“Thôi bỏ đi, em không muốn mất thời gian với anh chị quá nhiều.” - Thấy vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ của anh mà cô bé phất tay.
“Vậy thì đừng tốn thời gian dính lấy cô ấy nữa.” - Uống một ngụm canh cá cuối cùng rồi đặt bát xuống bàn, anh chuẩn bị đứng lên định đi ra ngoài.
“Ây dô, em định là sẽ tác hợp làm cầu nối cho hai người. Vậy mà... nếu đã không cần thì thôi, việc gì phải tự làm khổ mình.” – Câu nói khiến anh khựng lại, dừng lại mọi động tác mà nhìn A Diên.
“Làm thế nào?” - Biết là sẽ rất mất mặt nhưng chuyện gì quan trọng hơn chứ.
“Em nói này, anh phải có chính kiến một chút thì chị ấy mới để ý đến anh được. Sở dĩ em có thể thân được thân thiết với chị ấy như bây giờ đều là do khuôn mặt dày này đấy.” - Vừa nói vừa chỉ lên khuôn mặt đáng yêu của mình.
“Ban đầu em quả thật rất ghét chị ấy, vì anh. Nhưng sau này tiếp xúc lại càng ngày càng thích chị ấy. Hôm đó đi lên núi, em xém chút nữa là bị rắn kịch độc cắn phải, may là có chị ấy. Nếu không hiện tại cũng không thể ngồi đây được.
Em thích chị ấy ở sự chân thành, xinh đẹp, rất thông minh nhưng có nhiều lúc lại rất ngốc nghếch đáng yêu.
Chị ấy chân thành với người khác thì buộc người khác cũng phải chân thành với mình.
Mặc kệ anh đã làm những gì trước đây, đó đều là những chuyện đã qua, nhưng cũng chính là mấu chốt để gỡ nút thắt giữa hai anh chị.
Đối với hai người yêu nhau, quan trọng nhất. Đó chính là chân thành, thành thật.
Anh hiểu chứ?” – Nói một hơi dài những đạo lý mà đến tuổi đời như Tôn Bách còn thấy lấn cấn, nơ hồ.
“Nhưng cô ấy chưa từng cho tôi cơ hội giải thích.” – Anh nghĩ nghĩ rồi lại nói.
“Thế nên em mới nói bản thân cần phải có một khuôn mặt dày nữa.” – Nói rồi còn không quên lại đưa ngón trỏ lên chỉ vào mặt mình.
Nghe cô bé nói vậy, Tôn Bách như ngộ ra chân lí của cuộc đời mà đứng phắt dậy toan chạy đi tìm cô ngay lập tức. Lại bị A Diên gọi kéo giật lại một lần nữa.
“Dao Dao, tuy nhìn lạnh lùng là thế. Nhưng ngoài lạnh trong nóng, ấm áp vô cùng. Những việc anh làm mấy ngày nay, đừng tưởng hai người chúng ta không biết, thật ra chị ấy vẫn quan tâm đến anh đấy. Chúc may mắn...” – Nói rồi vẫy vẫy tay.
“Cảm ơn.” – Anh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười quyến rũ khiến biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan chảy.
...
Thượng Quan Dao vừa đi tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống. Trên người mặc một bộ đồ bản địa, vì người ở đây chỉ có duy nhất một mình A Diên là con gái, còn lại đều là phụ nữ đã có chồng. Lại không có ai cao như cô nên đồ mặc có chút ngắn, cộng với thân hình dạo này mập ra, khiến nhiều nơi “nở nang” trông thấy.
Khuôn mặt vừa tắm, sạch sẽ trơn láng hớp hồn nhiều người. Mũi thon cao kết hợp với quả anh đào hồng nhuận khiến nguòi khác nhìn vào liền cảm thấy ngọt ngào. Cùng với đôi mắt màu hồ phách - cửa sổ tâm hồn mạnh mẽ, kiên cường tạo cho người nhìn cảm giác được vẻ đặc biệt trong cô.
Cầm chiếc khăn khô ráp lau đi mái tóc ngắn ướt sũng. Đúng lúc này từ phía sau có một bàn tay ấm áp khác cầm lấy tay, rồi giành lấy khăn, kéo cô ngồi xuống giường. Anh ngồi áp thân hình rắn chắc, ấm áp vào lưng cô, bàn tay đưa lên vén từng lọn tóc lau nhẹ nhàng.
“Chị thật là, khăn thô mà đưa lên đầu lau mạnh như thế, sẽ dễ bị tổn thương da đầu đấy.” – Tôn Bách ngồi phía sau phàn nàn.
“Liên quan gì đến cậu.” - Miệng thì phủ như vậy nhưng cơ thể rất thành thật mà ngồi im cho anh lau khô tóc.
Tôn Bách phì cười, thật là đáng yêu không chừa một ai mà. Đến khi lau xong, bàn tay to lớn của anh dừng lại một chút rồi nắm lấy vai, xoay cô về phía đối diện mình.
Mà Thượng Quan Dao bị hành động bất ngờ như vậy của anh làm cho đứng hình trong giây lát. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình thường, toan đẩy anh ra thì lúc này, người kia lại nói:
“La Anh Anh.” – Một cái tên ngắn gọn, ngỡ là rất không liên quan gì nhưng với một người có đầu óc nhạy bén như cô liền hiểu ra. Anh đây là đang giải thích với cô toàn bộ mọi việc mà họ đang bị nó quấy rầy.
La Anh Anh – nghe tên quen chứ. Là một trong những cái tên mà Thượng Quan Dao nghe loáng thoáng được từ cuộc nói chuyện điện thoại hôm đó ở ngoài cửa sổ. Là nữ binh được phái đến hỗ trợ người nằm vùng.
“Tôi biết.” – Cô đưa đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn chằm chằm anh.
“Chị biết? Rõ ràng...” – Anh kinh ngạc bật thốt.
“Cậu nhớ đêm hôm mà cậu đưa cái gì đấy Dương Na về không?” – Cô nhếch mép hỏi. Thượng Quan Dao cô là ai chứ, có thể dễ qua mặt như vậy.
“Hôm đó, chị chỉ đứng bên cánh cửa đó làm sao có thể chắc chắn...” – Anh càng nói càng khiến người khác phải bật cười. Ban nãy thì muốn giải thích, hiện tại được như ý nguyện rồi lại muốn “tự lấy đá đập chân mình”.
“Cậu bảo hai chúng ta quen nhau thì chẳng lẽ cậu không hiểu con nguòi tôi à? Tôi chỉ tin những gì bản thân nhận định, nhìn thấy chứ không tin những thứ chỉ mình nghe được mà thiển cận tin vào.” – Cô mím môi.
Nói chính xác hơn là không có ai gọi là Bích Cầm, Dương Na và nhiều cô gái trước đó nữa. Thực chất tất cả bọn họ đều là do một người đóng giả – La Anh Anh. Nhiệm vụ của cô ta chính là hỗ trợ anh, hay nói cách khác là tự ngụy tạo cho mình thật nhiều thân phận, những loại hình phụ nữ khác nhau để đến bên cạnh anh vào mỗi đêm. Với tính cách ngu ngốc của Tôn Thành Thắng thì sẽ tin ngay, đặc biệt là những kẻ có điểm chung là “suy nghĩ bằng nửa thân dưới” giống lão.
Hằng đêm, cả hai sẽ giả vờ như đôi bên đã phát sinh ra quan hệ, để cho việc ít bị bại lộ, nghi ngờ nên La Anh Anh mới phải chịu thiệt thay đổi nhiều hình dạng để không bị người của Mộ Dung Đức cũng như là Tôn Thành Thắng điều tra ra được, nguy hại đến tính mạng.
“Vậy tại sao hôm đó chị...”
“Lại đẩy cậu ra có đúng không?” – Cô lại lần nữa cắt ngang câu hỏi của anh. Nếu như để Bạch Hổ biết cô năm lần bảy lượt ngắt lời anh như vậy mà anh vẫn cứ ngây ngốc nghe theo thì sẽ sợ hãi đến mức ngất xĩu. Nếu như là người bình thường đã sớm bị Tôn Bách cho người tẩn một trận rồi.
Anh gật gật đầu, rất ngoan ngoãn mà đợi câu trả lời của cô.
“Vô tình nhớ lại tiếng rên rỉ của La Anh Anh thôi. Cô ta cũng không giống diễn cho lắm hẳn là cũng có phát sinh một chút gì đó. Cậu biết mà tôi sợ “dơ”, vả lại hôm đó anh cũng là muốn tôi hiểu lầm mà không tiếp tục điều tra thân phận của anh nữa cơ mà.” – Cô trề môi, nhún vai nói.
Tôn Bách nghe cô nói như vậy thì trong lòng thở phào, biết được suy nghĩ của cô như vậy là được rồi.
Bỗng không gian giữa hai người như ngưng động, hai cặp mặt nhìn nhau thật sâu. Khiến đôi bên như mất nhận thức về hành động của bản thân mà từ từ tiến đến...
“Vậy thì đừng tốn thời gian dính lấy cô ấy nữa.” - Uống một ngụm canh cá cuối cùng rồi đặt bát xuống bàn, anh chuẩn bị đứng lên định đi ra ngoài.
“Ây dô, em định là sẽ tác hợp làm cầu nối cho hai người. Vậy mà... nếu đã không cần thì thôi, việc gì phải tự làm khổ mình.” – Câu nói khiến anh khựng lại, dừng lại mọi động tác mà nhìn A Diên.
“Làm thế nào?” - Biết là sẽ rất mất mặt nhưng chuyện gì quan trọng hơn chứ.
“Em nói này, anh phải có chính kiến một chút thì chị ấy mới để ý đến anh được. Sở dĩ em có thể thân được thân thiết với chị ấy như bây giờ đều là do khuôn mặt dày này đấy.” - Vừa nói vừa chỉ lên khuôn mặt đáng yêu của mình.
“Ban đầu em quả thật rất ghét chị ấy, vì anh. Nhưng sau này tiếp xúc lại càng ngày càng thích chị ấy. Hôm đó đi lên núi, em xém chút nữa là bị rắn kịch độc cắn phải, may là có chị ấy. Nếu không hiện tại cũng không thể ngồi đây được.
Em thích chị ấy ở sự chân thành, xinh đẹp, rất thông minh nhưng có nhiều lúc lại rất ngốc nghếch đáng yêu.
Chị ấy chân thành với người khác thì buộc người khác cũng phải chân thành với mình.
Mặc kệ anh đã làm những gì trước đây, đó đều là những chuyện đã qua, nhưng cũng chính là mấu chốt để gỡ nút thắt giữa hai anh chị.
Đối với hai người yêu nhau, quan trọng nhất. Đó chính là chân thành, thành thật.
Anh hiểu chứ?” – Nói một hơi dài những đạo lý mà đến tuổi đời như Tôn Bách còn thấy lấn cấn, nơ hồ.
“Nhưng cô ấy chưa từng cho tôi cơ hội giải thích.” – Anh nghĩ nghĩ rồi lại nói.
“Thế nên em mới nói bản thân cần phải có một khuôn mặt dày nữa.” – Nói rồi còn không quên lại đưa ngón trỏ lên chỉ vào mặt mình.
Nghe cô bé nói vậy, Tôn Bách như ngộ ra chân lí của cuộc đời mà đứng phắt dậy toan chạy đi tìm cô ngay lập tức. Lại bị A Diên gọi kéo giật lại một lần nữa.
“Dao Dao, tuy nhìn lạnh lùng là thế. Nhưng ngoài lạnh trong nóng, ấm áp vô cùng. Những việc anh làm mấy ngày nay, đừng tưởng hai người chúng ta không biết, thật ra chị ấy vẫn quan tâm đến anh đấy. Chúc may mắn...” – Nói rồi vẫy vẫy tay.
“Cảm ơn.” – Anh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười quyến rũ khiến biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan chảy.
...
Thượng Quan Dao vừa đi tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống. Trên người mặc một bộ đồ bản địa, vì người ở đây chỉ có duy nhất một mình A Diên là con gái, còn lại đều là phụ nữ đã có chồng. Lại không có ai cao như cô nên đồ mặc có chút ngắn, cộng với thân hình dạo này mập ra, khiến nhiều nơi “nở nang” trông thấy.
Khuôn mặt vừa tắm, sạch sẽ trơn láng hớp hồn nhiều người. Mũi thon cao kết hợp với quả anh đào hồng nhuận khiến nguòi khác nhìn vào liền cảm thấy ngọt ngào. Cùng với đôi mắt màu hồ phách - cửa sổ tâm hồn mạnh mẽ, kiên cường tạo cho người nhìn cảm giác được vẻ đặc biệt trong cô.
Cầm chiếc khăn khô ráp lau đi mái tóc ngắn ướt sũng. Đúng lúc này từ phía sau có một bàn tay ấm áp khác cầm lấy tay, rồi giành lấy khăn, kéo cô ngồi xuống giường. Anh ngồi áp thân hình rắn chắc, ấm áp vào lưng cô, bàn tay đưa lên vén từng lọn tóc lau nhẹ nhàng.
“Chị thật là, khăn thô mà đưa lên đầu lau mạnh như thế, sẽ dễ bị tổn thương da đầu đấy.” – Tôn Bách ngồi phía sau phàn nàn.
“Liên quan gì đến cậu.” - Miệng thì phủ như vậy nhưng cơ thể rất thành thật mà ngồi im cho anh lau khô tóc.
Tôn Bách phì cười, thật là đáng yêu không chừa một ai mà. Đến khi lau xong, bàn tay to lớn của anh dừng lại một chút rồi nắm lấy vai, xoay cô về phía đối diện mình.
Mà Thượng Quan Dao bị hành động bất ngờ như vậy của anh làm cho đứng hình trong giây lát. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình thường, toan đẩy anh ra thì lúc này, người kia lại nói:
“La Anh Anh.” – Một cái tên ngắn gọn, ngỡ là rất không liên quan gì nhưng với một người có đầu óc nhạy bén như cô liền hiểu ra. Anh đây là đang giải thích với cô toàn bộ mọi việc mà họ đang bị nó quấy rầy.
La Anh Anh – nghe tên quen chứ. Là một trong những cái tên mà Thượng Quan Dao nghe loáng thoáng được từ cuộc nói chuyện điện thoại hôm đó ở ngoài cửa sổ. Là nữ binh được phái đến hỗ trợ người nằm vùng.
“Tôi biết.” – Cô đưa đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn chằm chằm anh.
“Chị biết? Rõ ràng...” – Anh kinh ngạc bật thốt.
“Cậu nhớ đêm hôm mà cậu đưa cái gì đấy Dương Na về không?” – Cô nhếch mép hỏi. Thượng Quan Dao cô là ai chứ, có thể dễ qua mặt như vậy.
“Hôm đó, chị chỉ đứng bên cánh cửa đó làm sao có thể chắc chắn...” – Anh càng nói càng khiến người khác phải bật cười. Ban nãy thì muốn giải thích, hiện tại được như ý nguyện rồi lại muốn “tự lấy đá đập chân mình”.
“Cậu bảo hai chúng ta quen nhau thì chẳng lẽ cậu không hiểu con nguòi tôi à? Tôi chỉ tin những gì bản thân nhận định, nhìn thấy chứ không tin những thứ chỉ mình nghe được mà thiển cận tin vào.” – Cô mím môi.
Nói chính xác hơn là không có ai gọi là Bích Cầm, Dương Na và nhiều cô gái trước đó nữa. Thực chất tất cả bọn họ đều là do một người đóng giả – La Anh Anh. Nhiệm vụ của cô ta chính là hỗ trợ anh, hay nói cách khác là tự ngụy tạo cho mình thật nhiều thân phận, những loại hình phụ nữ khác nhau để đến bên cạnh anh vào mỗi đêm. Với tính cách ngu ngốc của Tôn Thành Thắng thì sẽ tin ngay, đặc biệt là những kẻ có điểm chung là “suy nghĩ bằng nửa thân dưới” giống lão.
Hằng đêm, cả hai sẽ giả vờ như đôi bên đã phát sinh ra quan hệ, để cho việc ít bị bại lộ, nghi ngờ nên La Anh Anh mới phải chịu thiệt thay đổi nhiều hình dạng để không bị người của Mộ Dung Đức cũng như là Tôn Thành Thắng điều tra ra được, nguy hại đến tính mạng.
“Vậy tại sao hôm đó chị...”
“Lại đẩy cậu ra có đúng không?” – Cô lại lần nữa cắt ngang câu hỏi của anh. Nếu như để Bạch Hổ biết cô năm lần bảy lượt ngắt lời anh như vậy mà anh vẫn cứ ngây ngốc nghe theo thì sẽ sợ hãi đến mức ngất xĩu. Nếu như là người bình thường đã sớm bị Tôn Bách cho người tẩn một trận rồi.
Anh gật gật đầu, rất ngoan ngoãn mà đợi câu trả lời của cô.
“Vô tình nhớ lại tiếng rên rỉ của La Anh Anh thôi. Cô ta cũng không giống diễn cho lắm hẳn là cũng có phát sinh một chút gì đó. Cậu biết mà tôi sợ “dơ”, vả lại hôm đó anh cũng là muốn tôi hiểu lầm mà không tiếp tục điều tra thân phận của anh nữa cơ mà.” – Cô trề môi, nhún vai nói.
Tôn Bách nghe cô nói như vậy thì trong lòng thở phào, biết được suy nghĩ của cô như vậy là được rồi.
Bỗng không gian giữa hai người như ngưng động, hai cặp mặt nhìn nhau thật sâu. Khiến đôi bên như mất nhận thức về hành động của bản thân mà từ từ tiến đến...