“Không sao đâu. Dì cứ ở lại đây nói chuyện với con.” – Cô hiếm khi mỉm cười dịu dàng.
“Được, được.” – Bác Hiền gật đầu. Rồi ngồi xuống, tiếp tục nói:
“Con hiện tại vừa về là đến quân khu luôn à, cái đứa trẻ này con phải biết giữ gìn sức khỏe chứ. Con mau dọn đồ về đây cho bác.” - Lại buông lời trách mắng đầy yêu thương.
“Thôi bác, con hiện tại ở đấy rất tốt. Với cả đợt này con về đây phải đến vài ngày sau mới đi cơ mà.” – Nhìn bác Hiền trên khuôn mặt già nua đã có nếp nhăn mà cô thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Bác Hiền là người cùng anh trai chăm nuôi cô lớn, nên đối với hai người họ cô đều rất yêu thương, tôn trọng. Với bố cũng vậy, tuy cô không quan tâm ông nhưng luôn biết rằng ông vẫn ở phía sau dàn xếp trải đường cho cô.
...
Bên ngoài, hai người đàn ông đã ngồi vào bàn chơi cờ vây.
“Làm sao dụ dỗ con bé về đây được thế?” - Thượng Quan Dực đặt một viên cờ đen xuống nói.
“Con bé nghe lời con.” – Thượng Quan Vũ nhếch mép, lại đặt một quân cờ trắng xuống bên cạnh.
Bàn tay cầm cờ của Thượng Quan Dực hơi khựng lại, ông ngước mắt lườm anh một cái. Cái thằng ranh này lại muốn làm ông phân tâm đây mà, ông dễ bị đánh lừa vậy sao.
“Ngượng ngùng. Con bé đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không suy nghĩ hời hợt, xốc nổi nữa.” – Thành công đặt một quân cờ chen vào lối mở rộng khí.
“Nhưng rốt cuộc thì cũng là do con đến khai thông nhận thức.” - Vừa nói vừa đi thêm một nước cờ đẹp, nhếch mép.
“Nhìn xem, con thắng rồi.”
“Hừ...” – Thượng Quan Dực tức giận đứng lên đi vào nhà. Lại để cho con trai mình hết lần này đến lần khác vắt mũi, thật là thất bại.
Vừa đi đến cửa thì hai bố con chạm mặt nhau. Lúc vừa rồi Thượng Quan Dao định đi ra ngoài tìm hai người. Nhưng khi gặp rồi lại không biết nói gì.
“Lên thư phòng gặp ta.” – Ông thấy vậy chỉ để lại một câu rồi vòng qua đi lên lầu.
Cô thoáng khựng lại nhưng rồi cũng lủi thủi theo sau, không cãi lại hay làm trái ý như thường ngày nữa.
Vừa bước vào trong, ngồi xuống ghế.
“Năm đó, mẹ của con không phải do trầm cảm sinh con ra mà băng huyết.” – Ông nói.
Cô ngước mắt lên kinh ngạc nhìn ông, về chuyện này thì cô chưa từng biết cũng chưa từng thắc mắc rằng lí do tại sao lại nói chỉ không có chồng ở bên cạnh mà mẹ bị trầm cảm được.
“Là có người cố ý hại bà ấy.” - Lại tiếp tục bổ sung một câu.
“Vậy chắc hẳn là bố đã biết người nào đi. Nhưng tại sao hiện tại lại muốn nói cho con biết, nhìn chung thì tất cả mọi người ngay cả anh hai còn không biết nữa, nói với con là có mục đích gì?” – Cô nhướng mày.
“Con lớn rồi, tâm tư cũng kín đáo mạnh mẽ hơn anh con rất nhiều. Ta nghĩ nên nói cho con biết chân tướng trước để sau này khỏi phải nghe bậy bạ từ miệng người khác rồi lại tự ý hành động nguy hiểm.” – Thở dài thườn thượt, nói cho cô biết chính là một quyết định khó khăn, chuyện này chỉ có ông cùng một người biết nhưng chưa chắc được một ngày nào đó khi con bé biết rồi bắt ép người kia, nó chắc chắn sẽ nói cho cô biết.
“Nếu con đoán không lầm thì là...” – Cô nhíu mày suy tư, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Thượng Quan Dực cắt ngang.
“Đừng suy đoán linh tinh. Con tốt nhất là đừng liên can gì đến chuyện này. Lo mà làm tốt việc của mình đi, đừng có mà chạy đến chỗ của ta gây chuyện nữa.”
Cô nhìn ông thâth sâu, nhất định là lại đang bí mật ủ mưu gì đây mà. Cô sớm muộn gì cũng nắm cái đuôi của ông mà lôi ra ngoài sáng.
...
Hôm sau, cô cùng bố và anh trai đến mộ thăm mẹ một lát rồi lại trở về dùng bữa cơm gia đình. Cô vẫn luôn quan sát ông, dường như là phát hiện được ông rất hay trầm tư suy nghĩ ngồi bần thần một mình.
Những ngày sau đó nữa, chắc là Thượng Quan Dực đã bí mật bảo Thượng Quan Vũ kéo cô đi đây đi đó, cách xa nhà một chút. Mà một lần là đi cả ngày, Thượng Quan Vũ cứ hết dắt cô đi mua sắm, mua những thứ đồ cô cho là “phế phẩm”, rồi lại mua cả son phấn cô chưa dùng bao giờ. Mua biết bao nhiêu thứ, cô cũng không quên tự sắm cho mình một chiếc điện thoại.
“Anh có thôi đi không hả, em còn thiếu mấy thứ này sao?” – Cô liếc Gia Khiêm đã bị vắt đầy trên người túi lớn túi nhỏ mà cáu kỉnh với Thượng Quan Vũ.
“Không phải thiếu, mà là thiếu đến trầm trọng. Những thứ này trong tủ đồ em có sao, đúng thật là chả ra dáng con gái tí nào cả.” – Tay thì cứ lựa chọn, miệng thì lải nhải.
“Nếu em không nể mặt anh, thì anh nghĩ hiện tại đang nói chuyện với anh là một người 'em gái' hay là 'em trai'.” – Ý đe dọa trong lời nói có thừa. Nếu như mà là con trai, thì anh nghĩ cô sẽ chịu đứng yên mặc anh kéo đi mua nhiều đồ phiền phức như vậy sao.
“Cái này đáng yêu.” – Cầm cái băng đô màu hồng nơ lên đưa đến bên cạnh cho cô.
Thượng Quan Dao nhìn thứ đồ đó mà khuôn mặt méo xệch. Cô bỗng cầm một cái váy gần đấy rồi bảo:
“Để em đi thử chiếc này cho anh xem nhé.” – Nói rồi chạy đi. Mà Thượng Quan Vũ sau khi nghe em gái mình nói lời nhẹ nhàng, ngọt ngào như vậy thì còn tâm trí đâu mà nghi ngờ cô nữa, không sướng rơn nhẩy cẫng lên đã là may rồi.
Cô đi vào phòng thay đồ, vứt cái váy kia sang một bên. Hôm nay cô mặc nguyên một cây đen để ra ngoài, áo thun chỉ cần cột cao lên, tóc dài đen mượt được cô xõa xuống. Nhìn người trong gương thoáng chốc khác xa ban nãy. Vì áo thun đen rất rộng nên trông cô không săn chắc có cả cơ bụng như khi cột cao lên hiện tại.
Đeo mắc kính đen bảng to che gần nửa khuôn mặt lên bước ra ngoài. Thảnh thơi đi lướt qua Thượng Quan Vũ cùng Gia Khiêm đang đứng nói chuyện. Mà các nhân viên khi nhìn thấy cô thì như muốn chạy theo cô về nhà luôn vậy. Khí chất sang chảnh như toát ra từ cốt tủy vốn có, thân hình săn chắc, thon gọn đáng mơ ước.
Đi ra đến cửa cô nhanh chóng rẽ sang con đường lúc nãy bọn họ đã đi vào. Tuy có chút mù đường nhưng trí nhớ sẽ không kém đến nỗi quan sát kĩ con đường vừa đi qua mà không nhớ. Thành công vòng vèo một hồi lâu mới ra khỏi đến đường.
“Chết tiệt, cái chứng mù đường này nhất định phải chữa trị tận gốc mới được.” - Thầm mắng chửi trong lòng, đưa tay vẫy xe.
...
Vì cô biết chắc trong vài ngày này, Thượng Quan Dực chính là đang làm việc gì đó rất bí mật, hoặc là đang đợi người báo tin đến mới không cho cô có cơ hội một ngày ở nhà. Cô còn nghe nói, những người giúp việc trong nhà khi mà cô đã ra ngoài cùng anh trai, tuyệt đối không được đặt chân lên lầu hai, tức là phòng ngủ cũng thư phòng của Thượng Quan Dực, nên cô càng chắc chắn điều mình đang suy đoán.
Gọi bác tài xế taxi dừng xe từ đằng xa nhà, cô tự mình đi bộ trở về.
Nhìn xung quanh khu nhà của bọn họ, quả thực rất kiên cố, nhưng việc để cô nhẹ nhàng vượt qua được thì vẫn còn dư sức.
“Được, được.” – Bác Hiền gật đầu. Rồi ngồi xuống, tiếp tục nói:
“Con hiện tại vừa về là đến quân khu luôn à, cái đứa trẻ này con phải biết giữ gìn sức khỏe chứ. Con mau dọn đồ về đây cho bác.” - Lại buông lời trách mắng đầy yêu thương.
“Thôi bác, con hiện tại ở đấy rất tốt. Với cả đợt này con về đây phải đến vài ngày sau mới đi cơ mà.” – Nhìn bác Hiền trên khuôn mặt già nua đã có nếp nhăn mà cô thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Bác Hiền là người cùng anh trai chăm nuôi cô lớn, nên đối với hai người họ cô đều rất yêu thương, tôn trọng. Với bố cũng vậy, tuy cô không quan tâm ông nhưng luôn biết rằng ông vẫn ở phía sau dàn xếp trải đường cho cô.
...
Bên ngoài, hai người đàn ông đã ngồi vào bàn chơi cờ vây.
“Làm sao dụ dỗ con bé về đây được thế?” - Thượng Quan Dực đặt một viên cờ đen xuống nói.
“Con bé nghe lời con.” – Thượng Quan Vũ nhếch mép, lại đặt một quân cờ trắng xuống bên cạnh.
Bàn tay cầm cờ của Thượng Quan Dực hơi khựng lại, ông ngước mắt lườm anh một cái. Cái thằng ranh này lại muốn làm ông phân tâm đây mà, ông dễ bị đánh lừa vậy sao.
“Ngượng ngùng. Con bé đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không suy nghĩ hời hợt, xốc nổi nữa.” – Thành công đặt một quân cờ chen vào lối mở rộng khí.
“Nhưng rốt cuộc thì cũng là do con đến khai thông nhận thức.” - Vừa nói vừa đi thêm một nước cờ đẹp, nhếch mép.
“Nhìn xem, con thắng rồi.”
“Hừ...” – Thượng Quan Dực tức giận đứng lên đi vào nhà. Lại để cho con trai mình hết lần này đến lần khác vắt mũi, thật là thất bại.
Vừa đi đến cửa thì hai bố con chạm mặt nhau. Lúc vừa rồi Thượng Quan Dao định đi ra ngoài tìm hai người. Nhưng khi gặp rồi lại không biết nói gì.
“Lên thư phòng gặp ta.” – Ông thấy vậy chỉ để lại một câu rồi vòng qua đi lên lầu.
Cô thoáng khựng lại nhưng rồi cũng lủi thủi theo sau, không cãi lại hay làm trái ý như thường ngày nữa.
Vừa bước vào trong, ngồi xuống ghế.
“Năm đó, mẹ của con không phải do trầm cảm sinh con ra mà băng huyết.” – Ông nói.
Cô ngước mắt lên kinh ngạc nhìn ông, về chuyện này thì cô chưa từng biết cũng chưa từng thắc mắc rằng lí do tại sao lại nói chỉ không có chồng ở bên cạnh mà mẹ bị trầm cảm được.
“Là có người cố ý hại bà ấy.” - Lại tiếp tục bổ sung một câu.
“Vậy chắc hẳn là bố đã biết người nào đi. Nhưng tại sao hiện tại lại muốn nói cho con biết, nhìn chung thì tất cả mọi người ngay cả anh hai còn không biết nữa, nói với con là có mục đích gì?” – Cô nhướng mày.
“Con lớn rồi, tâm tư cũng kín đáo mạnh mẽ hơn anh con rất nhiều. Ta nghĩ nên nói cho con biết chân tướng trước để sau này khỏi phải nghe bậy bạ từ miệng người khác rồi lại tự ý hành động nguy hiểm.” – Thở dài thườn thượt, nói cho cô biết chính là một quyết định khó khăn, chuyện này chỉ có ông cùng một người biết nhưng chưa chắc được một ngày nào đó khi con bé biết rồi bắt ép người kia, nó chắc chắn sẽ nói cho cô biết.
“Nếu con đoán không lầm thì là...” – Cô nhíu mày suy tư, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Thượng Quan Dực cắt ngang.
“Đừng suy đoán linh tinh. Con tốt nhất là đừng liên can gì đến chuyện này. Lo mà làm tốt việc của mình đi, đừng có mà chạy đến chỗ của ta gây chuyện nữa.”
Cô nhìn ông thâth sâu, nhất định là lại đang bí mật ủ mưu gì đây mà. Cô sớm muộn gì cũng nắm cái đuôi của ông mà lôi ra ngoài sáng.
...
Hôm sau, cô cùng bố và anh trai đến mộ thăm mẹ một lát rồi lại trở về dùng bữa cơm gia đình. Cô vẫn luôn quan sát ông, dường như là phát hiện được ông rất hay trầm tư suy nghĩ ngồi bần thần một mình.
Những ngày sau đó nữa, chắc là Thượng Quan Dực đã bí mật bảo Thượng Quan Vũ kéo cô đi đây đi đó, cách xa nhà một chút. Mà một lần là đi cả ngày, Thượng Quan Vũ cứ hết dắt cô đi mua sắm, mua những thứ đồ cô cho là “phế phẩm”, rồi lại mua cả son phấn cô chưa dùng bao giờ. Mua biết bao nhiêu thứ, cô cũng không quên tự sắm cho mình một chiếc điện thoại.
“Anh có thôi đi không hả, em còn thiếu mấy thứ này sao?” – Cô liếc Gia Khiêm đã bị vắt đầy trên người túi lớn túi nhỏ mà cáu kỉnh với Thượng Quan Vũ.
“Không phải thiếu, mà là thiếu đến trầm trọng. Những thứ này trong tủ đồ em có sao, đúng thật là chả ra dáng con gái tí nào cả.” – Tay thì cứ lựa chọn, miệng thì lải nhải.
“Nếu em không nể mặt anh, thì anh nghĩ hiện tại đang nói chuyện với anh là một người 'em gái' hay là 'em trai'.” – Ý đe dọa trong lời nói có thừa. Nếu như mà là con trai, thì anh nghĩ cô sẽ chịu đứng yên mặc anh kéo đi mua nhiều đồ phiền phức như vậy sao.
“Cái này đáng yêu.” – Cầm cái băng đô màu hồng nơ lên đưa đến bên cạnh cho cô.
Thượng Quan Dao nhìn thứ đồ đó mà khuôn mặt méo xệch. Cô bỗng cầm một cái váy gần đấy rồi bảo:
“Để em đi thử chiếc này cho anh xem nhé.” – Nói rồi chạy đi. Mà Thượng Quan Vũ sau khi nghe em gái mình nói lời nhẹ nhàng, ngọt ngào như vậy thì còn tâm trí đâu mà nghi ngờ cô nữa, không sướng rơn nhẩy cẫng lên đã là may rồi.
Cô đi vào phòng thay đồ, vứt cái váy kia sang một bên. Hôm nay cô mặc nguyên một cây đen để ra ngoài, áo thun chỉ cần cột cao lên, tóc dài đen mượt được cô xõa xuống. Nhìn người trong gương thoáng chốc khác xa ban nãy. Vì áo thun đen rất rộng nên trông cô không săn chắc có cả cơ bụng như khi cột cao lên hiện tại.
Đeo mắc kính đen bảng to che gần nửa khuôn mặt lên bước ra ngoài. Thảnh thơi đi lướt qua Thượng Quan Vũ cùng Gia Khiêm đang đứng nói chuyện. Mà các nhân viên khi nhìn thấy cô thì như muốn chạy theo cô về nhà luôn vậy. Khí chất sang chảnh như toát ra từ cốt tủy vốn có, thân hình săn chắc, thon gọn đáng mơ ước.
Đi ra đến cửa cô nhanh chóng rẽ sang con đường lúc nãy bọn họ đã đi vào. Tuy có chút mù đường nhưng trí nhớ sẽ không kém đến nỗi quan sát kĩ con đường vừa đi qua mà không nhớ. Thành công vòng vèo một hồi lâu mới ra khỏi đến đường.
“Chết tiệt, cái chứng mù đường này nhất định phải chữa trị tận gốc mới được.” - Thầm mắng chửi trong lòng, đưa tay vẫy xe.
...
Vì cô biết chắc trong vài ngày này, Thượng Quan Dực chính là đang làm việc gì đó rất bí mật, hoặc là đang đợi người báo tin đến mới không cho cô có cơ hội một ngày ở nhà. Cô còn nghe nói, những người giúp việc trong nhà khi mà cô đã ra ngoài cùng anh trai, tuyệt đối không được đặt chân lên lầu hai, tức là phòng ngủ cũng thư phòng của Thượng Quan Dực, nên cô càng chắc chắn điều mình đang suy đoán.
Gọi bác tài xế taxi dừng xe từ đằng xa nhà, cô tự mình đi bộ trở về.
Nhìn xung quanh khu nhà của bọn họ, quả thực rất kiên cố, nhưng việc để cô nhẹ nhàng vượt qua được thì vẫn còn dư sức.