Đi vào trong một căn phòng, môi trường mới Thượng Quan Dao như thường lệ sẽ dò la, xem xét tình hình xung quanh. Khi đã chắc chắn được mọi thứ đều an toàn, cô mới cất va li vào một góc rồi đi tắm rửa.
Nằm trong bồn tắm, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơi nước bốc lên phả vào khuôn mặt, dù cách một lớp da nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó khác lạ.
“Chắc là mình quá đa nghi rồi.” – Đôi mày thanh tú cau chặt, sau đó lại nghĩ chắc là thời gian này bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác.
Sờ tay lên khuôn mặt, bên trong da mặt hình như đã có chút khô rát, tần suất tháo lớp da trên mặt này ra dạo này càng ngày càng ít. Vì lúc trước không tiếp xúc với Tôn Bách nhiều như bây giờ nên có thể thoải mái tháo ra. Nhưng hiện tại, sau mỗi lần nói chuyện cô đều như có cảm giác anh biết rất rõ cô vậy, nên vẫn là đừng tháo ra bừa nữa, tránh cho lâu ngày sinh chuyện, Tôn Bách vô tình phát hiện thì rất không tốt.
Suy nghĩ vẩn vơ, thiếp đi lúc nào không hay...
Đến khi tỉnh lại, đã là tối muộn, còn bản thân thì nằm trên giường. Đầu đau như búa bổ, lấy tay đỡ trán gắng gượng ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?” - Giọng nói trầm khàn, ấm áp vang lên bên tai khiến cô giật mình nhìn sang.
“Tại sao anh lại ở đây?” - Bỗng lúc này mới nhớ lại hình như mình vẫn còn nằm trong bồn tắm, không một tất vải che thân. Nhưng, chuyện này cứ cho qua đi, vì là một bác sĩ quân y việc nhìn cơ thể trần trụi của người khác, hay người khác nhìn cũng chẳng có gì ghê gớm. Cái chính ở đây là tại sao Tôn Bách lại sang đây, còn có người khác đến bế cô ra à.
“Lúc nãy, tôi vốn muốn gọi cô để thông báo chuẩn bị một số thứ ngày mai đi với tôi. Nhưng gọi mãi không thấy nên mới sang đây tìm. Ai ngờ lại...” – Nói đến đây thì im bặt, đại thiếu nhà họ Tôn hiếm khi có những lời khó nói như vậy, thật khiến người ta phải hưởng thụ.
“Ừ.” – Nghe vậy cô cũng chẳng quan tâm nữa, nằm xuống kéo mền nhắm mắt định ngủ tiếp. Hiện tại đầu cô rất đau, cần nghỉ ngơi gấp.
Tôn Bách thấy vậy bất ngờ đến đứng hình. Đây có còn là con gái không vậy, bị người khác nhìn cơ thế thế nhưng lại chẳng có phản ứng gì. Cũng may người đó là anh, nếu là người khác... Nghĩ đến đây, bỗng anh đùng đùng tức giận, dùng tay xoay bánh xe lăn đi thẳng ra ngoài, đóng cửa.
Rầm.
Làm cô giật cả mình.
“Anh ta bị điên rồi sao?” – Cô nhăn mày.
Mặc dù đầu rất đau, nhưng cô lại không ngủ được nữa. Ngồi dậy, loạng choạng muốn quan sát một số thứ. Đi vào phòng vệ sinh, cô mệt mỏi như muốn ngã xuống. Hơi nước bên trong vẫn phả vào mặt, như nhận ra được điều gì đó vội vàng lùi ra ngoài đóng chặt cửa lại...
***
Chiều hôm sau.
“Đại thiếu, lão Sơn tôi hôm nay sẽ là người dẫn các anh đến gặp ngài Yến Hạnh.” – Đứng trước xe đã chuẩn bị đợi sẵn, nhìn Tôn Bách vừa được Thượng Quan Dao đẩy xe lăn đi xuống.
Thấy anh gật đầu, lão ta liền làm động tác mời lên ghế sau của một chiếc xe. Có hai chiếc sẽ đi đợt này, lão ngồi xe riêng dẫn đầu. Cô cùng anh thì ngồi chiếc xe đi sau.
Hôm qua, Tôn Bách nói với cô là chuyến đi lần này vẫn nên là để cô cùng anh đi thì hơn. Bạch Hổ, Dương Na đi sẽ vướng chân vướng tay. Anh không thể nào chăm lo, bảo vệ cho họ được, cũng biết được năng lực thực sự của cô nên mới quyết định để cho cô đi.
[Rè... rè, đại thiếu ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi một lát đi. Từ đây đến chỗ của ngài Yến còn rất xa, phải mất hai tiếng đường đi đấy.] – Xe chạy đươc một đoạn thì từ thiết bị liên kết của hai chiếc xe phát ra âm thanh của lão Sơn.
“Ừm.” – Tôn Bách chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi thôi.
Không gian trong xe bỗng im bẵng, ngột ngạt đến tên lái xe mặt lạnh của lão Sơn ngồi trên ghế lái đổ một thân mồ hôi lạnh, mặc dù điều hoà đã bật. Đại thiếu nhà họ Tôn thì không nói nhưng tại sao đến cả người phụ nữ tầm thường bên cạnh cũng đáng sợ như vậy hả. Hai người chỉ ngồi trên xe tôi chở hai tiếng thôi, có cần phải bày ra cả bộ mặt lạnh cùng khí thế ngút trời như vậy không. Tôi sợ lắm nha...
Thượng Quan Dao ngồi bên cạnh Tôn Bách là để tiện quan sát anh. Mặc dù buổi sáng đã không còn sốt nhưng vẫn là nên chú ý thì hơn.
Chiếc xe chạy dọc qua từng làn đường xe, trung tâm thương mại, cao ốc cao lớn đến khi chúng mất hút ở phía sau. Chiếc xe đã chạy thẳng ra ngoại ô, đến phân đoạn chạy lên núi.
Qua các vách đá, nhìn ra bên ngoài Thượng Quan Dao cũng có thể thấy được mặt sóng biển phía dưới kia xanh ngọc, đẹp đẽ.
Đang lúc này, phía trước hai chiếc xe của bọn họ từ đâu xuất hiện vài chục tên áo đen. Nhìn chung thì có thể nhận ra được là người của một thế lực nào đó, bọn họ... đến đây để làm gì. Cô nhíu chặt mày cố quan sát từng chi tiết trên người bọn họ.
“Vứt Tôn Bách lại, hoặc là cùng nhau chết.” - Kẻ dẫn đầu tay cầm súng hướng về phía lão Sơn đã xuống xe từ lâu nói.
“Người của ai, dám cản đường khách quý của ngài Yến Hạnh. Các người chán sống rồi sao?” – Ông ta cũng không yếu thế mà đứng trưng ra cái bụng phệ, oai hùng nói.
“Hừ, Tôn Bách. Nghe người khác đồn đại, anh là người rất xem trọng tình nghĩa. Sẽ không muốn chuyện của mình liên luỵ đến người khác. Hiện tại nhìn xem, lão Sơn đã chạy ra chặn lại thay anh, nếu mà tôi ‘không cẩn thận' trượt tay nã đạn vào ông ta thì... anh biết mà.” - Bỡn cợt nhìn về chiếc xe phía sau chở anh, dù không thể nhìn rõ được bên trong nhưng hắn chắc chắn là có người nhìn thấy được.
“Này, nếu các người...” – Lão Sơn vẫn rất nghĩa khí mà lên tiếng.
Cạch.
Đúng lúc này cửa xe bật ra, Thượng Quan Dao bước xuống đầu tiên rồi đỡ anh ngồi vào xe lăn chầm chậm mà đẩy về phía những người kia.
“Lão Sơn này, có lẽ lần này phải phiền ông một chút trở về tìm Triệu Mẫn tiểu thư ở khách sạn đối diện của tôi chuyển giao hàng. Hôm nay không tiếp các ngài được, thật có lỗi hẹn lần sau vậy.” – Tôn Bách dường như có thể đoán ra được tất cả, đến chuyện hiện tại, cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Tối hôm qua, Bạch Hổ đã đến tự mình thú tội với anh. Anh ta nói Tôn Triệu Mẫn ở khách sạn phía đối diện bọn họ, vẫn luôn quan sát “nhất cử nhất động”.
“Nhưng...” – Lão Sơn không ngốc, lão đương nhiên biết anh nói vậy là có ý gì, định lên tiếng ngăn cản. Dầu gì đây cũng là người mà ông ta bàn bạc hợp tác bấy lâu nay thay Yến Hạnh.
“Ông cùng người của mình trở về đi.” – Anh không để lão Sơn nói hết câu, đã nói trước. Rồi nhìn qua phía cô, tiếp lời:
“Đưa cả cô ta về nữa.”
“Chậc, tôi giống loại người sẽ bỏ kim chủ của mình ở lại mà bỏ chạy sao?” – Cô nhếch mép, nụ cười khiến người khác phải ớn lạnh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu hổ phách luôn hấp dẫn sự chú ý của mình. Thấy được sự cương quyết mãnh liệt trong đó, anh chỉ biết thở dài.
“Đúng là vẫn cứng đầu như cũ.” – Anh lẩm bẩm, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tai Thượng Quan Dao. Nghe được câu nói của anh, ngọn lửa nghi ngờ trong cô lại được thắp sáng.
“Được rồi, đi đi.” – Nói rồi quay về phía lão Sơn vẫn còn đang do dự.
“Vậy hẹn gặp lại.” – Ài, người ta đã không cần mình cũng không nên ở lại ngán chân.
Hai chiếc xe của lão Sơn được lái đi, nhanh chóng cách bọn họ một đoạn xa.
Nằm trong bồn tắm, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơi nước bốc lên phả vào khuôn mặt, dù cách một lớp da nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó khác lạ.
“Chắc là mình quá đa nghi rồi.” – Đôi mày thanh tú cau chặt, sau đó lại nghĩ chắc là thời gian này bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác.
Sờ tay lên khuôn mặt, bên trong da mặt hình như đã có chút khô rát, tần suất tháo lớp da trên mặt này ra dạo này càng ngày càng ít. Vì lúc trước không tiếp xúc với Tôn Bách nhiều như bây giờ nên có thể thoải mái tháo ra. Nhưng hiện tại, sau mỗi lần nói chuyện cô đều như có cảm giác anh biết rất rõ cô vậy, nên vẫn là đừng tháo ra bừa nữa, tránh cho lâu ngày sinh chuyện, Tôn Bách vô tình phát hiện thì rất không tốt.
Suy nghĩ vẩn vơ, thiếp đi lúc nào không hay...
Đến khi tỉnh lại, đã là tối muộn, còn bản thân thì nằm trên giường. Đầu đau như búa bổ, lấy tay đỡ trán gắng gượng ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?” - Giọng nói trầm khàn, ấm áp vang lên bên tai khiến cô giật mình nhìn sang.
“Tại sao anh lại ở đây?” - Bỗng lúc này mới nhớ lại hình như mình vẫn còn nằm trong bồn tắm, không một tất vải che thân. Nhưng, chuyện này cứ cho qua đi, vì là một bác sĩ quân y việc nhìn cơ thể trần trụi của người khác, hay người khác nhìn cũng chẳng có gì ghê gớm. Cái chính ở đây là tại sao Tôn Bách lại sang đây, còn có người khác đến bế cô ra à.
“Lúc nãy, tôi vốn muốn gọi cô để thông báo chuẩn bị một số thứ ngày mai đi với tôi. Nhưng gọi mãi không thấy nên mới sang đây tìm. Ai ngờ lại...” – Nói đến đây thì im bặt, đại thiếu nhà họ Tôn hiếm khi có những lời khó nói như vậy, thật khiến người ta phải hưởng thụ.
“Ừ.” – Nghe vậy cô cũng chẳng quan tâm nữa, nằm xuống kéo mền nhắm mắt định ngủ tiếp. Hiện tại đầu cô rất đau, cần nghỉ ngơi gấp.
Tôn Bách thấy vậy bất ngờ đến đứng hình. Đây có còn là con gái không vậy, bị người khác nhìn cơ thế thế nhưng lại chẳng có phản ứng gì. Cũng may người đó là anh, nếu là người khác... Nghĩ đến đây, bỗng anh đùng đùng tức giận, dùng tay xoay bánh xe lăn đi thẳng ra ngoài, đóng cửa.
Rầm.
Làm cô giật cả mình.
“Anh ta bị điên rồi sao?” – Cô nhăn mày.
Mặc dù đầu rất đau, nhưng cô lại không ngủ được nữa. Ngồi dậy, loạng choạng muốn quan sát một số thứ. Đi vào phòng vệ sinh, cô mệt mỏi như muốn ngã xuống. Hơi nước bên trong vẫn phả vào mặt, như nhận ra được điều gì đó vội vàng lùi ra ngoài đóng chặt cửa lại...
***
Chiều hôm sau.
“Đại thiếu, lão Sơn tôi hôm nay sẽ là người dẫn các anh đến gặp ngài Yến Hạnh.” – Đứng trước xe đã chuẩn bị đợi sẵn, nhìn Tôn Bách vừa được Thượng Quan Dao đẩy xe lăn đi xuống.
Thấy anh gật đầu, lão ta liền làm động tác mời lên ghế sau của một chiếc xe. Có hai chiếc sẽ đi đợt này, lão ngồi xe riêng dẫn đầu. Cô cùng anh thì ngồi chiếc xe đi sau.
Hôm qua, Tôn Bách nói với cô là chuyến đi lần này vẫn nên là để cô cùng anh đi thì hơn. Bạch Hổ, Dương Na đi sẽ vướng chân vướng tay. Anh không thể nào chăm lo, bảo vệ cho họ được, cũng biết được năng lực thực sự của cô nên mới quyết định để cho cô đi.
[Rè... rè, đại thiếu ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi một lát đi. Từ đây đến chỗ của ngài Yến còn rất xa, phải mất hai tiếng đường đi đấy.] – Xe chạy đươc một đoạn thì từ thiết bị liên kết của hai chiếc xe phát ra âm thanh của lão Sơn.
“Ừm.” – Tôn Bách chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi thôi.
Không gian trong xe bỗng im bẵng, ngột ngạt đến tên lái xe mặt lạnh của lão Sơn ngồi trên ghế lái đổ một thân mồ hôi lạnh, mặc dù điều hoà đã bật. Đại thiếu nhà họ Tôn thì không nói nhưng tại sao đến cả người phụ nữ tầm thường bên cạnh cũng đáng sợ như vậy hả. Hai người chỉ ngồi trên xe tôi chở hai tiếng thôi, có cần phải bày ra cả bộ mặt lạnh cùng khí thế ngút trời như vậy không. Tôi sợ lắm nha...
Thượng Quan Dao ngồi bên cạnh Tôn Bách là để tiện quan sát anh. Mặc dù buổi sáng đã không còn sốt nhưng vẫn là nên chú ý thì hơn.
Chiếc xe chạy dọc qua từng làn đường xe, trung tâm thương mại, cao ốc cao lớn đến khi chúng mất hút ở phía sau. Chiếc xe đã chạy thẳng ra ngoại ô, đến phân đoạn chạy lên núi.
Qua các vách đá, nhìn ra bên ngoài Thượng Quan Dao cũng có thể thấy được mặt sóng biển phía dưới kia xanh ngọc, đẹp đẽ.
Đang lúc này, phía trước hai chiếc xe của bọn họ từ đâu xuất hiện vài chục tên áo đen. Nhìn chung thì có thể nhận ra được là người của một thế lực nào đó, bọn họ... đến đây để làm gì. Cô nhíu chặt mày cố quan sát từng chi tiết trên người bọn họ.
“Vứt Tôn Bách lại, hoặc là cùng nhau chết.” - Kẻ dẫn đầu tay cầm súng hướng về phía lão Sơn đã xuống xe từ lâu nói.
“Người của ai, dám cản đường khách quý của ngài Yến Hạnh. Các người chán sống rồi sao?” – Ông ta cũng không yếu thế mà đứng trưng ra cái bụng phệ, oai hùng nói.
“Hừ, Tôn Bách. Nghe người khác đồn đại, anh là người rất xem trọng tình nghĩa. Sẽ không muốn chuyện của mình liên luỵ đến người khác. Hiện tại nhìn xem, lão Sơn đã chạy ra chặn lại thay anh, nếu mà tôi ‘không cẩn thận' trượt tay nã đạn vào ông ta thì... anh biết mà.” - Bỡn cợt nhìn về chiếc xe phía sau chở anh, dù không thể nhìn rõ được bên trong nhưng hắn chắc chắn là có người nhìn thấy được.
“Này, nếu các người...” – Lão Sơn vẫn rất nghĩa khí mà lên tiếng.
Cạch.
Đúng lúc này cửa xe bật ra, Thượng Quan Dao bước xuống đầu tiên rồi đỡ anh ngồi vào xe lăn chầm chậm mà đẩy về phía những người kia.
“Lão Sơn này, có lẽ lần này phải phiền ông một chút trở về tìm Triệu Mẫn tiểu thư ở khách sạn đối diện của tôi chuyển giao hàng. Hôm nay không tiếp các ngài được, thật có lỗi hẹn lần sau vậy.” – Tôn Bách dường như có thể đoán ra được tất cả, đến chuyện hiện tại, cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Tối hôm qua, Bạch Hổ đã đến tự mình thú tội với anh. Anh ta nói Tôn Triệu Mẫn ở khách sạn phía đối diện bọn họ, vẫn luôn quan sát “nhất cử nhất động”.
“Nhưng...” – Lão Sơn không ngốc, lão đương nhiên biết anh nói vậy là có ý gì, định lên tiếng ngăn cản. Dầu gì đây cũng là người mà ông ta bàn bạc hợp tác bấy lâu nay thay Yến Hạnh.
“Ông cùng người của mình trở về đi.” – Anh không để lão Sơn nói hết câu, đã nói trước. Rồi nhìn qua phía cô, tiếp lời:
“Đưa cả cô ta về nữa.”
“Chậc, tôi giống loại người sẽ bỏ kim chủ của mình ở lại mà bỏ chạy sao?” – Cô nhếch mép, nụ cười khiến người khác phải ớn lạnh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu hổ phách luôn hấp dẫn sự chú ý của mình. Thấy được sự cương quyết mãnh liệt trong đó, anh chỉ biết thở dài.
“Đúng là vẫn cứng đầu như cũ.” – Anh lẩm bẩm, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tai Thượng Quan Dao. Nghe được câu nói của anh, ngọn lửa nghi ngờ trong cô lại được thắp sáng.
“Được rồi, đi đi.” – Nói rồi quay về phía lão Sơn vẫn còn đang do dự.
“Vậy hẹn gặp lại.” – Ài, người ta đã không cần mình cũng không nên ở lại ngán chân.
Hai chiếc xe của lão Sơn được lái đi, nhanh chóng cách bọn họ một đoạn xa.