì cười, đôi môi đỏ mộng như môi phụ nữ khẽ kéo lên, khiến khuôn mặt trở nên rất đẹp.
“Anh nghĩ chỉ bấy nhiêu đây người có thể giữ nổi tôi?” – Đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt lướt qua từng tên vệ sĩ mặt lạnh đeo kính râm phía sau, từng người nhận được ánh mắt của cô lưng đều đổ đầy mồ hôi. Người phụ nữ này thật đáng sợ.
‘Không không không, cô sai rồi. Không phải chỉ có bọn họ... Mà bất cứ người nào đi trên đường này, chỉ cần tôi nói một tiếng họ liền có thể nhào tới xâu xé cô.” – Đưa ngón tay lên lắc lắc trước mặt cô, rồi nhìn xung quanh một vòng có vẻ rất ngạo nghễ.